Từ lúc Âu Thành Triệu có dấu hiệu tim đập lại, Lạc Ân Nghiên vẫn luôn ở bên cạnh bồi cậu.
Theo đúng lịch trình thì cô sẽ về nước để khánh thành store thời trang riêng của mình, nhưng tất cả đều được Lạc Ân Nghiên dời lại.
Có lẽ thời gian hiện tại, đối với cô Âu Thành Triệu mới là thứ cần cô bên cạnh.
Mỗi ngày cô đều chăm sóc, thay quần áo và lau người cho cậu, các vết thương cũng dần dần hồi phục.
Vì Âu Thành Triệu bị hôn mê lâu nên việc lành lại vết thương nhanh chóng là không thể.
Mặc dù đã bong gần hết vảy nhưng có vài chỗ vẫn còn nguyên, vài chỗ thì lại để thành sẹo rất xấu.
Cô biết cậu là người rất quý trong vẻ bề ngoài, nếu tỉnh dậy thấy mình nhiều sẹo như vậy chắc chắn sẽ lại ầm ỉ cho mà coi.
Lạc Ân Nghiên ngồi bên cạnh, cẩn thận gọt hai quả táo ra đĩa nhỏ, bên cạnh còn có ấm trà bốc lên nghi ngút, trà hoa hồng rất thơm, khói bay toả căn phòng cũng không khó chịu lắm.
Lúc cô đang say mê vừa gọt táo vừa hát cho cậu nghe thì bỗng dưng......
Một cảm giác gì đó nhột nhột sau lưng, nó giống như có con gì đó bò lên người vậy.
Cô có hơi giật mình quay lại nhìn chằm chằm, ở vị trí đó hoàn toàn không có con gì mà chỉ có bàn tay Âu Thành Triệu ở đó.
Đôi mày mắt nhìu lại, Lạc Ân Nghiên có hơi hoài nghi.
Không lẽ cậu đã tỉnh lại rồi sao?
Hàng vạn thứ hiện ra trong đầu cô khiến cô càng mong cậu tỉnh dậy.
Bỏ quả táo đang gọt dở trên cái đĩa song liền ngồi thẳng đối diện tầm mắt với Âu Thành Triệu.
Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên má cậu, hết xoa má rồi lại xoa trán, miệng còn không quên thủ thỉ.
"Thành Triệu à! Ngủ như vậy được rồi mau tỉnh đi nhé.
Có phải cậu rất muốn tỉnh dậy không? Bây giờ cậu tỉnh dậy sẽ là thấy tôi đầu tiên đó"
Nói xong cô cười chừ rồi cúi người xuống đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt lên đôi môi mỏng của người con trai.
Ở góc độ cô không để ý, lông mi cậu run nhẹ, ngón tay trỏ cũng giật lên một cái không nặng không nhẹ.
Sau khi hôn an ủi cậu xong, Lạc Ân Nghiên tiếp tục gọt táo, trên miệng vẫn luôn lẩm bẩm bài hát gần đây cô hay nghe và cũng hay mở cho cậu nghe.
Cô biết cậu có thể cảm nhận được tất cả, chỉ là không thể nào mở mắt để thấy rõ hơn thôi.
Lúc này, cô lo gọt táo nên không chú ý ở sau mình, đôi mắt xinh đẹp đào hoa kia đang dần dần mở ra.
Âu Thành Triệu chỉ mở ra một khe hẹp nhỏ, vì lâu quá không tiếp xúc với ánh sáng nên cậu có chút không quen.
Bàn tay đang truyền nước cũng hơi nhúc nhích, lúc này tay cậu để xa lưng Lạc Ân Nghiên nên dù cho động đậy cũng không ảnh hưởng tới cô hiện tại.
Mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng nhưng bên tai đã vang lên thoang thoảng giọng hát ngọt ngào của người con gái.
Âu Thành Triệu vừa nghe đã liền nhận ra, đây là giọng nói cậu hằng mong muốn được nghe thấy, làm sao mà cậu không nhận ra được cơ chứ.
Lỗ tai cậu bây giờ giống như được rót đường vậy, từng câu từng chữ cứ đổ vào mà không chảy ra được.
Cậu muốn mở mắt, muốn thấy cô nhưng cố gắng bằng mấy cũng như không.
Ngoài thấy tấm lưng mờ ảo của Lạc Ân Nghiên ra cậu không thể thấy được gì hơn.
Cánh tay muốn đưa lên khều cô để cho cô biết mình đã tỉnh, vậy mà không hiểu sao nó lại nặng trịch như cục tạ, không tài nào nhấc lên nổi.
Cố gắng bằng mấy cũng vậy nên Âu Thành Triệu đành nằm bất động ở đó, mắt híp lại.
Mặc dù hơi mơ màng khi vừa mới tỉnh nhưng cậu vẫn có một chút nhận thức ra.
