[Ha ha ha...!Hả?]
038 cười lớn, nhưng giây phút Bà Tạ nói chuyện, nó bỗng sững lại.
Nó mở miệng, khó tin nói: [Không! Không thể nào!]
Nó móc cốt truyện trong ngực ra, vì gấp quá nên ngã bịch xuống mặt đất.
038 giữ nguyên tư thế ngã sấp mông, 'loạt xoạt' lật kịch bản ----
[Thế giới này chắc chắn là một thế giới bình thường mà! Sao mèo có thể mở miệng nói chuyện? Không thể nào!]
Ngay lúc nó còn đang điên cuồng lắc đầu, thanh nhiệm vụ bên cạnh hiển thị thông báo ----
[Không biết thời gian đã qua bao lâu, Giản Cảo Chi bỗng nghe thấy bà Tạ lên tiếng: "Chọn cậu ta đi".
Tiến độ hoàn thành: 100%, S, PERFECT!]
038 ngơ ngác chứng kiến thông báo này, cái mông lạnh lẽo, nhưng trái tim của nó còn lạnh lẽo hơn cả mông.
Tờ phiếu nợ trong tay nó phất phơ như lá vàng trong gió thu.
Lại một lần nữa nó đã mất đi cơ hội khống chế ký chủ! Lại thêm một lần nữa!!
Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tạ Giác hỏi nó: "Cậu muốn biết?"
038 gật đầu.
Tạ Giác: "Không nói cho cậu nghe."
Dứt lời, thừa dịp 038 thẹn quá hóa giận, anh tắt giao diện một ứng dụng trong điện thoại di động, trên giao diện có một khung gõ chữ, hiển thị "chọn cậu ta đi".
"Xoẹt...." vòng cổ của Bà Tạ phát ra một âm thanh điện tử cực nhỏ.
...
Bà Tạ đã chọn Giản Cảo Chi, trong ánh mắt cảm động của cậu, Tạ Giác giữ cả Việt Trạch lại.
Anh nhờ người giúp việc trong nhà sắp xếp chỗ ở chỗ 2 người họ.
038 chưa từ bỏ ý định, nó biến thành một chùm sóng điện đi theo Bà Tạ, muốn tìm hiểu xem con mèo này nói chuyện như thế nào.
Chờ nó rời khỏi, ứng dụng trong điện thoại của Tạ Giác hiển thị thông báo.
"Đinh ——" anh kỹ sư phần mềm hôm nọ gửi tới một tin nhắn: [Ông chủ, phần mềm điều khiển loa mini từ xa hôm trước tôi làm cho ngài sử dụng tốt chứ ạ?]
[Tôi rất hài lòng].
Tạ Giác gửi cho anh ta một bao lì xì 10.000 tệ.
Anh kỹ sư phần mềm vui mừng nhận lấy bao lì xì, nói: [Vậy lát nữa tôi sẽ nâng cấp phần mềm hộ ngài, để khoảng thời gian kết nối của nó với loa mini xuống dưới 0.01s].
[Được].
[Đúng rồi, bạn của tôi có một trí tuệ nhân tạo, ngài có muốn thử sử dụng không ạ? Sau khi cái đặt nó vào trong loa mini, nó có thể ứng phó với 5000 cuộc đối thoại thông thường, tốt hơn cả SIRI, chỉ tốn 200.000 một tháng!]
[Được, thế thì cậu cứ thử xem].
[Vâng!]
Tạ Giác thầm nghĩ, có một chuyện anh không hề gạt 038, có tiền thật sự muốn làm gì cũng được.
...
038 theo Bà Tạ cả buổi chiều, lăn một thân đầy bùn đất vẫn không phát hiện ra thứ gì.
Nó hùng hùng hổ hổ chui về phòng tối.
[Ký chủ thối! Ký chủ xấu xa! Ký chủ rác rưởi! Sớm muộn rồi anh cũng sẽ biết được sự lợi hại của tôi!]
Tạ Giác đã ngủ nhưng hệ thống thì không cần ngủ.
Đêm dài đằng đẵng, 038 lôi điểm tích lũy ra, chuẩn bị đếm kho báu nhỏ của mình.
[Một điểm, hai điểm...!1000 điểm...!10.000 điểm...]
Điểm qua tay càng nhiều, tâm trạng nó càng bình tĩnh lại.
[Cuốn sách này có hơn một trăm chương, hiện giờ mới tới chương số ba, tôi không tin 97 chương tới anh vẫn có thể may mắn như vậy].
[Ký chủ, thời gian còn dài, tôi sẽ chống mắt lên xem!]
Ánh ban mai tờ mờ chiếu vào rọi sáng căn phòng tối tăm.
