Trên đỉnh Cửu Lộc sơn, đế liễn trống rỗng trong cơn mưa tầm tã có vẻ hơi thảm hại, một cung nhân toàn thân ướt sũng cầm một chiếc ô to, một nam nhân đứng dưới ô.
Y khoảng ngoài ba mươi tuổi, diện mạo có thể nói là thập phần đoan chính, vốn nên là thời điểm tuổi trẻ sức khỏe, nhưng dáng vẻ thoạt nhìn không nhiều tinh thần lắm, đuôi mày khóe mắt hơi buông xuống, dường như có vẻ xế chiều –đầu đội thiền quan tơ vàng, thân huyền bào, lụa tử tỉ, hai vai là nhật nguyệt, giao lĩnh màu son, long phượng tả hữu, chính là quần áo của đế vương khi đại triều.
Nam nhân này chính là Hoàng đếĐại Càn lên ngôi đã mười mấy năm.
Đỉnh núi có gió, dù cung nhân đã cực lực che chắn thay thì vẫn cóđôi chút mưa bụi rơi lên người Hoàng đế, y lại hoàn toàn không đểý, mắt nhìn chằm chằm đài thiên Huyền Tông phía trước không hề chớp.
Trên đài thiên Huyền Tông kia có một lão nhân quỳđoan đoan chính chính, cả người thành kính phục trên mặt đất, mái tóc bạc phơ, hơi cuộn lại trong gió thảm mưa sầu, người có vẻ càng ốm yếu quắt queo. Gió to trên đỉnh Cửu Lộc sơn thổi lá cờ trên đế liễn bay phần phật, lão nhân tố y kia lại giống như vô tri vô giác, quỳ nơi đó không nhúc nhích, miệng rì rầm niệm cái gì đó, hai mắt nhắm chặt.
Một người trung niên quỳ bên cạnh đài thiên, cũng nhìn chăm chú phương hướng lão nhân.
Bốn phía lấy đài thiên làm trung tâm, lấy Bích Đàm chân nhân sưđệ của đạo tổ làm đầu, thập nhị chân nhân Huyền Tông ngồi thành một vòng. Bên ngoài lấy cương chính chi trận phái chín chín tám mươi mốt đệ tử còn lại.
Huyền Tông từ chưởng môn đạo tổ trở xuống, cùng thế hệ chỉ có ba người, đó làđại sưđệ Bích Đàm chân nhân, tiểu sưđệ Bán Nhai chân nhân và một sư muội Khổ Nhược đại sư, mà“thập nhị chân nhân” thì là mười hai người nổi bật trong đời kế tiếp của Huyền Tông, mỗi người mỗi vẻ, Thi VôĐoan chiếm danh tiểu đệ tử quan môn của đạo tổ, trái lại chiếm mất một danh phận vai vế lớn.
Lúc này, Bán Nhai chân nhân ở một bên hộ pháp, Khổ Nhược đại sư không hề có mặt, bà và môn hạ phần lớn là nữ tử, hiện giờ Hoàng đế không biết vì nguyên nhân gì mà dẫn văn võ bá quan đến đây, bà không lộ mặt, tuy rằng lễ nghi không chu toàn, nhưng cũng không tính là chuyện quá kỳ quái.
Kỳ quái chính là, đạo tổ cũng không hề cóởđây.
Bỗng nhiên một cơn cuồng phong thổi tới, cuốn một cành cây dưới đất bay thẳng về hướng lão nhân ở giữa đài thiên, gió thật sự quá to, thế cho nên khúc cây nhẹ tênh này tựa như mang theo sức mạnh sắc bén.
Bán Nhai lấy làm kinh hãi, lập tức đạn chỉđiểm về hướng cành cây kia, trong tích tắc cành cây nọ“rắc” một tiếng gãy thành hai đoạn, một bị cuốn lên trời, một bay sượt qua gáy lão nhân, đánh tung búi tóc, mái tóc muối tiêu kèm một chút tiều tụy nhất thời xõa tung, phủ sau tấm lưng ốm yếu của lão nhân, lại có vẻ ghê người.
