Lâm Mộc Nhuận chưa kịp ăn gì thì đã bị gọi đến văn phòng, khi được thả cả người đều đói rã rời, chân cũng bắt đầu lảo đảo.
Tư Bân quay đầu vừa định nói gì đó đã bị gương mặt tái nhợt của cậu dọa sợ.
"Cậu sao thế? Khó chịu ở đâu à?" Hắn tiến tới đỡ lấy bả vai Lâm Mộc Nhuận.
"Không sao..." Lâm Mộc Nhuận dựa vào lan can, nhắm mắt lại thấp giọng nói: "Tụt huyết áp chút thôi."
Những ngày nay nhiệt độ giảm liên tục, tháng 11 trời bắt đầu buốt mà cậu chỉ mặc độc một cái áo len, lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Cơn chóng mặt mà hạ đường huyết mang đến khiến Lâm Mộc Nhuận nhíu mày, cậu cúi đầu, các ngón tay khẽ run rẩy, cả người trông đáng thương vô cùng.
"Cậu đứng yên đây chờ tôi một chút." Tư Bân nói xong xoay người chạy lên tầng năm.
Lâm Mộc Nhuận mệt mỏi gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn dần biến mất nơi cầu thang.
Một lát sau Tư Bân đã trở lại với mấy viên kẹo trong tay, thấy Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn mình thì bóc một viên ra đưa đến bên môi cậu.
"Ăn kẹo trước làm giảm tốc độ huyết áp tụt đi đã." Tư Bân nói.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, nâng tay nhận lấy kẹo nhét vào miệng.
Vị sữa ngọt lịm tan trong miệng, đây là vị Lâm Mộc Nhuận rất thích, cậu nheo mắt chậm rãi nhai kẹo, chờ huyết áp ổn định trở lại.
"Lau mồ hôi đi."
Thấy cậu đã trở lại bình thường, Tư Bân lấy khăn giấy ra: "Trời lạnh thế này, gió thổi một lúc là có thể bị cảm đấy."
"Cảm ơn." Lâm Mộc Nhuận nhận khăn lau mồ hôi trên trán.
Tư Bân đưa cậu thêm một viên kẹo nữa rồi mới mở miệng: "Cậu chưa ăn cơm à?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Tôi định ra ngoài trường ăn cùng Chu Hiên nhưng mới nửa đường đã bị chủ nhiệm Thang gọi đến rồi."
Tư Bân nhìn lướt qua đồng hồ, nói: "Bây giờ vẫn kịp ăn một bữa, đi nào, tôi dẫn cậu đi ăn cơm."
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Căng tin đóng cửa rồi nên bọn mình phải ra ngoài thôi, cậu muốn vào quán nào?" Nghĩ đến thời gian nghỉ trưa cũng không còn nhiều lắm, Tư Bân nói thêm: "Quán lẩu nướng kia chắc không đi kịp đâu."
"Vậy tới quán bánh gạo đậu hũ lần trước cậu bảo đi." Lâm Mộc Nhuận nói.
Buổi sáng hôm đó, Lý Mộng Lai đến sớm đã đánh gãy kế hoạch mời Lâm Mộc Nhuận đi ăn sáng của Tư Bân, sau đó mọi người ai cũng tiến vào tuần học tập bận rộn cho kỳ thi, ngày ba bữa đều xuống căng tin đối phó tạm, vì thế kế hoạch ăn bánh gạo của hai người cứ như vậy mà gác lại.
Nghe Lâm Mộc Nhuận chủ động nhắc tới, khóe mắt Tư Bân nổi lên ý cười: "Ừ, vậy đi quán đó nhé."
Hai người rời khỏi trường, bước tới quán ăn bình dân kia.
Cửa hàng này tuy mặt tiền hơi nhỏ nhưng bên trong rất sạch sẽ ngăn nắp, bàn ghế sáng màu được bà chủ lau không còn hạt bụi, trên bức tường trắng là thực đơn phóng to và một số ảnh các món ăn.
Giờ này phần lớn mọi người đều đã ăn uống xong xuôi, trong quán chỉ còn một vài học sinh mặc đồng phục của trường trung học Số 1.
