Sự thô bạo của Lâm Thanh Mai làm cho Đông Phương Trực trong nháy mắt cười ra tiếng: "Ai u, cô còn biết mắng chửi người chứ? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ chờ từ từ chết đói thăng thiên nữa..."
Lời của Đông Phương Trực cũng không thu hút được sự chú ý của cô, Lâm Thanh Mai còn ở trạng thái ngây ngốc, cảm xúc của cô trong khoảnh khắc nứt ra: "Ba tôi có phải hồ đồ rồi không? Sao ông lại cưới Lê Anh Đào chứ? Ông cũng bao nhiêu tuổi rồi còn sinh con trai? Rốt cuộc ông ta có biết Lê Anh Đào là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân con gái ông không?"
Mấy cái dấu hỏi liên tiếp, cô nhìn Đông Phương Trực đầy mắt nghi vấn.
Đông Phương Trực đứng lên khẽ cười nói: "Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không phải là ba cô! Tôi làm sao biết ông ta nghĩ thế nào... Lâm Thanh Mai, không bằng cô tiếp nhận chữa trị khỏi, sau này trở về gặp mặt hỏi rõ ràng."
"Rốt cuộc người phụ nữ Lê Anh Đào này muốn thế nào? Cô ta rốt cuộc còn có mục đích gì?" Lâm Thanh Mai trong đầu không lý giải được hành vi của người phụ nữ này.
"Lâm Thanh Mai, cô trước vẫn nên quản tốt chính cô đi, chuyện của ba cô để tự ông ta xử lý, dù sao cô cũng không yêu chồng trước nữa rồi, những chuyện lộn xộn này cũng không liên quan đến chuyện của cô..." Đông Phương Trực không thèm để ý chút nào nói.
Cảm xúc của Lâm Thanh Mai còn rất kích động: "Sao không liên quan đến chuyện tôi? Ba tôi cưới tiểu tam phá hoại hôn nhân của tôi, còn con mẹ nó sinh ra con trai... Ông ta rốt cuộc đặt con gái này ở chỗ nào? Chồng trước còn cưới em gái sinh đôi của tôi! Chồng trước bây giờ thành em rể tôi rồi... Trên đời này còn có nhà nào cẩu huyết giống như nhà chúng tôi không?"
"Hơn nữa người đàn bà như Lê Anh Đào cô ta sẽ thật lòng yêu ba tôi đối tốt với ba tôi được không? Tuyệt đối sẽ không! Tôi không tin tưởng cô ta và ba tôi là yêu thật lòng gì! Ba tôi bao nhiêu tuổi rồi, Lê Anh Đào từng ở bên Trần Hoàng Khôi chồng cũ tôi, xoay người liền tìm ba tôi, cái này không cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết cô ta nhất định là có dụng ý khác! Nếu không tại sao trên đời nhiều đàn ông có thể tìm như vậy, cô ta hết lần này tới lần khác muốn tìm ba tôi chứ?"
Đáy mắt Lâm Thanh Mai tràn đầy tức giận, xen lẫn thâm trầm không biết làm sao và bận tâm, làm cô trong lúc nhất thời không biết nên làm sao đi đối mặt với sự thay đổi thân phận của các thành viên trong gia đình.
Đông Phương Trực lộ vẻ cười, vỗ tay: " Không sai, cô phân tích đều đúng, thấy cô bây giờ cuối cùng có tia khí lực như con người tôi cảm thấy vui vẻ yên tâm, cũng không uổng phí tôi tốn thời gian tốn tiền tốn tinh lực đi giúp cô dò thăm những tin tức kia."
Anh không kìm được sờ càm một cái khẳng định nói: "Xem ra, vẫn là kẻ địch có thể kêu gọi khát vọng của cô."
Lý tri Lâm Thanh Mai có chút trở về, cô lúng túng nói: "Anh sao cứ nói tôi tìm chết... Tôi thật sự muốn tìm cái chết mở cửa sổ ra từ tầng 52 này nhảy xuống không phải trực tiếp hơn sao!"
"Nói cũng đúng, vậy cô ba ngày ba đêm không ăn không uống rốt cuộc là vì cái gì?" Đông Phương Trực cau mày hỏi.