Hoàng đế không nhịn được tiến lên nửa bước, ánh mắt như lo lắng.
Bích Đàm lại bỗng nhiên ngước mắt, thấp giọng mà gấp rút nói: “Không tốt!”
Vừa nói xong thì thấy nửa cành cây bị Bán Nhai đánh lên thiên không lại lập tức bay về phía một ngọn sơn đăng, sơn đăng mưa cũng không thể dập tắt chập chờn một chút, dưới ánh mắt kinh hồn táng đảm của mọi người, ngọn lửa lại càng lúc càng nhỏ.
Hoàng đế kêu lên: “Thái phó!”
Chỉ thấy lão nhân nằm dưới đất kia nhào về trước, phun một búng máu xa hơn một thước.
Thị vệđứng bên cạnh lập tức quỳ dưới chân y, thấp giọng nói: “Hoàng thượng không thể.” Hoàng đế chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn dừng chân, tiếng phụ xướng của môn nhân Huyền Tông bốn phía càng lúc càng to, tiếng động ùù dường như khiến đại địa đồng thời chấn động, nhưng ngọn sơn đăng kia rốt cuộc không thể sáng lên một lần nữa, chập chờn đôi chút rồi tắt ngấm.
Lão nhân quỳ dưới đất lại đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngọn thiên đăng đã tắt kia, vươn tay ra, Bán Nhai và Bích Đàm cách vài chục bước nhìn nhau một cái, Bán Nhai sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, trong mắt Bích Đàm lại lóe qua một tia sáng.
Lúc này, người trung niên bên cạnh đài thiên đứng dậy, hai tay nâng một thanh chủy thủ, cung cung kính kính lên đài thiên, đưa vào tay lão nhân.
Chỉ thấy lão nhân nọ nhìn chủy thủ giây lát rồi bỗng nhiên cười khẽ, dáng vẻ lại có phần thoải mái, sau đó trở tay nhấn chủy thủ vào ngực mình, một đao này không biết đâm bao sâu, máu trong ngực nhanh chóng chảy xuống theo chủy thủ, lại tựa như có lực lượng gì chỉ dẫn nó, dần dần thành một đường, sau đó một ngọn gió xoáy nhỏ cuốn sợi dây làm bằng máu này bay một mạch đến chỗ sơn đăng tắt lụi, hơi chập chờn rồi biến thành ngọn lửa, một lần nữa đốt ngọn sơn đăng nọ, chỉ là trong ánh sáng phát ra phơn phớt đỏ.
Mưa gió lúc này mới dần bình ổn, lão nhân ngửa mặt lên trời, lẳng lặng quỳ nơi đó, ngực cắm chủy thủ, phảng phất đã chết.
Không biết qua bao lâu, Bích Đàm mới một lần nữa đứng dậy, thanh âm kéo thật dài, nói: “Lễ– thành -“
Vừa dứt lời, Hoàng đế lập tức nhấc áo bào chạy lên đài thiên, đỡ lấy lão nhân lảo đảo sắp ngã: “Thái phó, ông…”
Lão nhân mù mờ ngẩng đầu, ánh mắt lúc này đã rã rời, Hoàng đế cúi đầu nhìn chủy thủ trước ngực ông ta, cắn răng muốn rút ra, tay y đã cầm chủy thủ, Bích Đàm không biết đến bên cạnh từ khi nào lại thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Thái phó lấy máu trong tim đốt lên ngọn sơn đăng thứ bảy, lúc này tất nhiên là có lời muốn nói với ngài, nếu ngài rút chủy thủ thì sẽ không thể nghe được.”
Ngũ quan của Hoàng đế trong nháy mắt gần như hơi vặn vẹo, ngón tay lại run khe khẽ.
