Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta


[Rau này...]

Hứa Yên Diễu nhăn mặt, các cơ trên mặt càng lúc càng căng chặt.

Binh Bộ Tư Vụ ở bên cạnh phát hiện đến mũi của cậu cũng nhíu lại, lông mày nhíu chặt vào nhau, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ lo lắng như thể đang vật lộn với một vấn đề nan giải nào đó.

Đây là làm sao vậy?

Binh Bộ Tư Vụ không nhịn được vươn cổ về phía Hứa Yên Diểu.

[Vừa vàng vừa héo, ăn như thế nào đây?]

[Nghe nói đồ mà hoàng đế ban thưởng không được tùy tiện ném cho người khác.

Đến chó cũng không thèm —— thôi, trở về làm nồi lẩu, chắp vá vài thứ chắc cũng được một bữa ăn.]

[Hoàng cung lớn như vậy mà một chút rau xanh mùa đông cũng không có, nhìn lá rau héo úa như thế này mà còn không biết xấu hổ đem ra ban thưởng cho người khác, cũng quá bần cùng đi...]

Phịch.

Hứa Yên Diễu hoang mang quay đầu sang, nhìn thấy Binh Bộ Tư Vụ trước đó trông có vẻ nhút nhát đã ngã đập đầu xuống đất và bất tỉnh.

Cậu chớp chớp mắt.

[Cảm động hoàng ân đến mức rơi nước mắt rồi lại ngất sao?]

Không!!!

Đó là bị ngươi dọa ngất!

Toàn bộ văn võ trong triều hò hét trong lòng.

Binh Bộ Thượng Thư lại lo lắng nâng tay áo lên lau mồ hôi, lão theo bản năng ngửi ống tay áo, mùi mồ hôi nồng nặc khiến lão lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Lão hoàng đế vịn tay trên long ỷ, chiếc nhẫn vàng khảm ngọc làm trên xương ngón tay va vào mặt gỗ, thanh âm kèn kẹt có thể nghe thấy rõ ràng trong triều đình yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão hoàng đế.

Lão hoàng đế tức giận đỏ bừng mặt.

Cái gì mà vừa vàng vừa héo! Cái gì mà đến chó cũng không thèm! Cái gì mà chắp vá chắc được một bữa ăn! Cái gì mà! Bần cùng!!!

Ngươi đã từng được ăn rau xanh mùa đông chưa!

Vinh dự lớn như vậy, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu ——

[Hình như ở Đại Hạ không có lẩu dê thì phải.

Lát tan tầm qua xin nhà bếp một ít.]

[May mà đã có sẵn ớt cay, mùa đông ăn lẩu cay mới sướng!]

[Sa tế đỏ nóng hôi hổi, thịt bò thái thành lát mỏng, dùng đũa kẹp rồi nhúng vào lẩu vài lần sẽ nhanh chóng đổi màu.

Thịt bò vừa mềm vừa mỏng, nước lẩu cay cay, gắp ra cắn một miếng...!hương vị kia, tuyệt vời!]

Đại hạ cấm giết mổ bò, nhưng chỉ là cấm bò cày, không cấm thịt bò.

Bọn họ chỉ tiêu khá nhiều cho thịt bò, nào là thịt bò chiên, luộc, quay, nướng, nào là chế biến thành thịt vụn, thịt bò khô, thịt bò ướp muối, ăn thịt, ăn gân, ăn gan, ăn nạm, ăn lưỡi,...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Yên Diểu liền trở nên đăm chiêu, hiển nhiên là đã rơi vào mộng tưởng, không thèm để ý đến thế giới bên ngoài.


[Còn có thịt dê, cũng thái thành lát mỏng, ném vào trong nồi, nghe đáy nồi xèo xèo hai tiếng, sau đó gắp lên ăn.]

[Phải nhờ người nặn khoảng mười đến hai mươi viên thịt cá, nhất định phải thật to tròn, như vậy mới có thể co dãn!]

[Sau đó...!thịt nạc cắt lát, thịt mỡ cắt lát, thịt gà cắt lát, miến thủy tinh, đậu phụ cá, sách bò,...]

[Nói đến gia vị, dầu mè và tỏi băm nhất định không thể thiếu!]

