Thực tế thường luôn rất tàn nhẫn, cô mang nặng nỗi niềm chờ mong người thân và người yêu đến.
Nhưng Lập Gia Khiêm không tìm thấy Lâm Thanh Mai, cũng không có ai khác tìm thấy cô.
Cô đã bị nhốt trên hòn đảo hoang suốt tám tháng.
Năm tháng trước, tâm trạng của Hạ Thiên khá tốt liền mang cô ra ngoài phơi nắng, Lâm Thanh Mai thừa dịp cô ta không chú ý, liều mạng bỏ chạy.
Lúc đó Hạ Thiên định đánh vào chân cô, chính Kiệt đã kịp thời ngăn cô ta lại, anh ta nói Lâm Thanh Mai là phụ nữ có thai, nếu vết thương không được chữa trị tốt khiến sốt cao kéo dài thì sao?
Trong thời kỳ mang thai, cần thận trọng khi dùng thuốc!
Họ đã lên kế hoạch lâu như vậy, không thể nhận nuôi một đứa trẻ có bất kỳ biến chứng nào.
Kết quả của cuộc chạy trốn nghiễm nhiên là Kiệt bắt được Lâm Thanh Mai, một người phụ nữ tay trói gà không chặt, còn đang mang thai đứng trước một người đàn ông thân thể cường tráng, chỉ có thể cam chịu số phận của mình.
Lúc đó, dù Lâm Thanh Mai van xin thế nào, Kiệt cũng dửng dưng như không.
Hạ Thiên rất nhanh đuổi tới, tát Lâm Thanh Mai cả chục cái, mặt của Lâm Thanh Mai sưng hết lên.
Cuối cùng, chính Kiệt đã kéo Hạ Thiên, người đang mất kiểm soát ra để tránh việc Hạ Thiên làm tổn thương Lâm Thanh Mai.
Kể từ sau vụ bỏ trốn, Lâm Thanh Mai bị giam trong phòng giam, cả ngày không thấy ánh mặt trời.
Nước da của cô hơi đáng sợ, da cô vốn trắng, nhưng bây giờ do không đủ dinh dưỡng mà trở nên trắng bệch, ốm yếu.
Bức tường trắng xám khắc đầy những ký tự, mỗi ngày, Lâm Thanh Mai đều viết một nét lên tường, cô không có khái niệm về thời gian, ở đây không có điện thoại di động hay đồng hồ, chỉ có thể dựa vào ba bữa ăn từ Kiệt mang tới mỗi ngày để tính thời gian.
Lúc đầu, cô cũng hỏi Kiệt về thời gian, lâu ngày, Kiệt cũng lười trả lời cô.
Mỗi tháng, thân là một bác sĩ y khoa, Hạ Thiên sẽ mang thiết bị đến phòng giam để kiểm tra thai kỳ cho Lâm Thanh Mai.
Hôm nay là thời gian kiểm tra định kỳ.
Mỗi lần tới, Hạ Thiên sẽ đi cùng Kiệt, Kiệt sẽ còng tay Lâm Thanh Mai lại để ngăn việc Lâm Thanh Mai tấn công Hạ Thiên.
Lúc này, sau khi còng tay cô xong, Kiệt đưa mắt nói với Hạ Thiên: "Vậy anh đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi anh."
Hạ Thiên không cảm xúc: "Bắt đầu từ hôm nay, anh cho Lâm Thanh Mai ăn thêm một bữa, mỗi ngày bốn bữa, cần bổ sung dinh dưỡng."
“Được rồi.” Kiệt nói xong thì rời đi.
Trong toàn bộ cuộc nói chuyện, Lâm Thanh Mai như người mất hồn, bất kể họ nói gì, cô đều không có phản ứng.
Đôi mắt cô trống rỗng và yên tĩnh như một đầm nước đọng.
Lâm Thanh Mai đã bị giam giữ trong tám tháng, từ liều mạng thoát thân đến hy vọng được giải cứu, rồi thất vọng và tuyệt vọng hết lần này đến lần khác...