038 ngã ngửa về sau, muốn lăn trên đám tiền vàng biến ra từ điểm tích lũy, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ xem ngày hôm nay nó nên làm gì để thao túng tâm lý ký chủ.
"Ui da!" Cái mông của nó không chạm được vào đám tiền vàng long lanh lấp lánh mà lại ngã xuống một mặt đất lạnh băng.
[Chuyện gì thế này?] 038 lăn tròn một vòng, ngẩng đầu lên xem.
Chỉ thấy số tiền nó khổ sở vất vả dành dụm bao lâu đột nhiên biến thành màu xám, sau đó biến mất tựa như làn sương mù.
[Không!!!] Nó hét thảm một tiếng.
Thanh nhiệm vụ chuyển thành màu vàng tươi, trên đó hiển thị một hàng chữ lớn đỏ như máu ---
[Hệ thống 038 bị tình nghi bắt nạt, tống tiền, chèn ép, tham ô công quỹ, bôi đen Lục Tấn Giang.
Quản trị viên đưa ra phán quyết, khóa lại toàn bộ điểm tích lũy của 038, tiếp tục điều tra thêm.]
Tạ Giác bị tiếng hét thảm của 038 làm bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, chỉ thấy nó đang ôm thanh nhiệm vụ, khóc đến đứt ruột đứt gan, lăn lộn khắp chốn ---
[Tôi cống hiến cho Lục Tấn Giang không kể ngày đêm! Tôi tăng ca không quản mưa gió! Tuân thủ quy tắc làm việc 996! Các người không thể làm thế với tôi!]
(*) 996: chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
[Trả lại 10.000 điểm tích lũy cho tôi! Đó là số tiền tôi vất vả khó nhọc kiếm để mua nhà đó!]
Tạ Giác: "10.000?"
038 trở mình đứng dậy.
[Không có! Không có gì hết! Ký chủ, anh đi làm nhiệm vụ đi!]
Điểm tích lũy bị khóa cũng không sao, chỉ cần 038 còn sống, chỉ cần tôi còn lại một hơi tàn, tôi sẽ thúc giục ký chủ kiếm thêm vô vàn điểm tích lũy! Đừng khinh thường thiếu niên nghèo khó! Các người cứ chờ tôi đi!
[Nào, ký chủ!] 038 gọi: [Để tôi xem cốt truyện anh cần hoàn thành ngày hôm nay].
[Cốt truyện "Sau khi gả cho gã đàn ông nhà giàu, tôi ôm bụng bầu chạy trốn" bị nghi ngờ vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng, quản trị viên đã tiến hành khóa truyện, mời hệ thống cùng ký chủ xếp hàng nhận cốt truyện mới].
[Thời gian chờ đợi dự kiến: 20 năm, 3 tháng, 15 ngày.
Phía trước bạn còn 10.086 hệ thống đang xếp hàng].
[...]
038 không nhịn được nữa, nước mắt tràn như đê vỡ, giơ ngón giữa lên: [Quản trị viên, tao % $!]
Chúng mày không thể mời thêm người viết truyện hả?
...
Sau khi điểm tích lũy bị khóa, 038 chìm vào trạng thái ngơ ngác, cũng không còn thúc giục Tạ Giác làm nhiệm vụ nữa.
Trạng thái hàng ngày của nó là ngồi trong phòng tối khóc [Hu hu hu...]
Nó nhìn cột điểm đã bị khóa lại: [Hu hu hu...]
Lại nhìn thời gian chờ xếp hàng --- 20 năm lẻ ba tháng [Hu hu hu, quản trị viên, tao % $!!]
Tạ Giác: "..."
Anh tìm cho nó mấy bộ phim, nào là "AQ chính truyện", "Thế giới bi thảm".
"Triệu phú khu ổ chuột" cổ vũ tinh thần, vỗ vỗ đầu nó khiến nó nghĩ thoáng hơn, sau đó không rảnh quản nó nữa.
Trong khoảng thời gian vô cùng đen tối của 038, Tạ Giác và Thẩm Mặc theo kế hoạch trước đó, bán khống trái phiếu nước A, toàn thân thoát ra giữa những vây khốn của đông đảo những con người xuất sắc của phố W, cuối cùng hùn vốn đầu tư vô số những món làm ăn nhỏ.
Quả thực là vô số.
...
"Bảng xếp hạng Forbes sắp công bố rồi phải không?"
"Đúng, chúc mừng ngài, ngài X đã trở thành người giàu có nhất Hoa quốc".
"Tôi sẽ không để tên mình trên bảng đâu.