Ánh mắt Lâm Thanh Mai chợt lóe, cô sâu đậm cảm khái: "Trong lòng tôi khó chịu không ăn được bất kỳ cái gì. Sau khi anh nói cho tôi những chuyện kia, tôi đột nhiên ý thức được tôi giống như là một người không cần thiết..."
"Em gái tôi Đồng Dao tìm về rồi, ba mẹ tôi nhất định rất vui, cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp bồi thường những năm này thiếu nợ con bé. Con bé có thể gả cho Trần Hoàng Khôi, nhìn con bé hẳn là yêu Trần Hoàng Khôi, con bé cũng đã mang thai, tôi người dì cả này là phải làm rồi... Nhưng để tôi đối mặt với những biến hóa này tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý."
Cô ngước mắt nhìn Đông Phương Trực một cái: "Cho đến bây giờ tôi cũng đang cảm tạ số mạng thương hại tôi, mặc dù tôi gặp những điều bất hạnh. Nhưng tôi vẫn cảm ơn số mạng để cho con trai tôi trở lại bên người ba nó, Lập Gia Khiêm có tất cả, anh ấy có thể cho con trai tôi điều kiện cuộc sống ưu việt, tôi không cần lo lắng con trai sẽ chịu khổ."
"Nhưng tình cảm của tôi và Lập Gia Khiêm đã không còn là loại quan hệ như trước đó, cũng không phải bởi vì tôi để ý anh ấy và Âu Dương Lan Lan đã từng kết hôn, tôi chỉ là không thể tha thứ việc anh ấy ác ý lừa dối tôi!"
"Anh ấy căn bản không tôn trọng tình cảm giữa tôi và anh ấy, anh ấy cũng không có tôn trọng tôi. Anh ấy tại sao lại không thể thử nói cho tôi chuyện anh ấy và Âu Dương Lan Lan kết hôn chỉ là vì ông nội anh, người cũng sẽ thay đổi, tôi có thể ở trong tình huống chưa kết hôn với anh ấy đã sinh con rồi, anh ấy sao lại không thể thử tin tưởng tôi sẽ đồng ý với anh ấy chuyện kết hôn giả chứ?"
Đáy mắt Lâm Thanh Mai lướt qua tràn đầy thất vọng và thương cảm, cô cười có chút tự giễu: "Nói cho cùng, anh ấy đơn giản là không tín nhiệm tôi thôi, không tin tôi sẽ vì anh ấy mà thay đổi nguyên tắc của tôi, nhưng chuyện tình cảm này dễ dàng để cho người ta thỏa hiệp nhất, tôi thật sự yêu anh ấy, nếu như có chuyện anh ấy thương lượng trước với tôi, tôi sẽ kiên nhẫn chờ anh ấy xử lý xong tình huống trong nhà, tôi sẽ vẫn luôn chờ anh ấy, kết hôn muộn mấy năm thì có làm sao?"
"A, nhưng anh ấy không lựa chọn thẳng thắn với tôi, anh ấy lựa chọn ác ý lừa dối tôi, chẳng lẽ anh ấy cũng chưa từng nghĩ đợi đến khi tôi biết chân tướng sẽ không đả thương đến tôi sao? Trong tình huống anh ấy biết rõ tôi sẽ thương tâm tức giận, vẫn như vậy, anh ấy đâu có thật sự quan tâm tôi..."
"Nếu như có người muốn nói cho tôi, anh ấy là vì tốt cho tôi, là cái gọi là lời nói dối có lòng tốt, tôi sẽ để cho người này cút sang một bên! Chuyện xảy ra trên người mình lớn hơn nữa, ở trong mắt người khác cũng nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, không đáng kể, những người ngoài cuộc kia làm sao có thể hiểu cảm giác của tôi!"
Tiếng lòng của Lâm Thanh Mai làm cho Đông Phương Trực sững sờ tại chỗ, anh ta cho là ba ngày nay cô đang chán sống tìm chết, hóa ra cô vẫn luôn đang suy nghĩ...
"Vậy cô định làm như thế nào? Cô không muốn lại đi tìm Lập Gia Khiêm nữa sao? Cô không muốn tìm anh ta nói trước mặt một chút?" Đông Phương Trực lần nữa ngồi về ghế.
