Chương 7: A! Nhân vật chính trả lời rồi!
Hứa Yên Diểu không ngờ lão hoàng đế lại không tin tưởng mình đến vậy.
Ý cười thoải mái treo trên khuôn mặt của người trẻ tuổi.
"Làm tri phủ ở một nơi, cần phải biết khuyến khích canh tác, thuế má lao dịch bình đẳng dựa trên tình hình thực tế, thành tâm kính lễ, xá tội tù nhân, đề cao hiếu nghĩa, cứu giúp cô nhi quả phụ, cứu giúp nhân tài."
Tri phủ khuyến khích canh tác là một trong những tiêu chí đánh giá tri phủ trong kỳ khảo hạch, nhưng nếu đến bản thân tri phủ còn không biết khi nào sẽ gieo trồng thì làm sao khuyến khích canh tác?
Lồng ngực phò mã phập phồng vài cái, khóe mắt đỏ hoe, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Những việc nhỏ như hạt mè này chỉ cần tìm người hiểu việc đồng áng đến giúp là được, hà cớ gì một tri phủ phải đi tìm hiểu! Hoàng đế chính là vì nữ nhi mà cố ý gây khó dễ với hắn!
Người trẻ tuổi kia lại cong mi, giọng nói nhẹ nhàng.
"Hơn nữa, bệ hạ cho rằng dâu, táo, hồng và cây bông có quan hệ mật thiết với sự sống còn của bá tánh nên từ ngày Giáp Thìn tháng Giêng năm Thiên Thống thứ tư đã hạ lệnh, miễn là trồng dâu hoặc táo hoặc cây ăn quả, tất cả đều được miễn trừ thuế má sau năm Thiên Thống đầu tiên.
Điều đỏ đủ để chứng tỏ bệ hạ coi trọng canh tác.
Ngươi muốn làm quan mà không hiểu lệnh vua, cũng không biết sở thích của bệ hạ là gì thì làm sao có thể cảm thấy bản thân có tài nhưng không gặp thời?"
Chỉ nói thôi vẫn chưa đủ, Hứa Yên Diểu vẫn dâng trào trong lòng.
[Nói có tài nhưng không gặp thời thì phải có tài trước rồi hẵng nói.]
[Người có tài cũng như người có thai, không giấu được.]
Lão hoàng đế thích cái miệng này của Hứa Yên Diểu!
Đưa mắt nhìn đại thái giám đi theo, đại thái giám lập tức nhớ kỹ: Sau khi hồi cung, phải nhắc nhở chủ thượng, người này đáng ban thưởng!
Lão hoàng đế nhìn Hứa Yên Diểu, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Là lão đã suy nghĩ quá nhiều, Hứa Yên Diễu dù sao cũng là Lại Bộ Tư Vụ, phụ trách phân phối công văn, ít nhiều cũng biết rõ những chính lệnh nào đã thông qua tay mình, là chính sách mới ban hành hay chính sách cũ đã được cải thiện, trong lòng phải biết rõ.
Một giây thả lỏng liền vô thức bay bổng.
"Hứa Yên Diễu, ngươi tùy ý chọn một cái mà nói cho hắn biết, dâu, táo, hồng và cây bông nên được gieo trồng vào thời điểm nào."
Hứa Yên Diểu: "..."
Lão hoàng đế: Mỉm cười.
Hứa Yên Diểu: "..."
Lão hoàng đế: Bắt đầu hoang mang.
Không lẽ...!tên này cũng không biết?
Lão hoàng đế trong lòng điên cuồng tự tát chính mình: Này thì lắm miệng! Này thì lắm miệng!
Ngay sau đó, nghe thấy Hứa Yên Diểu điềm tĩnh nói.
"Tháng giêng, tháng ba, tháng năm, tháng bảy."
Hộ Bộ Thượng Thư, "Hả?"
Hình như không phải là vậy? Sao lão nhớ rõ ràng là...
Cùng lúc đó, phò mã cũng nghi ngờ nhìn Hứa Yên Diểu.
"Là thật sao?"
Mặc dù hắn không hiểu về mùa vụ nhưng thời gian này nghe hơi quái quái.
"Có vấn đề gì sao?"
Hứa Yên Diểu vô cùng trôi chảy hỏi lại một câu.
