Một vòng mới của trò chơi lại bắt đầu.
Lần này người rút được chính là một cô gái tướng mạo xinh đẹp.
"Tôi...Tôi chọn mạo hiểm."
Nam sinh rút trúng joker có chút hèn mọn nói: "Tất cả con trai ở đây chọn một người, hôn một cái."
Những người còn lại nghe vậy giống như nổ tung, nhao nhao ồn ào.
"Yo, mau chọn mau chọn đi."
"Hôn một cái hôn một cái!"
"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
Gương mặt cô gái ngày càng ửng đỏ dưới sự trêu chọc của mọi người.
Cuối cùng cô cũng quyết định nhìn Tô Dật Nhiên, ánh mắt khẩn trương lại chờ đợi hỏi: "Bạn học Tô Dật Nhiên, có thể...được không?"
Tô Dật Nhiên sửng sốt, "Tôi?"
Cô gái nghe cậu hỏi ngược lại, càng thêm thẹn thùng, đầu gần như cúi gục xuống ngực.
Tô Dật Nhiên có chút quẫn bách, xem ra đúng là cậu.
Một người đàn ông được hôn một cái thì không có gì, nhưng nếu cậu từ chối, điều đó sẽ khiến cô gái khó xử, Tô Dật Nhiên suy nghĩ một chút, đang định đồng ý, Quý Dục ở bên cạnh cậu đột nhiên lại lớn tiếng cắt đứt: "Không được!"
Khi cô gái nhìn về phía Tô Dật Nhiên, Quý Dục đã cảm thấy có chút không ổn, bở vì hắn biết Tô Dật Nhiên có thể sẽ bận tâm đến thể diện của cố gái và sẽ không từ chối.
Quả nhiên, hắn đoán đúng, nhìn Tô Dật Nhiên muốn mở miệng đáp ứng, hắn vội vàng cắt ngang.
Ánh mắt Tô Dật Nhiên khó hiểu nhìn về phía Quý Dục, không hiểu tại sao hắn lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Quý Dục *chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu, ghé sát vào tai cậu giải thích: "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra cô ấy thích cậu sao? Nếu bây giờ đồng ý với cô ấy, chỉ sợ sẽ khiến cô ấy hiểu lầm.
Sao đây? Cậu thực sự muốn đáp ứng?"
(*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép - "恨铁不成钢": ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Tô Dật Nhiên sau khi nghe xong đột nhiên nhận ra rằng có lý, đến lúc đó sinh ra hiểu lầm mà giải thích sẽ càng thêm rắc rối.
Nhìn cô gái vẫn đang chờ câu trả lời của cậu, Tô Dật Nhiên có chút áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng."
Cô gái thất vọng cúi đầu.
Rồi lại nghe thấy Tô Dật Nhiên nói: "Tuy nhiên, để bày tỏ sự xin lỗi của mình, mấy ly rượu này tôi giúp cậu uống."
Cô gái kia nghe vậy vội vàng xua tay, "A, không cần đâu, bạn học Tô Dật Nhiên không cần cảm thấy có lỗi đâu."
Tô Dật Nhiên cười với cô: "Không sao." Vẫn thay cô uống ba ly rượu phạt.
Cô gái nhìn Tô Dật Nhiên tươi cười, không khỏi nghĩ, không biết sau này ai sẽ xứng đáng đứng cạnh anh.
Những cô gái khác đều hả hê đứng nhìn Tô Dật Nhiên từ chối vận xui của cô gái kia, nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều có chút ghen tị.
Quý Dục cũng rất ghen tị, Tô Dật Nhiên rõ ràng không biết uống rượu lại còn chặn rượu giúp cô gái! Trong lòng Quý Dục chua xót, hận không thể trực tiếp nói với Tô Dật Nhiên rằng hắn quan tâm đến việc cậu đối xử tốt người khác như thế nào.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể nghẹn khuất nghĩ, nếu Tô Dật Nhiên thật sự phát hiện ra, chỉ sợ cậu sẽ bị dọa sau đó tránh xa hắn.
Tô Dật Nhiên không biết những người khác đang nghĩ gì, thật ra lúc này anh đã có chút không rõ ý thức.
