Trong nhà, Bạc Tu Duệ ngân ngơ ngôi đó, mãi đến khi người vợ An Huệ Anh kêu nhiều tiếng mới hoàn hồn trở lại.
“Huệ Anh, là bà à.” Bạc Tu Duệ nói uể oải, “ơ, bà không phải ờ trong phòng niệm Phật sao làm sao lại xuống đây.”
An Huệ Anh rót một cốc nước đưa vào tay chồng, “Dưới lầu ồn như thế, tôi sao tĩnh tâm được.”
“Ồn ào đến bà rồi.” Bạc Tu Duệ giọng nói than thở: “*Haiz* gia môn bất hạnh.”
“Đừng nói như thế.” Giọng nói của An Huệ Anh làm ra vẻ quở trách, “A Thần dù sao cũng là con trai của ông, làm sao có người làm cha nào nói con mình như vậy, để người khác nghe thấy còn cho rằng ông không phải cha.”
Bản lĩnh của An Huệ Anh chính là như vậy, rõ ràng đang khuyên nhủ người, lại có thể khiêu khích rắc rối dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên, Bạc Tu Duệ nghe xong liền bực dọc, “Rõ ràng là thằng nhóc khốn nạn này không ra thể thống gì.
Tôi có gì saiđể bà phân xử coi.
Tôi không để nó với Hân Đồng ở bên nhau, có sai sao?”
“Cái gì? Như thế làm sao được A Thần này
cũng quá xằng bậy rồi, Hân Đồng là người phụ nữ của Cảnh Hiên a.”An Huệ Anh nghiêm trọng nhìn Bạc Tu Duệ, thật ra bà ta sớm đã nghe được cuộc nói chuyện của họ, chỉ là luôn trốn trong bóng tối không ra mà thôi, “Lão gia, chuyện này ông phải dứt khoát, lúc tình cảm của chúng chưa sâu đậm nhanh chóng tỏ rõ thái độ, bằng không đợi mắc sai lầm nghiêm trọng thì không kịp nữa rồi.”
Bạc Tu Duệ lạnh lùng hừ một tiếng, “Sao bà biết tôi không dứt khoát nhưng tiểu tử này hành động nhanh hơn tôi.
Nó lại tiền trảm hậu tấu, đã đăng kí kết hôn rồi, bây giờ tôi muốn phản đối cũng vô tích sự thôi, thật là tức chết tôi mất.”
Bạc Tu Duệ tức giân không biết trút vào đâu, chỉ cỏ thể cầm đồ vật trút giận, ông ta càng nói càng tức, cầm chiếc cốc trong tay ném mạnh xuống đất, âm thanh vỡ thành nhiều mảnh giòn giã vang vọng trong phòng khách to như thế.
“Lão gia à, đừng giận đừng giận, thân thể quan trọng.” An Huệ Anh giúp Bạc Tu Duệ vuốt ngực, “Chuyện này sao tôi nghe thấy kì lạ quá, chúng mới quen biết chỉ có vài
ngày, cho dù kết hôn vội cũng không thể nhanh như thế được, ông nói xem ở đây có phải có ẩn tình gì không?”
Bạc Tu Duệ nghe xong nhướng lông mày lên, nheo mắt lại nhìn vợ, trong nháy mắt ánh mắt hai người ánh mắt gặp nhau, có vài lời không nói cũng rõ.
Lê Hân Đồng vừa tới công ty liền bắt đầu viết báo cáo, với bản thảo từ chỗ Mão Dục, báo cáo được viết ra dưới góc nhìn của một chuyên gia, càng chuyên nghiệp và có sức thuyết phục hơn.
Lúc viết đến một nửa, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
“Alo, xin chào.”
“Trợ lí Lê, tôi muốn hỏi cô, tại sao đến bây giờ vẫn chưa mang bộ lễ phục đến phòng hành chính.” Giọng nói nghiêm khắc của Lâm Tuyết Nhi từ điện thoại truyền đến.
Lê Hân Đồng như tỉnh khỏi cơn mê, tiêu rồi, cô đã quên mất chuyện này.