Hơn nữa, không hề có chướng ngại tâm lý ——
[Không sao, không sao, mặc dù ta không biết khi nào trồng dâu, táo, hồng, cây bông, nhưng mà! Phò mã cũng không biết! Chỉ cần lừa gạt phò mã là được rồi.]
Những người khác, "..."
Tóm lại là ngươi đang nói lung tung phải không.
Thấy Hứa Yên Diểu ngay thẳng như vậy, phò mã bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Không lẽ...!thật sự là vậy, là do kiến thức của hắn quá hạn hẹp sao?
Hứa Yên Diểu không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn khẽ gật đầu.
Đúng vậy, kiến thức của ngươi quá hạn hẹp!
Cũng không sợ bị vạch trần, dù sao thì ——
[Không sao, không sao, làm gì có đại thần nào dám không nể mặt hoàng đế mà nhảy ra nói ta nói bậy đúng không?]
Hộ Bộ Thượng Thư, "..."
Lão vừa mới đứng dậy, hơn nữa còn chắp tay hành lễ, động tác vô cùng lộ liễu, hiện tại không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có điều, cũng không đến mức quá hoảng loạn.
Hộ Bộ Thượng Thư thậm chí còn không để thừa chút thời gian nào, lão cao giọng nói.
"Bệ hạ! Thần cho rằng phò mã đến mùa vụ cũng không nắm vững mà dám dõng dạc nói công chúa làm trễ nãi hắn, thật sự...!vô liêm sỉ! Còn khiến công chúa chịu oan ức, thần cho rằng, phò mã đáng phải nghiêm trị!"
Phò mã khô khốc hớp mấy ngụm không khí, nhìn Hộ Bộ Thượng Thư, hàm răng hơi ngứa ngáy, trong lòng không khỏi bi thương và phẫn nộ.
Ta đắc tội ngươi khi nào! Hà cớ gì ngươi phải gấp gáp không chờ nổi đi tới dẫm một chân lên ta!
Nhận được cái gật đầu của lão hoàng đế, thị vệ nhanh chóng vây quanh, áp chế phò mã quỳ xuống đất.
Lão hoàng đế cố kìm sự mất kiên nhẫn ở giữa hai hàng lông mày, nhìn sang công chúa Vạn Thọ.
"Ý con thế nào?"
Đây là cơ hội cuối cùng.
Lão hoàng đế nghĩ bụng, nếu nữ nhi này vẫn tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn như vậy, cương quyết cầu tình cho Lưu Dịch, vậy thì nhốt cả hai chung một chỗ, thành toàn cho đôi uyên ương.
Công chúa Vạn Thọ trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt và nói.
"Phò mã ức hiếp nhi thần, cầu phụ hoàng làm chủ."
Lão hoàng đế cười to.
Sắc mặt Lưu Dịch tái nhợt, kinh hãi đến mức gần như buột miệng thốt lên.
"Công chúa, nàng...!nàng không phải vẫn luôn thích ta sao?"
Công chúa Vạn Thọ cười nhạt, nhất thời cảm thấy lời này thật vớ vẫn.
…………………………..
Hóa ra người này biết nàng thích hắn.
Quả nhiên, đúng như lời Hứa lang nói, hắn biết rõ nàng một lòng một dạ với hắn nên mới không nể nang gì.
Có tài nhưng không gặp thời là giả dối, nhân cách cao thượng là giả dối, nhẫn nhục chịu oan là giả dối! Tất cả đều là giả dối! Vậy thì nàng đã phải chịu đựng cảm giác áy náy tội lỗi suốt mấy năm qua để làm cái gì!
"Phụ hoàng, nhi thần mệt rồi, muốn về tẩm cung một thời gian."
Được sự cho phép, công chúa Vạn Thọ xoay người rời đi, khi làn váy lay động, khối ngọc bội bên hông nàng rơi xuống, nàng không nhận ra, nhưng phò mã thì có.
Sau đó, công chúa Vạn Thọ mơ hồ nghe thấy hình như phò mã nhặt thứ gì đó lên, gào thét cái gì mà "là nàng", "đêm nguyên tiêu", "tiểu nữ đồng", "mười năm trước", "biết sai",...!nhưng theo bước chân càng lúc càng xa, nàng dần dần không nghe thấy nữa.
Ngày hôm sau, trên triều hội, Hứa Yên Diểu và công chúa Vạn Thọ bốn mắt nhìn nhau.