Tửu lượng của cậu bốn rất kém, hầu như chỉ rót một ly, cho nên ở bên ngoài bình thường không uống rượu, uống mấy ngụm liền có chút say.
Vì vậy, cậu nhìn như người bình thường ngồi trên ghế sa lon, thẳng lưng, nhưng trên thực tế đã có chút không biết gì về thế giới bên ngoài.
Bất quá miễn cưỡng còn có chút ý thức, biết mình có thể là đã say, liền lên tiếng muốn đi vệ sinh một lát.
Quý Dục muốn đi cùng cậu, nhưng lại bị Tô Dật Nhiên từ chối, đành phải nhìn cậu đẩy cửa đi ra ngoài.
Tô Dật Nhiên rửa mặt trên bồn rửa trong phòng toilet, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, đột nhiên nghe được giống như có người gọi mình.
Tô Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Mắt cậu lúc này có chút mơ hồ không rõ, vật thể ở trước mắt cậu thậm chí chia thành hai nửa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Lâm Yến đến để bàn chuyện làm ăn, vừa mới kết thúc định chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một bóng lưng rất giống Tô Dật Nhiên ở cửa toilet, anh ngập ngừng gọi một tiếng, không ngờ lại là sự thật.
Tô Dật Nhiên nhìn chằm chằm người trước mặt một lúc, rốt cục cũng nhận ra người này là Lâm Yến, nghiêng đầu mở miệng: "Học trưởng?"
Lúc này sắc mặt Tô Dật Nhiên ửng đỏ, nghiêng đầu ngây người nhìn Lâm Yến bằng đôi mắt ướt, vài sợ tóc bị ướt phủ xuống trán.
Lâm Yến nhìn bộ dạng của Tô Dật Nhiên giờ phút này, trái tim anh như bị va chạm một cái, hơi nóng lên, nhưng rất nhanh anh liền phát hiện trạng thái của Tô Dật Nhiên không ổn, nhíu mày: "Là anh, em uống rượu?"
Tô Dật Nhiên phản ứng có chút chậm, nhìn Lâm Yên chằm chằm, mất mấy giây mới trả lời: "...Vâng."
Lâm Yến nghe giọng nói mềm mại của Tô Dật Nhiên, ánh mắt dịu lại, nhẹ giọng hỏi: "Uống say rồi sao?"
Tô Dật Nhiên nghe vậy, lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc trả lời: "Không có say."
Người say không bao giờ thừa nhận mình say.
Lâm Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của cậu, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, vội vàng nhẹ giọng phụ họa: "Được được được, không say, em đi cùng ai?"
Nghĩ đến có thể có người mang Tô Dật Nhiên tới đây, lại có ý đồ chuốc say cậu, không biết có ý đồ xấu xa gì, Lâm Yến nhịn không được cảm thức tức giận trong lòng.
Tô Dật Nhiên chớp chớp mắt, ngoan ngoãn trở lời: "Quý Dục, còn có mấy bạn học khác."
Lâm Yến nghe vậy nhíu mày.
Anh biết Quý Dục, người này là thanh mai trúc mã của Tô Dật Nhiên, hồi đi học hắn ta còn không biết xấu hổ bám lấy Tô Dật Nhiên cả ngày.
"Anh đưa em về nhé?" Thấy Tô Dật Nhiên say như vậy, Lấm Yến thực sự lo cho cậu.
Hơn nữa có Quý Dục ở đây, anh càng thêm lo lắng.
"....Được ạ." Tô Dật Nhiên cũng đã say rượu, mắt cũng không mở ra nổi.
Thấy vậy, Lâm Yến xoay người lại ngồi xổm xuống, "Lên đây, anh cõng em."
Tô Dật Nhiên vừa choáng vừa buồn ngủ, cũng không từ chối, ngoan ngoãn nằm sấp lên.
Lâm Yến cứ như vậy cõng Tô Dật Nhiên ra khỏi quán bar.
Cả hai đều không có ý định nói với Quý Dục.
Tô Dật Nhiên là ý thức không rõ ràng lắm, đã quên mất, còn Lâm Yến là hẹp hòi căn bản không có ý định nhắc Tô Dật Nhiên.
