“Muốn chính là anh a, cái đồ cuồng ân ái!” Liêm Nho tức giận trừng mắt, cũng không quên vuốt ve hạt đậu mà hắn yêu thích nhất.
“Bất quá tôi thực thích cái vẻ mặt khẩu thị tâm phi của cậu.” Đan Mạt không ngại cười cười, đột nhiên nổi lên ý xấu, gia tang lực đạo trên tay.
“A..” Đột nhiên nắm chặt ma sát cái cực nóng của Liêm Nho. Đầu o1ctrong nháy mắt quay cuồng làm Liêm Nho nghe không rõ lời nói của Đan Mạt “Yêu mến? Anh vừa nói cái gì?” Y có nói yêu mến hắn? Nội tâm bạo động vượt xa cảm giác dưới thân.
“Chẳng lẽ cậu không thích tôi như vậy ngậm lấy cậu?” Đột nhiên, Đan Mạt cuối đầu, một ngụm ngậm lấy hạ thân đang run rẩy của Liêm Nho.
“Ân…” Y nói yêu mến hắn! Nội tâm hung phấn làm cho Liêm Nho không thẻ khống chế hạ thân, dục vọng trong lòng tang nhanh, sau một thời gian ngắn lại tiết ra.
“Cậu… lại – tiết nhanh như vậy?” Đan Mạt khiếp sợ nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Liêm Nho. Hắn cái gì cũng chưa làm, người kia đã đến đỉnh?! Đan Mạt dở khóc dở cười. Không biết là nên khen chính mình kĩ thuật tốt hay là Liêm Nho rất dễ thỏa mãn. Hoặc là… chẳng lẽ… Liêm Nho có tật xấu của thanh niên nên…tiết sớm? (Câu cuối hiểu chết liền T^T)
“A, cái kia…” Liêm Nho đỏ mặt, lau chùi chất lỏng rơi vãi của chính mình. Thật không nghĩ tới, chính mình làm sao lại lên đỉnh nhanh như vậy. Liếc trộm qua khuôn mặt của Đan Mạt, hắn cũng là vẻ mặt không thể tin nổi “Cái kia…. Tôi giúp anh.”
Liêm Nho lần đầu tiên khi bọn họ ân ái mà rời tay khỏi nụ hoa anh đào của Đan Mạt. Liêm Nho tâm trạng còn đang vui mừng khi vừa rồi nghe được Đan Mạt nói yêu mến, lấy tay cầm lấy hạ thân của Đan Mạt, học theo hắn đem phân thân cực nóng kia hàm vào miệng.
Đan Mạt không dám tin tưởng nhìn Liêm Nho trước mắt kia, cảm thụ sự liếm láp của người kia mang tới.
“Ân…rất thoải mái.” Đã lâu không có tâm tình cùng thân thể đồng thời thư thái thế này, Đan Mạt thỏa mãn ma sát toàn thân Liêm Nho, hưởng thụ sự chủ động phục vụ của hắn.
Liêm Nho nghe Đan Mạt tán thưởng, càng thêm ra sức mút, còn chơi đùa hạt đậu tiểu anh đảo đến cứng. Tuy rằng, kĩ xảo của Liêm Nho không tính là cao minh, nhưng nhiệt tình cùng cố gắng, Đan Mạt hừ một tiếng thỏa mãn, hưởng thụ phục vụ.
“A…” Thở dốc một tiếng, hai người cùng nằm một chỗ.
Một lát sau, Liêm Nho khó có thể tin mà hồi tưởng lại nhiệt tình vừa rồi của chính mình, không hỏi bị dọa sợ đến nhảy dựng.
“Xảy ra chuyện gì?” Đan Mạt lười biếng hỏi.
“Không có việc gì, anh… không phải muốn tắm rửa sao?” Một phen kéo Đan Mạt, không khỏi phân trần mà đẩy y vào phòng tắm. Hắn còn muốn ở một mình làm ổn định nhịp tim đập như trống của chính mình. Chẵng lẽ… vừa rồi làm hết thảy đều là bởi vì.. hắn nghe được hai chữ “Yêu mến” này? Chính là yêu mến… không bằng yêu nha. Dù sao… Bọn họ cũng chưa từng hôn qua.