Lão nhân lại giơ tay, túm lấy cổáo màu đỏ thắm của đế vương, phảng phất hồi quang phản chiếu, trong mắt hào quang cháy rực, nói: “Cựu thần…đốt bảy ngọn sơn đăng, cho Đại Càn ta mượn thiên mệnh bảy mươi năm, nhưng… nhưng…”
Ông ta hít sâu một hơi, dường như mắc ngay ngực, dùng hết toàn lực nói: “Lòng của sâu kiến, không lường được thượng…ý, mệnh chiếu phi hồng, sắp xuất hiện… sắp xuất hiện…”
Ông ta rốt cuộc không nói được nữa, cả người run rẩy dữ dội, nhìn chằm chằm Hoàng đế, lại hơi dời tầm mắt, xuyên qua Hoàng đế nhìn người trung niên đứng một bên yên lặng rơi lệ kia, đôi môi tím tái run rẩy, chỉ cảm thấy trong lòng thiên ngôn vạn ngữ muốn nói – còn chưa nhìn thấy giang sơn thiên hạ này mưa thuận gió hòa, còn chưa nhìn thấy bách tính vạn dân an cư lạc nghiệp, cái tâm vạn lần không cam kia chắn gắt gao trong ngực, phảng phất ngay cả tâm huyết cũng ngưng trệ bất động.
Người trung niên quỳ rạp xuống đất, khóc ròng nói: “Cha, người yên tâm đi, nhi tử tất phụ tá ngô hoàng, cúc cung tận tụy cho giang sơn Đại Càn ta!”
Ánh sáng trong mắt lão nhân dần tối đi, bàn tay túm áo đế vương như co giật từ từ không còn khí lực rồi buông thõng xuống, phảng phất trong đôi mắt nhìn hết vạn dặm non sông rốt cuộc trống rỗng chẳng còn lại gì.
Danh thần một thời này lúc chết cũng chẳng qua còn lại trên đời một thi thể già nua còng xuống.
Năm Đại Càn thứ mười ba, đế sư Nhan Hoài Phác ngày xưa trên đỉnh Cửu Lộc sơn, giữa đài thiên Huyền Tông đốt bảy ngọn sơn đăng, hòng cứu thiên mệnh Đại Càn, gió nổi đèn tắt, bèn lấy máu trong tim để nối tiếp.
Lúc này, Thi Vô Đoan rốt cuộc thấy rõ tình cảnh hậu sơn, cả Thương Vân cốc bị một luồng hắc khí bao phủ, yêu tinh lớn nhỏ run rẩy bỏ chạy thục mạng tứ tán. Y từ trên cao nhìn xuống, thấy lân cận Hỏa Liên động lại dày đặc nhất, lượn lờ không đi.
Thi Vô Đoan túm một con lộc tinh bộ dáng nửa người nửa thú chạy qua bên cạnh, hỏi: “Trong cốc đã xảy ra chuyện gì? Thiên hồ Bạch nương nương bọn họ sao rồi?”
Lộc tinh nọđã sợ tới mức sắp trắng dã mắt, run run rẩy rẩy nói: “Khủng, khủng khiếp lắm, thần lôi đánh đứt địa mạch trong cốc, hôm nay lại gặp giờâm tháng âm ngày âm, có người nghịch mệnh thuật đốt đèn tá vận, đại phong…đại phong vỡ tung, thiên ma sắp giáng thế rồi!”
Hắn nói thần thần quỷ quỷ thiên ma địa ma gìđó, Thi VôĐoan một mực chẳng đểý, không đợi hắn nói xong đã vội vàng hỏi: “Thế Tiểu Ly Tử thì sao? Bạch Ly sao rồi?”
Lộc tinh thoạt tiên ngẩn ra, dường như không phản ứng được y đang nói ai, Thi VôĐoan nói tiếp: “Y là con gái của Bạch nương nương, chính là người đó…”
Lộc tinh toàn thân run bắn, sắc mặt như gặp quỷ, cơ hồ phải tè ra quần – may mà nửa thân dưới là bộ dáng thú, không mặc quần.