Lời của anh làm Lâm Thanh Mai nhẹ cười ra tiếng, tiếng cười linh hoạt kỳ ảo thêm lộ ra trầm trầm lạnh lẽo.
"Anh đang đùa tôi sao? Anh không nhìn thấy tôi bây giờ hình dáng quỷ gì, tôi đi tìm anh ấy, chẳng lẽ để cho anh ấy đồng tình tôi thương hại tôi? Sau đó từ cảm giác áy náy với tôi mà vội vã tiếp nhận tôi sao? Mặc dù tôi hận không thể làm lại đời mình, nhưng đời người không có cơ hội làm lại, có chút chuyện xảy ra rồi chính là xảy ra rồi, trừ bị buộc tiếp nhận tôi còn có thể có lựa chọn nào?"
Tròng mắt Lâm Thanh Mai che giấu nước mắt đang dâng lên ở đáy mắt: "Coi như tình cảm trước kia của Lập Gia Khiêm là toàn bộ của tôi, nhưng tôi bây giờ đã không phải là toàn bộ của trước kia, anh ấy thích tôi như thế nào đi nữa cũng nhất định sẽ không tiếp nhận sự thật tôi đã bị hủy dung."
"Tình yêu mất đi dáng vẻ ban đầu, sẽ còn là tình yêu sao? Nếu như chuyện hủy dung này xảy ra ở trên người Lập Gia Khiêm, mà gương mặt đó của anh ấy tương lai ở một ngày nào đó sẽ biến thành một người hoàn toàn khác, ngay cả chính tôi cũng không thể xác định có thể yêu anh ấy một lần nữa không."
Cô thở dài nói: "Lòng người đều rất phức tạp, tôi cũng không phải là người cao thượng gì, tôi không nói mình hoàn mỹ như vậy, cho nên anh ấy coi như không thể tiếp nhận tôi bây giờ, tôi cũng sẽ không trách anh ấy, đổi lại ai cũng không nhất định có thể tiếp nhận, tôi không có quyền yêu cầu anh ấy phải từ đầu đến cuối như một yêu tôi!"
Nước mắt nhỏ xuống trên quần áo người bệnh màu xanh nhạt của cô, Lâm Thanh Mai đè nén thống khổ, làm bộ rất tùy ý nói: "Bộ dáng tôi bây giờ ngay cả đi bộ cũng thành vấn đề, thậm chí tắm nước nóng cũng là chuyện xa xỉ, tôi làm sao chăm sóc kỹ con trai tôi? Ha ha ha... Buồn cười là, tôi muốn tự mình nuôi con trai tôi, nhìn vết phỏng lớn trên ngực tôi, con trai tôi thấy được cũng sẽ chê phải không?"
Trong giọng nói của cô không tự chủ mà thêm sự tự giễu làm cho Đông Phương Trực nghe rất chói tai, sắc mặt anh ta có chút lạnh: "Lâm Thanh Mai, cô đừng nhạo báng mình như vậy, điều này cũng sẽ không làm tâm tình cô trở nên tốt hơn, tôi đã nói tôi sẽ chữa khỏi vết phỏng trên người cô cho cô, hai năm nghe có chút dài đằng đẵng, nhưng chỉ cần cô chịu đựng qua đi, tất cả cũng sẽ tốt..."
"Ngài Đông Phương..."
Mắt Đông Phương Trực nghiêm túc cắt đứt cô: "Sau này không nên thêm chữ 'ngài' nữa."
Lâm Thanh Mai gật đầu lập tức đổi lời nói: "Được, Đông Phương, anh vẫn luôn chưa nói với tôi, mặt tôi cần phải bao lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục?"
Câu hỏi này của cô làm cho lòng anh ta đột nhiên trầm xuống.
Anh hạ mắt suy nghĩ một chút nói: "Thanh Mai, tôi không muốn lừa dối cô, mặt cô cần sau khi nhìn tình huống khôi phục hậu kỳ, nếu như khôi phục tốt có thể sớm sắp xếp giải phẫu chỉnh hình, giải phẫu chỉnh hình cũng sẽ không phải một lần có thể thành công, nếu như thuận lợi 2 đến 3 năm, nếu như không thuận lợi... Vậy thì cần 5 đến 6 năm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...