Lúc trở lại trên xe, Tô Dật Nhiên đã nằm sấp trên lưng Lâm Yến ngủ thiếp đi, Lâm Yến cẩn thận đặt cậu vào ghế lái phụ, sau đó trở lại ghế lái, đang chuẩn bị lái xe, điện thoại của Tô Dật Nhiên đột nhiên vang lên.
Thấy Tô Dật Nhiên vẫn đang nhắm mắt ngủ, Lâm Yến cúi người, lấy điện thoại từ trong túi Tô Dật Nhiên ra.
Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị là Quý Dục gọi tới, Lâm Yến nhíu mày, không chút do dự cúp điện thoại thuận tiện tắt máy.
Giống như Quý Dục biết tình cảm của anh đối với Tô Dật Nhiên, Lâm Yến cũng biết tâm tư của Quý Dục.
May mà Tô Dật Nhiên còn coi Quý Dục là bạn thân nhất của mình, nhưng hắn lại không biết xấu hổ có ý nghĩ khác với Tô Dật Nhiên.
Bên kia, Quý Dục thấy Tô Dật Nhiên đi vệ sinh nhưng vẫn không trở lại, có chút ngồi không yên, gọi điện thoại cho cậu, lại bị cúp máy, trong lòng Quý Dục bắt đầu lo lắng.
"Tôi đi trước, mọi người tiếp tục chơi, chi phí tính vào tài khoản của tôi." Quý Dục nói với những người khác rồi rời khỏi phòng.
Đi vào toilet tìm người, lại không thấy bóng dáng Tô Dật Nhiên đâu, lại lấy điện thoại ra gọi cho cậu, không ngờ lần này lại tắt máy, Quý Dục thật sự lo lắng muốn chết, chỉ có thể liên hệ với quản lý quán bar điều tra qua camera.
Quý gia ở Vân Thành cũng là hào môn, tuy rằng so với Tô gia kém một chút, nhưng chỉ cần điều chỉnh giám sát quán bar đã là dư giả.
Sau khi quản lý tới, khách khí đưa Quý Dục tới phòng giám sát.
Quý Dục ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú nhìn màn hình giám sát.
Sau khi nhìn thấy Tô Dật Nhiên từ toilet đi ra, là Lâm Yến mang cậu đi, Quý Dục lập tức nổi giận đùng đùng gọi điện cho Lâm Yến, chờ bên kia vừa mới kết nối, Quý Dục liền bắt đầu nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
"Lâm Yến! Con mẹ nó anh đưa Tiểu Nhiên đi đâu rồi?"
Bên kia Lâm Yến lái xe, lạnh lùng nói: "Không phải việc của cậu."
Quý Dực nghe vậy càng thêm tức giận: "Không phải chuyện của tôi, ý anh là sao? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm gì Nhiên Nhiên, tôi sẽ không tha cho anh!"
"Không cần cậu nói, tôi không có khả năng làm hại em ấy." Nói xong, Lâm Yến liền cúp điện thoại.
Anh làm sao có thể làm tổn thương Tô Dật Nhiên, nếu là ai dám làm tổn thương Tô Dật Nhiên, anh nhất định sẽ làm người đó sống không bằng chết, cho dù là chính mình.
Khi Lâm Yến lái xe tới nơi, Tô Dật Nhiên còn chưa tỉnh.
Thanh niên vùi mình ở ghế lái phụ, hàng mi thật dài phủ bóng dưới mắt, miệng hồng nhuận khẽ mở hô hấp, hai má trắng nõn mang theo chút đỏ ửng vì say, khi nhắm mắt lại đã không còn sự phô trương của ban ngày, giống như tác phẩm nghệ thuật được khắc thành từ mỡ dê ngưng ngọc, tinh xảo dễ vỡ.
Lâm Yến nhìn, chỉ cảm thấy trái tim phát trướng, tình yêu mãnh liệt như là muốn nhịn không được tràn ra.
Một lúc sau, Lâm Yến nghiêng người, nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của Tô Dật Nhiên, nhịn không được nhẹ nhàng che lên cánh môi hơi hé mở kia, cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia, trong lòng không khỏi thở dài.
Anh biết mình đang làm gì, anh đang báng bổ vị thần tròn lòng anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...