Ông chủ đang đứng ở cửa hấp bánh bao, thấy hai người đến thì tạm dừng tay tiếp đón bọn họ.
"Hai cháu muốn ăn gì nào?" Ông chủ lau tay hỏi.
"Một suất bánh gạo đậu hũ, một lồng nhỏ bánh bao với hai bát sữa đậu nành ngọt ạ." Tư Bân nói xong thì quay sang Lâm Mộc Nhuận: "Không thì hai lồng nhé? Hay gọi thêm một bát bánh gạo nữa?"
"Cậu ăn chưa?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
Tư Bân đáp: "Ăn rồi."
"Vậy tôi ăn một bát bánh gạo thôi là đủ." Lâm Mộc Nhuận nói.
Tư Bân nhìn nhìn thực đơn trên tường, lo lắng hỏi: "Đủ thật không?"
"Thật mà." Lâm Mộc Nhuận nói.
"Cháu trai này, một suất bánh gạo nhà bác đầy đặn lắm đấy." Thấy hai người còn chưa thống nhất được, ông chủ đứng một bên đề nghị: "Một bát ăn cũng no rồi."
Thấy Tư Bân còn định gọi thêm đồ ăn, Lâm Mộc Nhuận vội nhỏ giọng ngăn hắn: "Đủ thật rồi, gọi nhiều quá không ăn hết thì phí lắm."
Tư Bân cứ hỏi lại cậu mãi, cuối cùng mới nói với ông chủ: "Vậy cho bọn cháu một suất bánh gạo với hai bát sữa đậu nành ạ."
Gọi đồ ăn xong bọn họ vào quán tìm chỗ ngồi, có mấy học sinh trong quán nhận ra Tư Bân đều ngó sang quan sát.
"Cậu đói lắm không? Gọi mấy quả trứng kho tương ăn tráng miệng đã nhé?" Tư Bân quẳng hết mấy ánh mắt tò mò kia ra sau đầu, dịu dàng hỏi Lâm Mộc Nhuận.
"Không cần đâu, bây giờ đỡ hơn rồi." Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, nghĩ chút rồi hỏi: "Cậu không về trường nghỉ ngơi à?"
"Không." Tư Bân nói: "Ăn trưa cùng cậu trước đã."
"Cảm ơn cậu." Lâm Mộc Nhuận nhỏ giọng: "Cả chuyện ở văn phòng hôm nay..."
"Cậu khách sáo quá rồi đấy." Tư Bân cười.
Đúng lúc này bà chủ bưng hai bát sữa đậu nành tới, Tư Bân nhận lấy rồi đưa cho Lâm Mộc Nhuận một cái thìa: "Không nhắc đến mấy chuyện đó nữa, cậu uống sữa đi."
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
Sữa đậu nành ngọt ngào đậm đà rất thơm, Lâm Mộc Nhuận uống được mấy hớp thì phát hiện Tư Bân cứ nhìn mình chằm chằm.
"?" Cậu ngẩng đầu, khó hiểu nói: "Cậu không uống à?"
"Lát nữa tôi uống." Tư Bân mỉm cười: "Lần sau nếu thấy khó chịu trong người cậu cứ nói thẳng với thầy Thang nhé, thầy ấy nhìn thì nghiêm túc nhưng lại quan tâm học sinh lắm đấy."
"Không có lần sau đâu." Lâm Mộc Nhuận nói: "Hôm nay là sự cố ngoài ý muốn thôi, tôi chưa kịp ăn sáng nên lúc tụt huyết áp nhìn mới nghiêm trọng vậy."
"Phải ngồi nghe giảng cả ngày mà sao cậu lại không ăn sáng thế?" Tư Bân nhướng mày: "À đúng rồi, lần trước bọn mình gặp nhau khi cậu đến trường luyện đàn, lần đó cậu cũng không ăn sáng."
Thật ra hôm đó ăn rồi...Lâm Mộc Nhuận im lặng chống trả trong lòng, nhưng nếu nói ra câu đó thật thì cậu lại phải giải thích với Tư Bân tại sao khi ấy lại nói dối, vì thế cậu đành xoa mũi, ngắc ngứ nói: "Ừ, sau này sẽ chú ý..."