Cuối cùng, cô đã từ bỏ khát vọng được cứu, nếu cô tiếp tục mang khao khát mãnh liệt này rồi đối mặt với bốn bức tường trong phòng giam, cô nhất định sẽ khiến bản thân phát điên mà đập đầu vào tường mất!
Nếu cô chỉ có một mình, có lẽ cô sẽ chọn cách tự sát vào một đêm tĩnh mịch không ai biết.
Có thể đập đầu vào tường sẽ không chết ngay được, nhưng cho dù có camera giám sát trong phòng giam, Hạ Thiên và Kiệt cũng không thể ngăn một người phụ nữ đang nghĩ đến việc tự sát.
Nhưng ngay cả chết Lâm Thanh Mai cũng không dám, đứa con trong bụng là hy vọng sống duy nhất của cô.
Cho dù Hạ Thiên liên tục nhắc nhở sau khi cô sinh con sẽ mang đứa bé đi, nhưng đứa bé trong bụng lúc này vẫn là con của cô, là con của cô và Lập Gia Khiêm.
Mặc dù Lâm Thanh Mai không thể phân biệt tình yêu của Lập Gia Khiêm dành cho cô là thật hay giả, nhưng trong hoàn cảnh khiến người ta tuyệt vọng như vậy, ngay cả tình yêu vĩ đại nhất cũng sẽ dần dần biến mất...
Cô thậm chí không có quyền tự do, thậm chí cả chút tôn nghiêm cơ bản cũng không có, một người như cô làm gì có tâm trạng nghĩ về chuyện phong hoa tuyết nguyệt?
Lâm Thanh Mai cũng dần trở nên tiêu cực và tuyệt vọng, cô từ từ tin vào “sự thật” mà cô tự tưởng tượng ra, cô nghĩ, có lẽ Lập Gia Khiêm đã quên cô rồi.
Có lẽ trong khoảng thời gian đầu khi cô mất tích, anh đã cử người đi tìm cô, nhưng sau một thời gian dài như vậy, có lẽ Lập Gia Khiêm nghĩ rằng cô đã chết.
Lâm Thanh Mai nghĩ về tất cả những người cô quen biết trong nhiều năm qua, cô dần hiểu ra sự thật.
Có lẽ ngoại trừ mẹ cô, bà Vương Lệ Hằng, sẽ nhớ cô cả đời, thì những người khác cuối cùng sẽ quên cô theo thời gian...
Trí nhớ của con người thường không thể chịu được thử thách.
Tình yêu cũng vậy.
"Lâm Thanh Mai, đừng ngày nào cũng như cái xác biết đi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con của cô sau khi sinh ra sẽ không được khỏe mạnh! Cô không muốn con mình sinh ra mắc chứng tự kỷ chứ?"
Nhưng Lâm Thanh Mai không nói lời nào, thậm chí không có biểu hiện gì, thậm chí hô hấp của cô cũng không rõ ràng đến nỗi Hạ Thiên còn cho rằng cô ta đang kiểm tra cho một cái xác.
Lâm Thanh Mai vẫn phớt lờ cô ta, toàn bộ quá trình đều không thèm chú ý đến Hạ Thiên.
Hạ Thiên thấy cô như vậy, cơn tức lại nổi lên, cô ta đẩy dụng cụ thử nghiệm sang một bên, lớn tiếng nói: "Lâm Thanh Mai, đừng làm bộ lợn chết không sợ nước sôi nữa! Cô nghĩ tôi sẽ thương hại cô sao? Tôi sẽ không! Cô ở trong mắt tôi chỉ là công cụ sinh đẻ!"
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ tìm cách sống vui vẻ! Sau đó sẽ tìm cơ hội trả thù! Thử nghĩ xem ai đã hại cô thành thế này? Là Lập Gia Khiêm! Là người đàn ông nhẫn tâm kia! Anh ta đã lừa dối cô! Anh ta chơi đùa với tình cảm của cô, rồi bỏ cô ở đây mà không hỏi han gì! Mặc cho cô tự sinh tự diệt...”
Cảm xúc của Lâm Thanh Mai bùng nổ trong tích tắc, cơ thể cô mạnh mẽ nghiêng về phía trước.