Công chúa Vạn Thọ đang mặc quan phục, khuôn mặt ngẩn ngơ tràn ngập lo lắng và bất an.
Hứa Yên Diểu kinh ngạc không thôi.
"Công chúa Vạn Thọ?"
Sao người này lại có thể ở đây?
Công chúa Vạn Thọ hơi cúi đầu, giơ tay áo lên che nửa mặt, bất đắc dĩ nói.
"Phụ hoàng nói, hoàng đế miệng vàng lời ngọc, hôm qua phụ hoàng đã phong ta làm Hộ Bộ Tư Vụ thì ít nhất ta cũng nên đến nha môn trong mấy ngày tới, vì vậy lúc canh năm đã sai người đánh thức ta dậy."
Canh năm, tức là ba giờ sáng đến năm giờ sáng.
Hứa Yên Diểu nhìn nàng với vẻ mặt đồng cảm.
Xin chúc mình, hoan nghênh ngươi gia nhập đại quân nô lệ của tư bản!
Nhìn sắc mặt công chúa Vạn Thọ có vẻ không tốt lắm, Hứa Yên Diễu hỏi.
"Đêm qua công chúa nghỉ ngơi không tốt sao?"
Công chúa Vạn Thọ nheo nheo đôi mắt đau nhức, khẽ gật đầu.
"Ta cả đêm không ngủ."
Nói đến đây, trong lòng nàng tràn ngập oán niệm.
Cho dù nàng thất vọng vì phò mã thì chuyện vừa rồi cũng đã chính thức đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình.
Nàng vốn đang u buồn, bi thương, khổ sở trong tẩm cung, nhìn trăng lòng buồn man mác, nhìn trời không nhịn được rơi lệ, thật lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ, đột nhiên, một đám cung nữ xông vào và nói.
"Điện hạ! Bệ hạ muốn người thượng triều!"
Cả người nàng đều bất ổn.
Sau khi rối loạn một hồi lâu, nàng mặc quan phục, vấn tóc rồi đội mũ quan, mơ màng đi qua gần hết hậu cung, suýt chút nữa thở không ra hơi thì mới kịp chạy tới phòng nghỉ trong lúc chờ đợi tập hợp.
Mọi phiền muộn bi thương bay biến, nàng rất buồn ngủ, bây giờ chỉ muốn nằm trên giường đánh một giấc thật ngon.
Hứa Yên Diểu cảm thấy đồng cảm với nàng, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.
Sau khi triều hội bắt đầu, Hứa Yên Diểu nhìn thấy công chúa Vạn Thọ buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ.
[Công chúa đúng là thành thật, lại có thể gắng gượng không ngủ.]
Hứa Yên Diểu không nhịn được cảm khái.
[Chúng ta ở đội ngũ phía sau, vị trí tương đối khuất, nếu thật sự buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt một chút sẽ không có ai phát hiện, cũng không cần lo lắng ngủ sẽ làm hỏng việc.
Loại triều hội này đối với tiểu quan phân phối công văn và gửi thư như chúng ta không có ý nghĩa gì quá to tát.
Nếu như ở các triều đại trước thì quan dưới ngũ đều không cần thượng triều.
Tuy nhiên, lão hoàng đế lại không thích nhìn thấy quan viên có thể ngủ nướng nên mới mở rộng số người đến thượng triều!]
Công chúa Vạn Thọ rưng rưng nhìn Hứa Yên Diểu, thầm nhủ trong lòng: Ngươi đúng là người tốt.
Không chỉ giúp nàng cởi bỏ khúc mắc với phò mã mà còn dạy cho nàng thế nào là lười biếng!
Nhưng mà, lời này vừa nói ra, tất cả văn võ trong triều đều đã nghe thấy, nàng làm sao có thể ngủ nữa!
Vì thế, trên triều hội, công chúa Vạn Thọ cố hết sức chống mắt lên nhìn, đến nỗi phò mã...!trước khi có thể đi ngủ, hoàn toàn không cần bận tâm.
Hứa Yên Diểu mặc dù không ngủ nhưng cũng thuần thục tự thôi miên chính mình, chờ thái giám tuyên hạ triều.
Sau đó, cả hai người họ đều bị đánh thức bởi cùng một giọng nói —
"Nghe nói hôm qua bệ hạ đã tống giam Lưu phò mã vì tội mưu phản, thần có lời muốn tâu."