Nghe giọng hát ngọt ngào của người con gái mình yêu, cậu nâng lên nụ cười yếu ớt, đôi môi khô khốc có hơi trắng bệch bị kéo căng đến khó chịu.
Hôn mê hơn 5 tháng, cái gì cậu cũng thấy thật khó khăn, nói không được, nhìn không xong, đến tay chân cũng hoàn toàn không có cảm giác.
Cho đến khi Lạc Ân Nghiên gọt xong quả táo rồi để lại trên tủ, cô tính quay người lại chỉnh cái chăn cho cậu thì bất ngờ sững người.
Tròng mắt giống như được giãn nở ra, hai mắt trợn to hết cỡ.
Lạc Ân Nghiên hiện giờ giống như bức tượng đá mà nhìn Âu Thành Triệu chằm chằm, cô thấy môi cậu đang cười.
Lúc nhìn cô còn nghĩ mình nhìn lầm, tay đưa lên dụi dụi vài lần để xác thực lại thì mới chắc chắc mình không bị hoa mắt.
Cô ngồi sụp xuống giường, tay vuốt mái tóc loà xoà trên trán của người thanh niên lên.
"Âu Thành Triệu! Cậu tỉnh rồi sao?"
Cậu nghe thấy, muốn mở miệng trả lời cô nhưng không được, đầu mặc dù bị cứng lại nhưng vẫn cố gắng ra hiệu cho Lạc Ân Nghiên hiểu.
Cái đầu cậu nhúc nhích gật gật, không rõ lắm, nếu không ai để ý sẽ không thấy được hành động này của cậu.
Nhưng thật may mắn, Lạc Ân Nghiên lại để ý rõ hành động này.
Cô thấy cậu gật, hành động đơn giản nhưng lại khiến cô vô cùng vui, vui đến nỗi muốn hét lên thật to để cho tất cả mọi người biết cậu đã tỉnh.
Lạc Ân Nghiên cười rộ lên để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
"Thật may quá! Cậu có thấy rõ tôi không?"
*Âu Thành Triệu: Lắc lắc
Cô thở dài một tiếng rồi thủ thỉ.
"Có lẽ cậu vẫn chưa quen được ánh sáng, hiện tại lại là ban ngày nên có chút khó chịu phải không? Không cần vội, chiều tối cậu sẽ nhìn được thôi.
Bây giờ nằm đây nhé tôi đi gọi cha mẹ của cậu tới, họ đã rất mong cậu tỉnh dậy đó, chắc chắn khi nghe tin này họ sẽ rất vui đi"
Dứt lời cô đứng dậy, tính quay người đi ra ngoài để gọi điện.
Chưa kịp đi được một bước thì phía sau đã vang lên tiếng rên rỉ.
"Ư.........."
Lạc Ân Nghiên quay lại, ngồi xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng xoa lên đôi má thô ráp mà dịu dàng hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Hư.........Hư.........." Âu Thành Triệu rên rỉ, đầu cử động không rõ hành động.
Vì một bàn tay còn lại Lạc Ân Nghiên nắm lấy tay cậu nên cô cảm nhận được ngón trỏ của Âu Thành Triệu có cọ vào bàn tay mình.
Cậu vẫn tiếp tục kêu lên.
"Hư.......ư........"
Đầu giống như cố gắng làm ra một hành động gì đó mà mãi hơn một phút Lạc Ân Nghiên mới hình dung ra được.
Cô cười hiền từ, dịu dàng mà an ủi.
"Tôi sẽ không đi đâu đâu, tôi ra ngoài gọi điện một chút được không? Tôi gọi Lê phu nhân tới thôi mà......."
"Hừ.......hừ......." Âu Thành Triệu vẫn tiếp tục không chịu, dùng hết sức lực nắm chặt lấy ngón tay của Lạc Ân Nghiên.
Đối với cậu sức lực đó là mạnh lắm rồi nhưng với cô thì chỉ cần động một cái, thì sẽ thoát ra được ngay.
Dù vậy Lạc Ân Nghiên cũng không rút tay lại mà để mặc cho Âu Thành Triệu nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.
Cô biết bây giờ cậu không cần ai mà chỉ muốn cô ở bên, đến việc chỉ là gọi cha mẹ cậu tới, Âu Thành Triệu vẫn không chịu cho cô đi.
Lạc Ân Nghiên thở dài một hơi, cô đành ngồi một chỗ rút điện thoại ra rồi gọi ngay trước mắt Âu Thành Triệu.
Vừa nói được vài câu Lê phu nhân đầu dây bên kia vui mừng không thôi, cô còn nghe được tiếng cười phấn khích của bà.
Vì Lê phu nhân đã trông Âu Thành Triệu mấy tháng trời, thấy bà đã khổ cực, người gầy đi trông thấy, Lạc Ân Nghiên đã khuyên bà nên về nghỉ ngơi, tẩm bổ cơ thể, còn Âu Thành Triệu thì để mình chăm sóc.
Mặc dù ban đầu bà có hơi phân vân nhưng lúc sau cũng phải đành chấp nhận.
