Sau khi về thành phố, truyện tranh của Lâm Thanh Mai chỉ vẽ đến đoạn gương mặt cô sắp khôi phục.
Tuy trên máy tính đã có một số bản thảo điện tử, nhưng cô vẫn chưa hề đăng tải.
Bởi vì cô hơi do dự, không biết cốt truyện tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào...!
Vạch trần sự thật đầy gây cấn? Hay là làm con trai Asa tiếp nhận cô rồi lại tính tiếp?
Lần do dự này làm mấy ngày tiếp theo cô không hề vẽ truyện tranh, chuyện anỳ làm cho biên tập của web truyện tranh vội đến phát điên.
Đợi đến sáng, khi Lâm Thanh Mai mở app chat lên, laptop truyền đén tiếng thông báo tinh tinh vô cùng chói tai.
Biên tập: Mẹ Sa, cô có khỏe không?
Biên tập: Cô bị bệnh sao?
Biên tập:?
Biên tập: Acc của cô bị hack rồi à?
Biên tập: Nhận được tin nhắn mau trả lời!
Biên tập: Mẹ Sa...!
Biên tập: Đừng nói là cô dừng truyện không vẽ nữa đó nha?
Khúc sau là một loạt icon khóc, Lâm Thanh Mai dở khóc dở cười với biên tập,
Ngay từ đầu khi cô ký hợp đồng cùng web truyện tranh này, trước khi nhận việc cô từng nói với biên tập, cô không thể bảo đảm sẽ vẽ xong câu chuyện này.
Bởi vì Lâm Thanh Mai không biết hướng đi cuộc đời của cô sẽ ra sao...!
Lâm Thanh Mai ngồi trước bàn máy tính suy nghĩ gần mười phút, cuối cùng gõ một hàng chữ: Tôi sẽ không ngưng truyện, chắc chắn sẽ vẽ xong, tôi cần thời gian.
Biên tập nhanh chóng trả lời: Mẹ Sa, có thể cho tôi số điện thoại của cô không? Tôi muốn gọi điện thoại nói chuyện với cô.
Cuối cùng Lâm Thanh Mai vẫn không cho.
Cuộc sống hiện tại của cô vẫn vô cùng tồi tệ, mới vừa bắt đầu giao tiếp với con trai Asa, cô tạm thời không muốn vẽ truyện tranh.
Đóng laptop lại, Lâm Thanh Mai xuống lầu nấu bữa sáng.
Hôm nay là thứ bảy, cô không có tiết học đành phải sắp xếp công việc của cô.
Lúc trước nhân viên của tập đoàn truyền thông Đường Văn đã gọi cho cô ba lần, cô chưa từng nghe máy.
Lâm Thanh Mai biết Đường Văn Tú muốn bàn chuyện kịch bản với cô, công ty điện ảnh lúc trước đã bị buộc phải rời khỏi chuyện này.
Bây giờ chỉ là quan hệ hợp tác thương nghiệp riêng giữa Lâm Thanh Mai và truyền thông Đường Văn.
Lúc Lâm Thanh Mai ăn sáng xong định gọi điện thoại cho nhân viên của truyền thống Đường Văn, chuông cửa của biệt thự lại vang lên.
Cô lập tức ra khỏi nhà ăn đi ra phòng khác, đi thẳng đến sảnh ngoài.
Lâm Thanh Mai nhìn người trên màn hình theo dõi, không nhìn thấy mặt của đối phương, người đó đã dùng một bó hoa bách hợp trắng siêu to che khuất mặt.
Cô hơi nhíu mày, nghĩ thầm chắc không phải Bạch Cảnh Thụy, nếu là Bạch Cảnh Thụy thì chắc chắn đã tự lấy chìa khóa mở cửa vào rồi.
Đối phương vô cùng kiên nhẫn, vẫn luôn giơ hoa che mặt lại, cuối cùng Lâm Thanh Mai vẫn mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, hoa bách hợp lập tức dời đi, một người đàn ông có gương mặt vô cùng nữ tính xinh đẹp hiện ra trước mặt Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai kinh ngạc hô to: “Đông Phương, sao anh lại đến đây?”
Trong giọng nói của cô ngoài sự kinh ngạc ra còn đầy vẻ vui mừng, Đông Phương Trực cười ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Lâm Thanh Mai bị anh hôn đến ngơ ngác, lúc trước khi cô ở Vườn Địa Đàng tuy thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạo kề vai nắm tay cùng Đông Phương Trực, nhưng chưa bao giờ có chuyện hôn nhau, cho dù là hôn trán.
Nhìn người phụ nữ anh thích đang ngơ ngác nhìn anh, Đông Phương Trực cười quyến rũ: “Bị anh hôn đến ngu người luôn rồi sao?”
Lâm Thanh Mai ngước mắt vừa định nhìn vào mắt anh, nhưng đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, làm cô hoảng sợ đẩy Đông Phương Trực ra.
Cô kháng cự làm trong lòng Đông Phương Trực lóe lên chút mất mát, anh xoay người nhìn ra phía sau, vừa mới quay lại anh đã nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng cách đó không xa.
