Sơ Ngôn Mặc ngón tay thon dài xoa bóp khối thịt mềm mại trước ngực, đem chúng nó nhào nặn thành đủ loại hình dạng, làn da cô kiều nộn, tuyết trắng trên đó rất nhanh liền để lại vết đỏ, đầu vú run rẩy ở trong không khí đứng thẳng, có vẻ bất lực lại đáng thương.
Sơ Ngôn Mặc nhìn ấn ký chính mình lưu lại, trong mắt dục vọng càng thêm nóng cháy, hắn đem đầu vú phấn nộn hàm vào trong miệng, nhẹ nhàng chậm chạp mà liếm láp.
Khó có thể miêu tả một cổ ngứa ngáy từ huyệt khẩu truyền đến, Sơ Sinh Sinh nỗ lực muốn mở mắt ra, lại bởi vì tác dụng của cồn, đại não một mảnh hồ đồ mơ màng, ngay cả người trước mắt là ai cũng phân không rõ.
Cô vặn vẹo thân thể, khó chịu mà nức nở.
“Ô ô……”
Sơ Ngôn Mặc hàm răng khẽ cắn đầu vú cô, nhìn phản ứng của cô, cũng không dừng lại tiếp tục liếm láp, đầu vú ở trong miệng hắn kích thích rất nhanh liền trở nên ngạnh lên.
Sơ Sinh Sinh khó chịu, trong thân thể truyền đến một cổ cảm giác xa lạ hư không, phảng phất làm cô như bị lửa đốt, theo bản năng giãy giụa.
“Không cần…… Ân…… Khó, khó chịu……”
Sơ Ngôn Mặc bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đem cố định trên đỉnh đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Môi hắn rời đi nhũ thịt tuyết trắng, đi vào cổ non mịn của cô.
“Nơi nào khó chịu?”
Sơ Ngôn Mặc hôn cổ cô, hơi thở nặng nề thấp giọng hỏi nói.
Sơ Sinh Sinh chịu không nổi hắn hôn môi mãnh liệt như vậy, thanh âm khóc nức nở mang lên một tia mềm mại vang lên:
“Ô ô…… Không cần……”
Cô run thân mình, đầu lung tung mà chuyển hướng về phía một bên, lệch khỏi quỹ đạo nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Nhận thấy được cô sợ hãi, Sơ Ngôn Mặc thân thể ngừng một chút, giây lát sau, hắn buông lỏng cổ tay giam cầm cô ra, từ trên người cô chậm rãi đứng dậy.
Sơ Ngôn Mặc rũ mắt, nhìn chính mình ở trên người cô lưu lại dấu vết, trên hai bờ ngực tuyết trắng che kín lớn lớn bé bé dấu hôn, nhìn hơi đáng sợ.
Hắn căng thẳng, trầm mặc không nói một lời, sửa sang quần áo cho cô rồi đắp chăn lên cho cô, hắn mới đi ra khỏi phòng.
Một lát sau, trong phòng tắm truyền đến hơi thở dốc ẩn nhẫn lại áp lực.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Sơ Sinh Sinh tỉnh lại hoàn toàn quên mất chính mình đêm qua say rượu phát sinh chuyện gì, cô mở mắt ra, biểu tình ngốc lăng một lát, mới phát hiện chính mình nằm ở trên giường trong nhà.
Chỗ núm hoa trên ngực truyền đến một tia cảm giác đau đớn, cô xốc quần áo lên, phát hiện trên ngực xuất hiện rậm rạp vết đỏ, khiếp sợ mà đồng tử co rụt lại.
Cô ngồi ở trên giường, nỗ lực hồi tưởng tối hôm qua phát sinh chuyện gì, chỉ nhớ rõ cô chơi trò chơi thua, sau đó uống một chút rượu, lúc sau chuyện gì cũng không nhớ rõ.
Chẳng lẽ là bởi vì dị ứng cồn sao?
Ánh mắt cô có chút mê mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Alo?”
“Sinh Sinh, cậu có ổn không? Tối hôm qua cậu không có trở về ký túc xá, tôi có chút lo lắng, sau đó em trai cậu gọi điện thoại nói cậu thân thể không thoải mái, ở trong nhà nghỉ ngơi.
Buổi học sáng nay tôi đã giúp cậu xin nghỉ, cậu đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt.
”
Sơ Sinh Sinh nghe vậy lúc này mới nhớ tới hôm nay còn có lịch học, tức khắc cả kinh, nói: “Tôi không có việc gì, Ly Ly, đợi lát nữa tôi liền trở lại trường học.
”
Buổi chiều còn có một buổi học, nghe nói lão sư có tiếng nghiêm khắc, trừ phi nguyên nhân đặc thù gì, không cho phép bất luận học sinh nào đến trễ hoặc xin nghỉ.
Cô nói đơn giản vài câu trong điện thoại với Bạch Ly, liền cuống quít rời giường, chuẩn bị hướng trường học chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...