Rầm

Cổ họng lão hoàng đế động đậy.

Sự tức giận trên khuôn mặt cũng ngưng trọng, biến mất theo dòng suy nghĩ của Hứa Yên Diểu.

"Hứa Yên Diễu này..."

Lão hoàng đế mường tượng trong đầu về món ăn ngon gọi là lầu, lão vô thức liếm môi, khuôn mặt toát lên vẻ mong chờ và hưởng thụ.

"Có vẻ rất giỏi trong việc ăn uống."

Có điều...!miến thủy tinh là gì? Sao trẫm lại chưa từng nghe qua?

Sau khi thượng triều vẫn còn nội triều, nhưng đó đều là chuyện của các quan nhị phẩm, không đến lượt tiểu quan như Hứa Yên Diểu nhúng tay vào.

Cậu thành thật hạ triều, thành thật đi xử lý tốt công việc của mình.

Vốn dĩ nên như vậy.

Nhưng hôm nay...

"Tuyên ——"

"Lại Bộ Tư Vụ Hứa Yên Diểu yết kiến ——"

Giọng của thái giám từ hai bên kim đài truyền xuống, lướt qua từng bậc thềm, ánh nắng rọi xuống phân cách hai luồng văn võ, từng người thi nhau quay đầu lại, trên mặt đều là kinh ngạc, nhìn về phía tiểu quan của Lại Bộ đang ở hàng cuối cùng.

"Ta?"

Hứa Yên Diểu đang hồi tưởng hương vị thơm ngon của nồi lẩu, bị một âm thanh to như vậy gọi tên, nồi lẩu lập tức bay đi, cả người cũng ngẩn ra.

Binh Bộ Tư Vụ vừa tỉnh lại sau cơn ngất xỉu đá một cái vào gót chân cậu.

Hứa Yên Diễu loạng choạng đi về phía trước vài bước, chợt nhận ra đây không phải là lúc để ngẩn người, cậu vội vàng chỉnh lại mũ quan, từ đội ngũ văn võ trung ương hướng đến kim đài.

Lướt qua hàng cửu phẩm...

Lướt qua hàng bát phẩm...

Lướt qua hàng thất phẩm, lục phẩm, ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm,...

Từ hàng cuối đi lên hàng đầu, lão hoàng đế lúc này đã rời đi, trước mặt cậu chỉ có các quan nhị phẩm, mỗi một chức quan đều có thể đè chết cậu.

Hứa Yên Diểu yên lặng hành lễ.

"Bái kiến chư công."

Binh Bộ Thượng Thư, "Hừ."

Hứa Yên Diễu ung dung nhìn lão, vẻ mặt đầy khó hiểu.

[Chuyện gì vậy, ta đắc tội với lão lúc nào à?]


Binh Bộ Thượng Thư, "..."

"Hừ!!!"

Các vị thượng thư khác cũng nhìn Hứa Yên Diểu với ánh mắt cổ quái.

Hứa Yên Diểu, "?"

Tại sao những người này có vẻ...!không thân thiện với cậu cho lắm?

"Hứa lang."

Bỗng nhiên có người gọi, Hứa Yên Diểu ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hóa ra là Đậu thừa tướng.

Đối phương mỉm cười, khẽ gật đầu với cậu.

Có lẽ là do Hứa Yên Diểu gặp ảo giác, sao cậu lại nhìn thấy trong mắt đối phương có chút...!cảm kích?

"Bệ hạ nếu đã triệu kiến ngươi thì sẽ mang rất nhiều kỳ vọng nên đừng lo lắng quá.

Khi diện kiến thiên nhan cũng đừng lỗ mãng..."

Đậu thừa tướng sau đó còn thì thầm vài bí quyết nhỏ khi diện kiến hoàng đế.

Hứa Yên Diễu có chút thụ sủng nhược kinh (8).

(8) thụ sủng nhược kinh – được yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo.

Hóa ra thừa tướng là nhân vật giản dị gần gũi như vậy sao?

Binh Bộ Thượng Thư liếc nhìn Đậu thừa tướng, cũng không thèm cho Hứa Yên Diễu một cái liếc mắt nào.

Lễ Bộ Thượng Thư có ý hòa giải.