Lập Gia Khiêm và Asa.
Bây giờ trong mắt Asa rõ ràng có chút không vui, Lâm Thanh Mai rất hốt hoảng, có phải Lập Gia Khiêm và con trai đã nhìn thấy cảnh Đông Phương Trực hôn cô khi nãy không...!
Ngay lúc Lâm Thanh Mai không biết phải giải thích như thế nào, càng làm cô cảm thấy xấu hổ hơn là Lập Gia Khiêm nắm tay Asa đi về phía bọn họ.
Đông Phương Trực trông có vẻ lười biếng đứng lại tại chỗ, anh dùng một tay ôm vai Lâm Thanh Mai, dùng ánh mắt sâu thẳm đầy thâm ý nhìn người đàn ông Lập Gia Khiêm vô cùng chói mắt.
Mà bây giờ vẻ mặt Lập Gia Khiêm không nhìn ra được là đang giận hay đang vui, chỉ có vẻ lạnh băng sâu trong mắt kia làm cho Lâm Thanh Mai có hơi căng thẳng.
Cô cũng không biết vì sao cô lại căng thẳng như thế.
Theo lý bây giờ cô là Đông Phương Diễm, không có bất cứ mối quan hệ riêng tư gì với Lập Gia Khiêm, chẳng qua chỉ là mối quan hệ giữa phụ huynh và gia sư.
“Cô Diễm, sáng nay con và ba làm sandwich gà, con muốn mang một phần đến cho cô ăn thử, không biết cô có thích hay không?” Asa đã đứng trước mặt Lâm Thanh Mai.
Cậu bé còn đang cầm một túi giấy bảo vệ môi trường, đưa sandwich đến trước mặt Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai kích động lập tức duỗi tay đi nhận lấy, cánh tay đang ôm vai cô của Đông Phương Trực đột nhiên bị hẫng đi, anh hơi xấu hổ thu tay lại đúng lúc.
“Asa, cảm ơn sandwich của con, vừa lúc cô vẫn còn chưa ăn sáng!” Lâm Thanh Mai nói dối cũng chỉ vì muốn con trai vui.
Asa xua tay: “Không cần khách sáo, cô Diễm, không biết con và ba có thể vào trong ngồi một lúc được không? Con hơi khát nước.”
Đông Phương Trực nhìn cảnh một lớn một nhỏ phối hợp vô cùng ăn ý, trong lòng hơi khó chịu, anh vừa đến đã bị hai ba con này làm rối loạn tiết tấu rồi!
Lâm Thanh Mai lập tức cười nói: “Đương nhiên là được, mời vào.”
Trong suốt quá trình, Lập Gia Khiêm giống như một người máy không nói tiếng nào, anh đi theo Asa bước vào.
Đông Phương Trực cầm hoa bách hợp thở hắt ra rồi vào nhà cùng.
Chờ ba người đều vào nhà rồi, Lâm Thanh Mai mời bọn họ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Cô lại xoay người đi vào phòng bếp rót nước.
Đông Phương Trực vốn đang ngồi trên ghế sofa, thấy Lâm Thanh Mai đi mất, anh cũng lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp cùng cô.
Bây giờ Lập Gia Khiêm và Asa nhìn thoáng qua nha, ba vừa đưa ánh mắt có thâm ý khác lướt sang, Asa đã hiểu ý nói: “Được rồi, để con đi xem.”
Asa nhanh chân leo xuống ghế sofa bước vào phòng bếp.
Lập Gia Khiêm nhìn bóng dáng bé nhỏ đang đi xa, khóe môi có chút đắc ý, đây mới là con ruột...!
Trong phòng bếp, Lâm Thanh Mai đang hỏi Đông Phương Trực: “Lúc nãy ở ngoài cửa anh làm gì thế? Anh mới từ nước ngoài về à? Trong nước chúng ta cũng không có cái kiểu chào hỏi vừa gặp mặt đã hôn như thế, sau này anh đừng làm thế nữa!”
Đông Phương Trực hiện lên chút ý cười trên khóe môi: “Sao em lại căng thẳng như thế? Có phải là vì nhìn thấy Lập Gia Khiêm nên mới để ý đến thế không?”
Cô rũ mắt xoay người lấy ly thủy tinh: “Không phải! Liên quan gì đến anh ta chứ!”
Lâm Thanh Mai muốn nói chuyện một cách bình tĩnh, nhưng chút căng thẳng xen lẫn trong giọng nói của cô làm Đông Phương Trực hơi bất đắc dĩ.
Anh dựa cơ thể cao gầy lên cửa tủ lạnh, đột nhiên quét mắt nhìn thấy một bóng người bé xíu đi về phía bọn họ.
Đông Phương Trực híp mắt, anh bước về trước, dán sát Lâm Thanh Mai ôm chặt cô từ phía sau, còn thì thầm vào tai cô: “Mấy ngày không gặp, có nhớ anh không?”
Lâm Thanh Mai hoảng sợ làm rơi ly thủy tinh xuống bồn nước, cô quay người lại lập tức nhìn thấy bóng người bé xíu cách đó không xa, người cô cứng còng lại: “Asa...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...