Nhưng hai tay bị còng khiến cô chỉ có thể vùng vẫy trong vô ích, nhưng ánh mắt của Lâm Thanh Mai lạnh đến thấu xương, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên như một con dao sắc có tẩm độc, hận không thể đâm thủng tim của Hạ Thiên.
Cô muốn moi trái tim mất hết lương tâm của Hạ Thiên ra, xem rốt cuộc nó có màu gì?
Rốt cuộc nó có được làm bằng máu thịt hay không?
Hạ Thiên nhìn Lâm Thanh Mai trong trạng thái tấn công giống như dã thú, muốn nuốt sống cô ta!
Thấy Lâm Thanh Mai như vậy, Hạ Thiên lạnh sống lưng, đồng thời cười ra tiếng: "Tốt lắm! Còn muốn giết tôi! Vậy tôi không phải lo lắng con trai sinh ra sẽ thành ngốc..."
Lời nói của cô ta đột nhiên khiến Lâm Thanh Mai cứng đờ, cảm xúc trở nên mỏng manh vì một cú đánh thấu nội tâm.
Đứa bé là điểm yếu duy nhất của cô lúc này.
Ánh mắt Lâm Thanh Mai tràn ngập cảm xúc buồn vui lẫn lộn, cô run giọng hỏi: “Cô vừa nói cái gì? Tôi mang thai một bé trai?"
Vừa nói ra, cảm xúc chủ quan của cô không kiềm chế được mà nghĩ đến người đàn ông cô yêu, Lập Gia Khiêm.
Nếu mang thai một bé trai, liệu nó có giống anh không?
Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm lướt qua tâm trí cô mà không hề báo trước, đi đôi với ký ức này là một nỗi đau đớn đến nghẹt thở...
Đã tròn tám tháng trôi qua, mỗi khi nghĩ đến Lập Gia Khiêm, trái tim cô vẫn rất đau.
"Đúng vậy, cô không nghe nhầm, cô mang thai một bé trai, đây chính là điều tôi mong muốn! Lâm Thanh Mai, thật tốt khi cô mang thai thay tôi, tôi đang chờ con trai tôi chào đời!"
Lời nói của Hạ Thiên khiến Lâm Thanh Mai vô cùng tức giận!
Theo bản năng, Lâm Thanh Mai phun ra một ngụm nước bọt về phía Hạ Thiên!
"Cô là đồ rắn rết! Ai mang thai thay cô! Nó là con trai của Lâm Thanh Mai tôi! Cô đừng hòng cướp nó! Cô nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu! Cô nhất định sẽ chết không tử tế!" Lâm Thanh Mai căm hận nhìn chằm chằm Hạ Thiên, hận không thể đâm một lỗ vào lòng dạ đen tối của Hạ Thiên.
Hạ Thiên đẩy cửa sắt bước ra khỏi phòng giam, trước khi đi còn cười khinh thường: "Lâm Thanh Mai, cô muốn mắng cứ mắng đi, cô vui vẻ là được, dù sao đứa bé sinh ra cũng là của tôi. Con trai của cô sau này sẽ gọi tôi là mẹ! Ha ha ha ha... "
"Cút đi! Cô cút đi! Cút đi..." Lâm Thanh Mai chỉ có thể cảm nhận nỗi thống khổ cùng tức giận không chịu nổi.
...
Năm phút sau, Kiệt mang đĩa thức ăn tối từ trong bếp đi ra, Hạ Thiên đi về phía anh ta.
Hạ Thiên nghiêm giọng nói: "Em vừa khám thai cho Lâm Thanh Mai, em phát hiện van tim của cô ta không bình thường, rất có khả năng cô ta sẽ lên cơn đau tim khi sinh, một khi sự việc phát sinh, nếu đứa bé không chui ra kịp, có thể sẽ ngạt thở mà chết! "
Kiệt rất ngạc nhiên, ngay lập tức hỏi: "Vậy em định làm gì?"
Đôi mắt đen của Hạ Thiên trầm xuống: "Một tuần sau, em sẽ mổ bụng cô ta và lấy đứa bé ra!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...