Anh quên rồi à, không một ai biết được thân phận thực sự của quý ngài XS".
"Cho nên...!ngài có muốn công bố không?"
"Để tôi suy nghĩ lại xem".
Cánh cửa lớn biệt thự mở ra.
Không biết từ khi nào, Tạ Giác đã hình thành thói quen, sau khi kết thúc công việc của một ngày, nhất định phải quay về ăn bữa tối cùng Thẩm Mặc.
Anh mới đi vào trong cửa nhà, "vèo" một cái, một bóng dáng nhanh nhẹn chuồn ra khỏi phòng khách, ngồi xổm xuống chân Tạ Giác, con ngươi màu vàng lạnh lẽo đối mắt cùng anh.
Mùi nước hoa nồng đậm ùa tới, Giản Cảo Chi thở hổn hển gọi: "Bà Tạ! Bà Tạ, chờ một chút!"
Việt Trạch đi đằng sau cậu, vừa khinh thường con vịt nhỏ này thể lực không ra gì, đến con mèo cũng không bắt được, vừa giả bộ lo lắng gọi: "Đừng chạy! Để tao! Cẩn thận cái bụng".
Tạ Giác: "..."
Anh quay đầu nhìn Thẩm Mặc, quả nhiên, ánh mắt ngài Thẩm còn buốt giá hơn cả đêm đông.
Tạ Giác không biết tại sao lòng mình lại hơi chột dạ.
Anh nghĩ, truyện bị Lục Tấn Giang khóa rồi, Giản Cảo Chi không bị cốt truyện khống chế nữa, thế thì nên để cậu bé đi thôi.
Sở dĩ anh muốn giữ Giản Cảo Chi bên cạnh mình, bởi vì nếu như anh không làm thế, theo sự khống chế của cốt truyện, cậu hoàn toàn có thể làm ra những hành vi khó cứu lại.
Ví dụ như ngày đầu tiên Tạ Giác đến ngăn cản cậu uống rượu, cậu sẽ liều mình rót vào họng càng nhiều rượu hơn.
Tạ Giác không cho cậu lại gần anh, cậu sẽ hãm sâu vào dục vọng, sức mạnh của món thuốc hôm đó cậu bé con này không thể nào tự khống chế nổi.
Lần này cũng thế, tác động của cốt truyện đã phần nào khiến Giản Cảo Chi dễ dàng tin tưởng chuyện cậu đang mang thai.
Nếu như Tạ Giác không lừa gạt cậu, không ai biết được cốt truyện sẽ làm ra những chuyện gì khiến cho cậu bé mang thai thật.
Đối với một cậu nhóc vừa mới trưởng thành, những sự tình không đáng mong đợi ấy không biết sẽ ảnh hưởng thế nào đến cậu, quá nguy hiểm, cũng quá tàn khốc.
Suy nghĩ đến vấn đề cả tinh thần và thể xác Giản Cảo Chi trong thời gian gần đây đều chịu tổn thương lớn.
Tạ Giác quyết định bồi thường cho cậu, trả hết nợ nần, tài trợ cậu đi học đại học.
Việt Trạch cũng vậy.
Nhưng hai người bọn họ không thể nào ở lại căn nhà này nữa, dù sao, một gia đình hạnh phúc không thể chứa nổi bốn người, căn nhà này hiện giờ quá chật chội rồi.
Tạ Giác hạ quyết tâm, đang chuẩn bị thương lượng với Thẩm Mặc một lát, đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi ào tới.
"Meo!" Bà Tạ muốn tránh Giản Cảo Chi, nhào vào người Tạ Giác.
Thẩm Mặc nhanh tay lẹ mắt tóm phần gáy nó lại, xách nó ra khỏi người Tạ Giác.
"Cảm ơn".
Tạ Giác vuốt ngực, đang chuẩn bị nói tôi không sao, đột nhiên, đầu anh choáng váng, cơ thể lắc lư.
"Sao vậy?" Thẩm Mặc ném mèo sang chỗ Giản Cảo Chi, vươn tay đỡ Tạ Giác.
Thấy ánh mắt quan tâm của hắn, Tạ Giác không nhịn được, bật cười: 'Tối hôm qua búp bê Thẩm Mặc bị Việt Trạch ôm đi giặt rồi, trên giường thiếu mất một thứ, cho nên..." tôi ngủ không ngon.
Còn chưa nói xong cảm giác choáng váng lại ập tới, nghiêm trọng hơn lần trước, đến mức làm cho ý thức của Tạ Giác nhẹ nhàng thoát ra khỏi thân thể.
"Tạ Giác!!!" Anh trông thấy Thẩm Mặc hoảng hốt, sợ hãi vô cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...