Hắn điên cuồng giãy khỏi tay Thi VôĐoan, kêu lên: “Ta không biết, ta không biết!”
Sau đó đầu cũng không quay lại mà chạy mất.
Thi Vô Đoan giậm chân, ngược tất cả tiểu yêu bỏ chạy tứ tán, cắm đầu lao vào trong cốc.
Trong lòng y hết sức bất an – Thi VôĐoan từ lúc chào đời tới nay còn chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế, đây cơ hồ là lần đầu tiên y cảm thấy sợ, nhưng y thầm nghĩ, lần này cũng giống cháy nhà vậy, tức phụở bên trong, nam nhân sợ hơn nữa, có thểđể nàng một mình trong biển lửa sao?
Vì thế tiểu nam nhân này nghĩa vô phản cố lao xuống.
Càng tới gần cửa Hỏa Liên động tối đen kia tim y đập càng nhanh, chờ chạy đến cửa thì tay chân đều lạnh buốt, đôi chân lại hơi run rẩy, lúc đi đầu gối nhũn ra. Thi VôĐoan ngừng một chút, thoáng nhìn thúy bình điểu, khuôn mặt trắng bệch như giấy, lại nói với đại điểu nọ: “Mày bay lên cao, nơi cao hắc khí thưa, đừng vào theo tao.”
Thúy bình điểu nhẹ nhàng mổ mũi y một cái, lại ôn nhu khác hẳn bình thường.
Thi Vô Đoan khoát tay, thúc giục: “Đi mau.”
Nhưng con chim kia hệt như bám dính trên cánh tay y, nói gì cũng không chịu nhúc nhích, Thi VôĐoan cùng nó nhìn nhau một hồi rồi thở dài, đem bộ tinh bàn thanh quang càng lúc càng mỏng kia cột lên lưng chim, dẫn theo đại điểu cùng nhau chạy vào động, vừa chạy vừa xé giọng gọi: “Tiểu Ly Tử! Ngươi ởđâu?”
“Tiểu Ly Tử, ngươi…”
Tiếng nói kẹt trong họng y, bởi vì hồ yêu lớn nhỏ trong Hỏa Liên động toàn bộ quay đầu, có mặt người cũng có mặt hồ ly, nhất tề nhìn y chằm chằm, hồ vương Bạch Tử Y đứng chính giữa, tay cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm chỉ vào ngực một người.
Người nọ bị trói trên chiếc đài chính giữa, thoạt nhìn là bộ dáng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vạt áo trắng như tuyết đã bị máu nhuộm đẫm, mắt lại vẫn mở to, tưởng như không nhỏ hết giọt máu cuối cùng thì hận ýđen kịt trong mắt sẽ không tan đi. Khiến người ta vừa nhìn thấy là lạnh buốt tim.
Tuy rằng dáng vẻ bất đồng nhưng mặt mày mang máng, thần sắc mang máng, thế cho nên Thi VôĐoan chỉ ngớ ra giây lát rồi phản ứng được ngay –đó là Bạch Ly!
Bạch Ly chuyển tầm mắt lên người y, đôi mắt lạnh băng cứng rắn kia lại hơi nhu hòa đi, như là thoáng ngỡ ngàng.
Thi Vô Đoan không kịp ngẫm nghĩ vì sao Bạch Ly bỗng nhiên lớn như vậy, lại vì sao mà bỗng nhiên hơi… giống nam, bởi vì những điều này so với sự thật “mẹ Bạch Ly muốn giết y” mà nói, đều biến thành nhẹ như lông hồng.
Dưới tình thế cấp bách, y xoay nhãn châu một vòng, miệng lại cười ngây ngô nói: “Ôi, cái gì kia… Xin lỗi, xin lỗi, ta không cẩn thận, đi nhầm nơi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...