"Thứ nhất, phò mã là phu, công chúa là thê, phu vi thê cương (15), phò mã ức hiếp thê tử của mình, làm sao có thể luận tội mưu phản."
(15) phu vi thê cương – đạo vợ chồng, làm vợ tất phải phục tùng chồng, đồng thời chồng cũng phải là tấm gương cho vợ noi theo.
"Thứ hai, nếu đây không phải là tội mưu phản thì án của cả nhà Tổng quốc công nên được xem xét lại, không nên phế truất và lưu đày bọn họ.
Bởi vì đây là tội nhẹ phạt nặng, không làm đúng theo tư pháp."
"Thứ ba..."
Ngoại trừ người vừa nói, cũng có vài người khác đứng dậy, bùm bùm đoàng đoàng nói một tràng với lão hoàng đế, chủ yếu là nói nếu công chúa là thê tử của phò mã thì nên thực hiện nghĩa vụ phu thê, phải nhu hòa, phải nghe lời, phải coi trượng phu là nóc nhà trụ cột, chứ không phải có chút mâu thuẫn là tìm về nhà mẹ đẻ, còn khiến trượng phu bị tống giam, khiến phụ mẫu của trượng phu bị biếm thành dân thường, đây chính là hành động trái luân thường đạo lý.
Thật sự khiến Hứa Yên Diểu mở rộng tầm mắt.
Hứa Yên Diểu thúc cùi chỏ vào cánh tay Binh Bộ Tư Vụ, Binh Bộ Tư Vụ im lặng nhích người sang bên kia.
Hứa Yên Diểu vẫn không từ bỏ, tiếp tục thúc cùi chỏ, thúc đến khi Binh Bộ Tư Vụ bất đắc dĩ nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Không nhìn thấy bệ hạ đang trên bờ giận dữ khi nghe lời nói của đám ngự sử đó sao?
Hứa Yên Diểu cũng giọng hỏi.
"Ngươi có biết mấy người bảo thủ đang nói đó là ai không?"
Binh Bộ Tư Vụ không muốn trả lời, hắn thật tình không muốn dính dáng đến những chuyện này một chút nào.
Tuy nhiên, Hứa Yên Diểu không ngại phiền phức mà liên tục quấy rầy, cuối cùng quấy rầy đến mức Binh Bộ Tư Vụ không thể không mở miệng —
"Những người đó là ngự sử của Đô Sát Viện..."
Binh Bộ Tư Vụ nheo mắt nhìn lên, chỉ vào người đầu tiên đứng dậy.
"Lão chính là Phó Đô Ngự Sử tứ phẩm, họ Thôi tên Y, cũng có thể coi là một huyền thoại.
Một người làm nông chân chính, trên con đường học hành nhiều lần nghèo túng đến nỗi không có cái ăn, phải dựa vào quê nhà tiếp tế.
Những người tự xưng làm nông nhưng thật chất là vừa làm ruộng vừa đi học, không giống những người thuê đất trồng trọt gọi là nông dân."
"Thôi Y...!Thôi Y..."
Hứa Diểu lẩm bẩm một mình.
"Họ này tên này, hình như ta đã nghe ở đâu đó rồi."
Ánh mắt Binh Bộ Tư Vụ run lên, hoảng sợ ép ra một tiếng.
"Nên...!hay...!hay không...!đừng nghĩ nữa..."
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Hứa Yên Diểu trầm tư một lúc, sau đó để lộ biểu cảm như đã hiểu ra.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, Thôi Y khẳng khái phân trần, đám đại thần co cụm thành chim cút, không một ai dám đâm đầu vào họng súng của lão hoàng đế, tất cả đều nghe thấy tiếng lòng vang dội —
[Thôi Y! Không phải là cái lão bị phu nhân quản nghiêm sao! Nửa tháng trước ra ngoài uống rượu say khướt, đêm không về nhà ngủ.
Phu nhân lão nổi trận lôi đình, nói lão ra ngoài chơi bời lêu lổng, muốn đánh chết lão.
Thôi Y sợ đến mức không dám về nhà, sợ phu nhân chặn đánh tại cửa nên giả bệnh xin nghỉ, trốn đến vùng núi gần đó, sống như một kẻ mọi rợ trong nhiều ngày sao đó.]
[Bảo sao khi nói đến phu vi thê cương lại hét to như thế...]
[Con người mà, càng thiếu thứ gì thì càng muốn thứ đó.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...