Không lâu sau đồ ăn đã được mang lên, bánh gạo mềm dẻo và đậu phụ trắng ngâm trong nước súp nóng hôi hổi, trong bát còn có thêm một quả trứng ốp la vàng ươm, trông rất ngon miệng.
Lâm Mộc Nhuận lấy đũa, im lặng bắt đầu ăn.
Bánh gạo mới nấu xong rất nóng, lại còn ngấm nước dùng nên hơi khó cắn, Lâm Mộc Nhuận dù đã ăn cẩn thận nhưng môi vẫn đỏ lên vì nóng.
Tư Bân đứng dậy, đi xin một cái bát con sạch cho cậu.
"Cho ra bát để nguội rồi ăn sau." Hắn để bát xuống trước mặt Lâm Mộc Nhuận, phát hiện ngày càng nhiều người đánh mắt sang bên này hơn.
Hắn làm như chẳng có việc gì ngồi xuống ghế mình, chậm rãi uống sữa đậu nành.
Dù có đói đi nữa thì dáng ăn của Lâm Mộc Nhuận vẫn nhã nhặn như cũ, Tư Bân uống hết sữa trong bát xong thì bắt đầu tập trung xem cậu ăn.
"Sao thế?" Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, Lâm Mộc Nhuận không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Không có gì." Tư Bận vội nói: "Tôi ngẩn người một lúc thôi."
Lâm Mộc Nhuận "Ồ" một tiếng, cúi đầu gắp trứng khuấy trong bát.
Tư Bân nhân lúc cậu đang ăn lấy điện thoại ra, mở WeChat gửi cho chủ tịch hội học sinh một tin nhắn.
"Đại Trần, anh có biết ai điều hành confession trường mình trên QQ không?"
Tin nhắn vừa gửi một lúc thì Tư Bân đã nhận được hồi âm.
"Biết chứ, Hứa Hải Dương lớp 11-10 ban tự nhiên mở đấy, sao vậy?"
Tư Bân trả lời: "Anh có phương thức liên lạc của cậu ta không?"
"Có." Chủ tịch hội học sinh gửi danh thiếp của Hứa Hải Dương cho Tư Bân.
Một lát sau bên kia lại nhắn thêm một tin: "Nhóc Bân này, trên confession bảo lớp 11-2 ban các em có học sinh gian lận ấy, thật hay điêu vậy?"
"Điêu đấy." Thấy tin nhắn này, Tư Bân nhíu mày: "Em tìm Hứa Hải Dương vì vụ này mà."
Bên kia Lâm Mộc Nhuận đã hạ đũa.
Tư Bân ngẩng đầu hỏi: "Cậu no rồi à?"
"No rồi." Lâm Mộc Nhuận nói: "Bánh gạo quán này đúng là ngon thật."
Nói xong cậu đứng dậy đi thanh toán.
"Để tôi." Tư Bân lấy mã QR.
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, quét mã trả tiền luôn.
"Tôi đã làm mất giờ nghỉ trưa của cậu rồi mà." Cậu nói: "Sao còn để cậu trả tiền cơm được."
Sau khi ăn xong, hai người sóng vai chậm rãi đi về trường.
Bụng đã no nê nên Lâm Mộc Nhuận nheo mắt ngáp một cái, để ý thấy Tư Bân đang mỉm cười nhìn mình, cậu quay đầu giải thích: "Hôm qua ngủ hơi muộn."
"Chiều nay lớp cậu có tiết âm nhạc hay mỹ thuật gì không?" Tư Bân hỏi.
"Có tiết mỹ thuật." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Vậy cậu có thể ngủ bù trong tiết mỹ thuật." Tư Bân đưa ra sáng kiến: "Giáo viên mỹ thuật chắc chắn sẽ không điểm danh cậu đâu."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu phản đối: "Tôi cảm thấy cái ý đó của cậu không hay lắm thì phải."
Tư Bân bật cười thành tiếng.
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười của hắn, cũng khẽ mỉm.
"Ban đầu tôi tưởng cậu là một người khó gần lắm cơ." Lâm Mộc Nhuận nói.
"Hả?" Tư Bân cúi đầu hỏi: "Vì sao chứ?"