Lễ phục ngày hôm qua đã bị Bạc Diễn Thầncởi ra vứt thẳng trong nhà tắm rồi, vốn dĩ không
mang đến được.
“Ồ, xin lỗi, xin lỗi.
Giám đốc Lâm, lễ phục tôi quên mang rồi.”
“Cái gì mà quên mang.” Giọng nói của Lâm Tuyết Nhi lanh lảnh, “Có phải cô muốn chiếm làm của riêng không?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Lê Hân Đồng không nói lên lời, một bộ đồ mà thôi, bình thường đi làm lại không thể mặc, cô ấy để cũng chiếm không gian, ăn no rửng mỡ mới chiếm làm của riêng, “Tôi thật sự quên rồi, ngày mai tôi giặt sạch rồi mang đến có được không?”
“Đương nhiên không được, đây là quy tắc và quy định của công ty, cô muốn làm trái sao?” Giọng điệu của Lâm Tuyết Nhi không có bất cứ chỗ nào để thương lượng.
Quy tắc và quy định của công ty đương nhiên không thể làm trái.
Lâm Tuyết Nhi cầm cái mũ to như thế chụp lên đầu Lê Hân Đồng, những lời cô ấy muốn phản bác ban đầu đến miệng rồi đột ngột nuốt xuống cổ họng, “Vậy được, bây giờ tôi sẽ trở về nhà để lấy.”
Lâm Tuyết Nhi ở đầu giây bên kia trầm mặc vài giây, lạnh lùng mở miệng: “Tôi cho cô nửa tiếng, vượt qua thời gian xử lí theo vi phạm kỉ luật.”
Lê Hân Đồng vẫn muốn nói gì đó, Lâm Tuyết Anh đã dập điện thoại rồi.
Tôi sợ rằng nửa tiếng quay về biệt thự của Bạc Diễn Thần cũng không đủ.
Lê Hân Đồng biết, Lâm Tuyết Anh rõ ràng là làm khó cô.
Loại thủ đoạn nhỏ này ở nơi làm việc cô không phải chưa nghe qua.
Chỉ là xảy ra với mình, khó tránh khỏi cảm thấy bị tủi thân.
Nhưng bấy giờ thân phận này rất xấu hổ, cho dù đã đăng kí kết hôn với Bạc Diễn Thần, nhưng ở giai đoạn này anh ấy cũng
không có ý muốn công khai.
Vì thế, ở công ty cô vẫn là trợ lí đặc biệt của anh ấy.
Trợ lí đặc biệt là người bên cạnh chủ tịch, càng không thể làm trái với quy định và quy tắc của công ty.
Làm thể nào chỉ có thể trở về lấy lễ phục chứ.
Cho dù biết rõ thời gian không kịp, cô ấy cũng phải về nhà một chuyến.
Lê Hân Đồng lưu cái bão cáo chưa viết xong lại, tắt mảy tính, cầm tủi xách rời khỏi công ty.
Vừa đến cửa thang máy liền nhìn thấy Nhuế Văn Đào đang đứng trong đó.
“Phu… trợ lí Lê, cômuốn ra ngoài?” Bạc Diễn Thần yêu cầu anh ta trong và ngoài công ty không thể gọi sai.
Đây nhất định là lừa đảo.
Nhuế Văn Đào cảm thấy nhất định sẽ có một ngày bàn thân sẽ bị rối loạn thần kinh.
Lê Hân Đồng hả một tiếng, như thế đang nghĩ đến điều gì đó.
“Trợ lí Nhuế, bây giờ ở đây gọi xe cỏ tiện lợi không?”
“Không cần gọi xe.
Tôi đúng lúc muốn ra ngoài, thuận tiện đưa cô đi một chuyến.”
Lê Hân Đồng cười: “Cảm ơn.Tôi vẫn là tự mình bắt xe.
Tôi với anh chắc chắn là không thuận đường.”
Nhuế Văn Đào nhếch lông mày, đối với chỗ cô ấy muốn đi càng cỏ hứng thú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...