Đó là lý do mà hơn một tháng nay Lê phu nhân không có lên bệnh viện, bà cũng có lên nhưng một tuần chỉ lên 2 3 lần là nhiều.
Sau khi ngắt máy Lạc Ân Nghiên liền vô nhà vệ sinh giặt một cái khăn ấm, rồi đi ra lau mặt Âu Thành Triệu cho tươi tỉnh.
Từ nãy tới giờ cậu cũng đã thích nghi ánh sáng được một chút, mắt cũng đã mở to hơn khi nãy.
Cũng đã thấy rõ hơn hình hài của người con gái trước mắt.
Tuy không thấy rõ từng nét nhưng cũng thấy được khuôn mặt cô như thế nào, dáng vẻ ra sao, mập hay gầy, xinh đẹp hay tiều tuỵ.
Cho tới hiện tại, Âu Thành Triệu vẫn ngỡ như mình đang mơ, cậu không nghĩ rằng Lạc Ân Nghiên bây giờ đang ngồi trước mắt, cô mỉm cười hiền hoà, ôn nhu, cẩn thận chăm sóc cậu từng li từng tí giống như trước kia.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại lần nữa được thấy dáng vẻ này, được hưởng thụ tất cả sự dịu dàng của Lạc Ân Nghiên.
Cậu rất vui, vui muốn điên lên được, vui đến nỗi muốn vứt bỏ hết những thứ trên người nhảy xuống giường hú hét thật to.
Lạc Ân Nghiên mãi mê lau người cho cậu, không để ý Âu Thành Triệu đang nở nụ cười rất tươi.
Hơn 20 phút sau, căn phòng bệnh mở ra, từng người bước vào đông đúc như đi dự lễ tiệc.
Dẫn đầu là Âu Việt Minh, xong tới Lê phu nhân, cha cô Lạc Minh Đông, kế bên ông cũng không thể thiếu mẹ cô Giai phu nhân, theo sau là những người nhỏ tuổi, vai vế con cháu như: Châu Ái Nghi, Nguyên Ngọc Dương và đặc biệt là Thanh Nghi.
Lạc Ân Nghiên có hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy ở đây.
Thanh Nghi đã sinh em bé được gần 3 tháng rồi, lúc đó cô đang ở Pháp nên không thể bên cạnh cô ấy được.
Hiện giờ Thanh Nghi trông hơi khác so với lúc trước một tí nhưng vẫn giữ được nét đẹp của mình.
Trên tay Thanh Nghi còn ôm một cục như cục bông được quấn lại rất ấm áp, không còn lạ gì nữa, đó là con của hai vợ chồng trẻ này.
Là con trai đầu lòng của hai người họ.
Vì mọi người đến quá đông nên không khí trong phòng có hơi ngột ngạt.
Lạc Ân Nghiên cười mỉm lễ phép đứng lên, cô vỗ lên mu bàn tay người thanh niên đang nắm lấy tay mình một cái an ủi.
Rồi nhanh chóng nhường chỗ lại cho bốn phụ huynh.
Lạc Ân Nghiên đi lại kéo tay Thanh Nghi đi ra khỏi phòng bệnh để nói chuyện.
Lâu ngày không gặp nên hai người cũng có rất nhiều chủ đề để nói đi.
Khi cánh cửa vừa khép lại Lạc Ân Nghiên đã lên tiếng trước.
"Sao cậu lại ở đây vậy? Bay qua Mĩ mà không nói cho mình biết"
Thanh Nghi cười lên nụ cười ngây ngô.
"Mình vừa đến hôm qua, mới sinh nên dễ mệt, tính hôm nay liên lạc với cậu thì Ngọc Dương nghe tin tên nhóc kia tỉnh dậy lập tức đã kéo mình tới đây"
"Bế cả em bé đi theo thế này sao" Giọng nói giống như trách móc nhưng tay lại đưa ra muốn ôm lấy cái bọc kén nhỏ nhắn này.
Thanh Nghi đưa em bé cho Lạc Ân Nghiên, bản thân thì ngồi nghỉ ngơi một chút.
"Ây da mấy tháng nay mẹ nuôi đi công tác.
Bây giờ mới thấy bảo bối đó nha" Lạc Ân Nghiên vừa cười vừa nói chuyện với em bé.
Cô lại hỏi tiếp.
"Cậu tính đặt tên cậu tí này là gì vậy? Chắc đã đi làm giấy khai sinh rồi phải không?"
"Là Nguyên Lập Thành, tên này là Ngọc Dương đã đặt cho thằng bé khi vừa biết giới tính.
Anh ấy mong muốn thằng bé sau này sẽ trở thành một chàng trai thành thực, chân thành và trung thực, có lập trường riêng" Thanh Nghi hào hứng nói.
"Chà tên này rất hay đi có phải không cục cưng?" Lạc Ân Nghiên cười cười rồi hôn lên cái má phúng phính ửng hồng của bé con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...