"Tôi vốn nghĩ cậu không thích nói chuyện nhiều, cũng không thích cười nữa." Lâm Mộc Nhuận nhớ đến cảnh tượng lần đầu khi hai người bọn họ gặp nhau: "Ngay cả mấy học sinh cao lớn của trường dạy nghề cũng phải e dè gọi cậu là anh, tôi còn tưởng cậu là học sinh cá biệt không thể động vào."
"Vậy trông tôi không giống một học sinh ngoan vui vẻ giúp đỡ mọi người sao?" Tư Bân tò mò hỏi.
"Không giống lắm." Lâm Mộc Nhuận nói: "Nhưng giờ thì giống rồi."
Nghe câu đó, Tư Bân cười cười rồi hỏi tới: "Chỉ là học sinh ngoan thôi à?"
"Hả?" Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, nghĩ một chút rồi nói: "Và là một người bạn tốt nữa."
Tư Bân không nói tiếp, hắn giữ nụ cười trên môi, rũ mắt đưa hai viên kẹo còn lại cho Lâm Mộc Nhuận.
"Cậu để trong túi đi, nếu đói quá thì có cái mà ứng phó."
Lâm Mộc Nhuận nhận kẹo, hỏi: "Kẹo này mua ở đâu thế?"
"Không biết, lúc đó tôi thấy Lý Mộng Lai với Dư Thiến Di đang chia nhau nên xin các cậu ấy mấy viên." Tư Bân nói.
"À..."Lâm Mộc Nhuận nhìn qua vỏ kẹo, gật đầu.
"Cậu thích kẹo này à?" Tư Bân hỏi.
Lâm Mộc Nhuận nhét cho hắn một câu trả lời mơ hồ thế nào cũng được: "Tàm tạm."
Hai người chia tay ở cầu thang, đi về lớp của mình trong tiếng chuông reo.
Cái confession trên QQ nói Lâm Mộc Nhuận gian lận kia vẫn ở đó, thái độ của phần lớn học sinh lớp 11-2 cũng thay đổi, sáng nay chỉ lặng lẽ thăm dò giờ đã thành bàn tán công khai.
Lâm Mộc Nhuận hứng trọn ánh mắt của mọi người, cậu thản nhiên về chỗ ngồi, lấy sách tiếng Anh và vở bài tập ra chuẩn bị học.
Dư Thiến Di vỗ lưng cậu, nói: "Tâm lý cậu vững quá trời, nếu mình mà bị dính đến mấy vụ như này có khi sốc chạy đi nhảy lầu luôn ấy."
"Nói quá rồi." Lâm Mộc Nhuận quay đầu nói: "Chủ nhiệm Thang bảo sẽ điều tra kỹ, chắc ngày mai là có kết quả thôi."
Không ngờ sau hai tiết tiếng Anh việc này đã có một bước ngoặt lớn.
Có học sinh phát hiện confession ẩn danh treo trên QQ cả một buổi sáng đã bị xóa, đồng thời admin cofession còn đăng một bài xin lỗi và tự kiểm điểm, nói rằng bản thân chưa xác minh sự việc đúng hay sai đã đăng lên, cả bài viết đều cố gắng xin lỗi Lâm Mộc Nhuận, tỏ vẻ sau này mình nhất định sẽ sửa sai.
Khu bình luận trên confession nháy mắt bùng nổ.
"Tình thế xoay ngược à? Có bằng chứng không thế?" Một học sinh hỏi.
Cũng có người mắng admin rằng không biết quản lý thông tin, vô trách nhiệm khiến lời đồn vớ vẩn lan truyền.
Dư Thiến Di đọc hết bài viết rồi vỗ bàn, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Cậu chờ đó! Mình sẽ giúp cậu mắng cái tên admin này mấy câu, gì mà thất đức thế không biết! Chuyện chưa xác thực mà cũng dám đăng lên, nơi thổ lộ tâm tình gì hả, có mà nơi hóng hớt thì có!"
Cô nàng vừa tải lại trang thì phát hiện trên confession đã đăng thêm một bài nữa, lần này đính kèm ảnh chụp màn hình phiếu điểm của Lâm Mộc Nhuận trước khi chuyển trường.
Dư Thiến Di mở ra xem thì thấy trên hơn chục phiếu điểm này là dòng chữ to đùng Trường trung học phổ thông Số 5 thành phố N chói lọi.
"Ôi đệt vãi thật!" Cô ngạc nhiên: "Lâm Mộc Nhuận! Cậu từng là học sinh trường Số 5 ở thành phố N à?"
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
Lý Thiến vừa nghe thấy Dư Thiến Di nói thì vội xoay người lại: "Thật á? Bảo sao cậu học giỏi như thế!"
Trên phiếu điểm, mười lần thì có tám lần Lâm Mộc Nhuận đứng nhất toàn khối, hai lần còn lại cho dù không đứng nhất nhưng cậu đều vững vàng ở vị trí số 2.
Dư Thiến Di xem hết ảnh xong liền quay sang nói với mấy đứa bạn xung quanh: "Má ơi! Mình mà trụ vững trong top 3 toàn khối thì bố mẹ mình đi ngủ nằm mơ cũng cười dậy được, đi gian lận làm gì chứ?"
Đại diện môn Toán phụ họa: "Đúng nhỉ, Lâm Mộc Nhuận học giỏi thế thì làm gì có chuyện gian lận?"
Tuy chỉ có vài phiếu điểm làm bằng chứng nhưng dư luận gần như đã nghiêng hẳn về một phía.
Trường trung học Số 5 ở thành phố N là một ngôi trường nổi tiếng trong các kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh, danh tiếng còn cao hơn một chút so với trường Số 1 ở thành phố H này, học sinh đủ sức giành hạng nhất khối liên tiếp ở trường Số 5 có thể gian lận trong kỳ thi giữa kỳ ở trường Số 1 sao?
Phần lớn học sinh sẽ trả lời là "Không".
Mặc dù vẫn thiếu những chứng cứ khác để chứng minh Lâm Mộc Nhuận không gian lận, nhưng cán cân trong lòng mọi người đã nghiêng rồi.
Học sinh lớp 11-2 ban đầu hơi hãi rồi lại rơi vào khó hiểu.
Lâm Mộc Nhuận làm trung tâm của sự bàn tán cũng không phản ứng gì nhiều, từ đầu đến cuối cậu không hề tự thanh minh, cũng không nhân cơ hội tham gia vào cuộc thảo luận của người khác.
Thấy đương sự điềm tĩnh như thế, mọi người càng chắc chắn hơn rằng cậu không gian lận.
Vì thế họ lại chĩa mũi dù sang hướng khác, bàn với nhau về người đăng confession ẩn danh, đến tận khi chuông reo vẫn chưa ngừng.
"Đang làm gì đấy hả?" Thầy Hạ bước vào lớp thấy cảnh này liền nói: "Chuẩn bị vào tiết, về hết chỗ nhanh nào."
"Thầy ơi!" Có người giơ tay hỏi: "Thầy có biết chuyện Lâm Mộc Nhuận từng làm qua một câu nâng cao trong đề kiểm tra trắc nghiệm lần trước không ạ?"
Mọi người trong lớp quay đầu nhìn, hóa ra người chủ động nhắc đến vấn đề này là Vương Nghiên ngồi sau Giang Vũ Hi.
Thầy Hạ nghe câu này thì trầm mặt: "Thầy biết, còn ai hỏi nữa thì hỏi đi, chờ các em buôn chuyện xong thầy sẽ vào lớp."
Ông rất ít khi dùng sắc mặt xấu nói chuyện với học sinh, cũng ít khi to tiếng, không ít người hiểu thầy đang bực nên nhanh chóng chạy về chỗ của mình.
Thầy Hạ đặt mạnh sách giáo khoa và giáo án lên bàn giáo viên, ông đen mặt quét mắt nhìn đám học sinh đang câm như hến một vòng, nghiêm khắc nói: "Thời gian các em bàn tán về chuyện của người khác không bằng dùng mà học đi, như thế mới kéo điểm lên một chút, sau này trong giờ của thầy không được mất trật tự thế này nữa! Bây giờ lấy sách vở ra học, vấn đề nào không liên quan đến bài tập thì bỏ hết đi, tiết sau các em tự mà thảo luận với nhau.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...