"Bệ hạ còn ở trong cung, chư vị đồng liêu, chúng ta đi thôi."

Lão hoàng đế ngồi trong Võ Anh Điện, nơi xử lý các công việc nội triều, lần đầu không có tâm tư đắm chìm vào công vụ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện.

Nhìn thấy vậy, đại thái giám lấy làm lạ.

Bệ hạ đang chờ ai vậy?

Có thái giám chạy vào bẩm báo.

"Bệ hạ, thừa tướng cùng các chư thượng thư yết kiến."

Lão hoàng đế gật đầu, đợi một lúc cũng không thấy gì, lão nhìn thái giám, thái giám không hiểu gì, đưa ánh mắt cầu cứu về phía đại thái giám.

Không ngờ đại thái giám cũng hoang mang không hiểu gì.

Bức màn trong góc khe khẽ đung đưa, lão hoàng đế nhàn nhạt lên tiếng.

"Ngoài những người này còn có ai?"

Thái giám chợt bừng tỉnh, lập tức nói.

"Lại Bộ Tư Vụ Hứa Yên Diểu cũng đang chờ ngoài điện."

Lão hoàng đế, "Tuyên ——"


Thái giám dồn khí vào đan điền, "Tuyên"

Chư thần tử rất nhanh đã vào trong điện.

Lão hoàng đế vẫn theo thông lệ.

"Ban thực."

Sau đó có cung nhân mang án kỉ và đệm ngồi vào, mọi người lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.

Hứa Yên Diểu cẩn thận quấn chặt quan phục, nhìn chằm chằm vào khay thức ăn trên tay cung nhân với ánh mắt sáng quắc.

Cứ mỗi lần sau khi hạ triều, lão hoàng đế đều ban thực cho bách quan, nhưng cơm canh ở mỗi nha môn khác hoàn toàn với Võ Anh Điện —— hiện tại cậu cũng có cơ hội trải nghiệm đồ ăn của các quan nhị phẩm!

Ngay khi khay đồ ăn được đặt lên bàn, Hứa Yên Diểu tập trung nhìn.

Đậu phụ? Rau xanh? Mì sợi? Không có thịt, chỉ có nhiều nhất hai quả trứng?

Hứa Yên Diểu, "..."

[Còn không bằng trở về nha môn ăn.]

Lão hoàng đế làm bộ như không nghe thấy, cảm khái thở dài như không có chuyện gì xảy ra.

"Haiz, Ngự Thiện Phòng mấy chục năm nay chỉ có mấy trăm loại rau củ mỗi ngày, ăn đi ăn lại trẫm cũng ngán rồi.

Hai ngày nay trẫm ăn không ngon, đồ ăn thanh đạm, khổ cho các chư khanh phải bồi trẫm rồi."

Các đại thần, "..."

Đâu có đâu có.

Nào dám nào dám.

Nghe đến đây, người có mắt nên chủ động nói với hoàng đế rằng bản thân không lâu trước đây đã tìm được một thực đơn mới, sau khi nếm thử cảm thấy rất ngon, nguyện dâng lên cho bệ hạ.

Nhưng mà, Hứa —— sinh viên thiếu kinh nghiệm sống —— Yên Diểu không có bất kỳ phản ứng nào.

Lão hoàng đế, "..."

Cho dù người này ra vẻ thâm trầm, lão vẫn có thể nhìn thấu được sự mù mờ trong mắt đối phương —— một chút cũng không biết bề trên có ý gì, thế mà còn muốn thăng chức sao?!

Trong lòng lão hoàng đế dâng lên cảm giác buồn bực chưa từng có.

Hôm nay lão nhất định phải ăn cái thứ gọi là lầu kia!

Lão hoàng đế nghiêng đầu, nhỏ giọng phân phó đại thái giám vài câu.

Một lúc sau, cung nhân mang đến mỗi bàn một lô đỉnh nhỏ có ngăn, mỗi một ngăn ô vuông là một không gian chứa thức ăn khác nhau, bên trong đựng đầy canh thịt, mùi thịt nồng đậm trong không khí và mùi than cháy dưới chân kiềng hòa vào nhau khiến người ta ứa nước miếng.

[Lẩu sao?!]