Thở dài, Liêm Nho ngồi ở trên ghế salon. Nghiêng nghiêng đầu, lại thấy trên giá sách có để một quyển sổ cũ, chữ viết ghi bằng bút máy: xx [cái gì đây?] yêu hắn … thấy không rõ mấy chữ này liền làm Liêm Nho tò mò.
Cái gì yêu? Ai yêu? Đan Mạt yêu? Liêm Nho không tự chủ được bỏ qua lý trí, đi đến giá sách lấy quye3n sổ kia. Mở ra xem kĩ thì ra chính là 1 quyển nhật kí. (Xem đồ của người khác là không tốt nha!!)
Mở rat rang thứ nhất, chữ đã viết từ rất lâu rồi “Hắn đã gặp một người không nên gặp…” Trang thứ hai ghi “Hắn muốn một người không nên muốn…” Trang thứ ba “Hắn đã yêu một người không nên yêu…” Trang thứ tư “mà…ta lại đã yêu hắn…”
Đây chẵng lẽ là ký ức của Đan Mạt? Liêm Nho tiếp tục lật tiếp, không có viết gì cả. Qua thật lâu, mới có một hàng chữ: Ta cũng gặp được một người. Lại qua tờ khác “Ta cũng muốn hắn…” cái này lại là…. Hắn gặp được chẳng lẽ lại là ….
Không hiểu sao tâm của Liêm Nho lại nảy lên. Lại tiếp tục lật “Ta lại không hiểu mà yêu mến hắn.” Yêu mến? Đan Mạt đang nói ai? Yêu mến… chính là hai chữ vừa rồi.
Vội vội vàng vàng lật phía sau xem, không có ghi gì cả. Đến khi định khép lại quyển sổ, trong nháy mắt đó, hắn lại thấy một hàng chữ “Vệ Thiên, nụ hôn cuối cùng kia là tạm biệt cậu, để tôi có thể an tâm hôn một người khác.”
Có thể nào là cái hôn kia? Liêm Nho ngơ ngác để quyển nhật kí trở về chỗ cũ, ngồi trở lại so6pha. Đan Mạt cần chính là cái gì.? Từ lúc bắt đầu như vậy, đến bây giờ ngày càng không hiểu được cái quan hệ mập mờ này, hắn rốt cuộc muốn chính là cái gì?
Tiếng nước chảy dừng lại, Đan Mạt trong phòng tắm bước ra, liếc nhìn Liêm Nho đang ngây ngốc kia “Cậu xảy ra chuyện gì?”
“Cái kia…” Liêm Nho đứng lên, đi về phía Đan Mạt “Có thể cho tôi một cái hôn?”
“Ân?” Đan Mạt ngốc trệ một giây “Cậu đang nói cái gì, đồ ngốc này!” Đan Mạt cười nhạt một tiếng, kéo Liêm Nho qua, hôn lên đôi môi đang run rẩy vì mừng rỡ kia.
Hôn là đại biểu của yêu nha! Đây là đại biểu Đan Mạt nói yêu hắn? Liêm Nho ngây ngốc nhếch miệng cười. Kỳ thật, tất cả đều đơn giản. Chỉ cần dung một cái hôn có thể hiểu bọn họ có hay không yêu nhau.
Đan Mạt lúc bắt đầu đúng là dùng tình cảm đơn thuần, chân thật nhất để hôn. Tại sao bọn họ không sớm hôn? Như vậy hắn không cần suy nghĩ miên man, đoán già đoán non a.
Nụ hôn này, đúng là bọn họ một đại hôi lang và con cừu nhỏ khởi đầu! Hắc hắc, Liêm Nho cười thầm. Là ai nói hắn đội lốp cừu? hắn hiện tại muốn hôn đại hôi lang, còn muốn hạt đâu tiểu anh hoa kia! Không có tiểu anh hoa của đại hôi lang hắn mới không cần!
Ô, đau quá! Đại hôi lang tại sao lại tình cảm mãnh liệt mà hôn sâu thế? Không thể nào, chẳng lẽ… lại muốn… lần này làm đến cùng a??? Ô ô, không cần nha…. Hắn, hắn, con cừu non đáng thương này chẳng lẽ sẽ bị n lần thất thân….
Hai người dùng phương thức vừa đơn giản vừa trực tiếp nhất chính là hôn để nói ra câu khó nói kia “Tôi yêu anh”!
TOÀN VĂN HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...