Nghe được sự kinh ngạc từ tiếng lòng của Hứa Yên Diểu, lão hoàng để cầm đũa trong tay, vừa gắp đồ ăn vừa nghĩ: Trẫm biết rồi, dùng đũa kẹp miếng thịt rồi nhúng vào nồi, cho dù có ăn thế nào cũng không thể thiếu nồi canh thịt!

Ôn đỉnh là loại nồi nhỏ có thể phục vụ tận bàn.

Tiếng lòng của Hứa Yên Diểu cũng phát ra cùng lúc.

[Aiz, không phải lẩu, là ôn đỉnh dùng để giữ ấm thức ăn.

Tiếc thật, đồ tốt như vậy nên dùng để ăn lẩu mới đúng.]

"Có điều, nghĩ tới nghĩ lui, trẫm cảm thấy chư vị ái khanh quá gầy, ngày thường lại phải làm việc vất vả, đồ ăn quá mức thanh đạm cũng không tốt cho cơ thể."

Nụ cười trên mặt lão hoàng đế xen lẫn rất nhiều đắc ý.

"Chư khanh muốn ăn gì thì cứ phân phó cung nhân rồi nhúng vào ôn đỉnh này là ăn được."

Hai mắt Hứa Yên Diểu sáng lên.

Các đại thần khác cũng...!sáng mắt.


Hứa Yên Diểu, "Trước tiên thịt dê thịt bò mỗi thứ hai cân, cả hai đều phải thái lát sống."

Các đại thần khác, "Đúng đúng đúng, thịt dê thịt bò, thái lát sống!"

Hứa Yên Diểu, "Thêm than lửa vào đi, ít như vậy canh không sôi được."

Các đại thần khác, "Ừ ừ ừ, than lửa, cũng cho chúng ta nhiều một chút!"

Hứa Yên Diểu, "Ớt, muối, tỏi băm, còn có dầu...!dầu mỡ..."

Các đại thần khác, "Ớt..."

Hứa Yên Diểu im lặng quay đầu nhìn bọn họ.

Các quan nhị phẩm mỗi người sau da mặt dày hơn người trước, đều không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của thằng nhãi này.

Lão hoàng đế, "Khụ khụ, cũng mang cho trẫm một phần."

Đại thái giám nhỏ giọng.

"Bệ hạ, bên hoàng hậu điện hạ có phải vẫn như lệ thường..."

"Đương nhiên là phải đưa sang..."

Lão hoàng đế dừng lại.

Lão hoàng đế khó chịu.

"Hoàng hậu cái gì mà hoàng hậu! Trẫm có cái gì chẳng lẽ phải cho nàng cái đó sao?"

Giọng nói hơi lớn một chút.

Hứa Yên Diễu hoang mang.

[Làm sao vậy? Phu thê cãi nhau sao?]

Lão hoàng đế sững người.

[Không lẽ lão hoàng đế đã biết chuyện phò mã muốn đánh chết công chúa, lão muốn tha cho phò mã nhưng hoàng hậu không muốn nên hai người cãi nhau?]

"Phụt ——"

Lễ Bộ Thượng Thư đang uống rượu, lúc này phun ra một ngụm, vừa cay vừa sặc khiến lão không nhịn được ho khan.

"Khụ khụ khụ ——"

Đánh chết?

Đánh chết ai?

Ai muốn đánh chết ai?

Lão không nghe nhầm đó chứ?

Lão hoàng đế chết lặng.

Cũng không buồn nổi giận, phần nhiều hơn là sự hoang mang của rất nhiều người bình thường với người không bình thường.

Phò mã này...!có thù oán với chín tộc của mình sao?

Dưới gối lão hoàng đế có tổng cộng hai mươi mốt nữ nhi, rốt cuộc là phò mã nào không muốn sống như vậy?

Nữ nhi thứ năm của hoàng đế, công chúa Vạn Thọ, cũng hỏi câu tương tự với phò mã của mình.

"Muốn kéo nữ nhân ác độc như ta ra ngoài đánh chết?!"

Công chúa Vạn Thọ nhìn phò mã với ánh mắt khiếp sợ.

"Chín tộc có biết chàng đang nói cái gì không?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui