Khuya hôm sau Diệp Mạnh Giác lại phát hiện Diệp Tư không nằm cạnh mình, nhỏ giọng gọi một tiếng, Diệp Tư liền từ trong phòng tắm đi ra, thân thể bé nhỏ lạnh lẽo chui vào trong chăn. Diệp Mạnh Giác giật mình, lập tức tỉnh ngủ hẳn, ôm cô hôn một chút rồi lại dí mũi vào hửi hửi, “Bé cưng, bé cưng vừa mới đánh răng hả?”
“Ừ, dậy uống miếng nước trái cây, miệng cứ sao sao ấy.”
Diệp Mạnh Giác ôm tấm thân bé nhỏ của Diệp Tư, trách cứ: “Đi xuống uống nước sao không khoác thêm áo vào, xem nè, bé cưng lạnh y như khối băng vậy!”
Diệp Tư dụi dụi làm nũng trong lòng anh, cười hì hì: “Có chú giống cái lò lửa lớn vậy nè, người ta sao phải sợ bị đông lạnh chứ?”
Cô nói xong liền quấn lên người Diệp Mạnh Giác như bạch tuộc. Diệp Mạnh Giác đành bất đắc dĩ hôn trán cô, “Bé ngốc, ai đang giống như bị đông cứng đây? Nhỡ bị bệnh, người chịu tội chẳng phải là bé cưng à? Bé cưng ngốc.”
Diệp Tư vẫn chỉ dùng một câu nói kia, “Không sao, có chú ở đây mà.”
Những lời này, cô đã nói rất nhiều năm, anh cũng đã nghe rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe được thì trong lòng đều cảm thấy vô cùng ấm áp, cô nhóc của anh coi anh như vạn năng nên luôn ỷ lại anh, tín nhiệm anh.
Anh thò một bàn tay ra, gõ gõ đồng hồ báo thức đầu giường, màn hình màu lam nhạt sáng lên, hiện ra con số ba giờ sáng. Nhóc con vùi đầu trước ngực anh, không chịu nằm an phận mà cứ cọ tới cọ lui.
Diệp Mạnh Giác hít sâu một hơi, “Bé cưng, đừng có nhích tới nhích lui nơi đó.”
“Nơi nào? Người ta có chạm vào phía dưới của chú đâu.” Diệp Tư vô tội trả lời, bàn tay nhỏ bé càng tiến xuống dưới, “Ah! Người ta không chạm vào chú, sao chú lại lớn như vậy?”
Diệp Mạnh Giác nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà bé cưng chạm phía trên, tại bé cưng cứ cọ tới cọ lui phía trên đó!”
Phía trên? Diệp Tư nhìn nhìn lồng ngực của anh, hai viên tròn nhỏ màu hồng nhạt đã cứng ngắc, cô cười ha ha lên: “Chú à, phía trên của chú cũng có cảm giác hả?”
Nói xong, cô dùng đầu ngón tay quẹt một cái, nghe Diệp Mạnh Giác đau đớn rên một tiếng thì ý xấu liền nổi lên, lại dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm bắt một viên tròn kia, hăng hái vê vê chà chà.
“Bé con, không muốn ngủ nữa à?” Diệp Mạnh Giác khàn cả cổ họng, nhưng vẫn ráng ẩn nhẫn hỏi.
“Chú, chỗ ấy của chú cũng cảm thấy như vậy hả?” hiển nhiên Diệp Tư không thèm để ý tới câu cảnh cáo của Diệp Mạnh Giác, thấy anh không nén được mà thân thể nhẹ nhàng run rẩy thì càng cảm thấy thích thú, càng thấy đùa kiểu này vui ghê.
“Chú có mẫn cảm thì so ra cũng kém bé cưng hồ ly tinh!” Diệp Mạnh Giác gầm nhẹ một tiếng, xoay người đặt Diệp Tư ở dưới thân, “Bé cưng nghịch ngợm kia, hôm nay chú không xử lý bé cưng thì bé cưng không để yên phải không?”
Diệp Tư bị ép đến không thở nổi, hai nắm tay trắng mềm như tinh bột đấm thùm thụp vào ngực Diệp Mạnh Giác, “Nghẹn... Chết...” Diệp Mạnh Giác nhấc người, nhanh như chớp lật người Diệp Tư lại, một tay nâng bụng cô, một tay cầm một cái gối đầu đệm ở phía dưới, nâng cao mông của cô lên.
“Hôm nay chúng ta thử xem cái tư thế này có được không nhé?” Diệp Mạnh Giác vừa nâng thắt lưng của Diệp Tư lên trên vừa hỏi.
“Đừng,” Diệp Tư kháng nghị, “Như vậy vào không được!”
Diệp Mạnh Giác cười nhẹ, “Không thử làm sao biết vào không được? Không có điều nghiên qua thì không có quyền lên tiếng! Bây giờ, chú là người đã điều nghiên qua rồi, có vào được không, chú mới là người quyết định!”
Anh ghé nửa người vào tấm lưng láng mịn của cô, hai tay nắm vòng eo mảnh khảnh của Diệp Tư, mãnh thú dụi vào hai cánh hoa trắng nõn nằm giữa bụi hoa, mãnh liệt đâm tới, nhưng vọt vào nửa ngày vẫn nghe Diệp Tư kêu rên: “Chưa vào.”
Diệp Mạnh Giác lại nâng hông cô lên, độ cong của đôi mông cô càng thêm rõ ràng, “Đến nữa đây, đừng vội.”
Lần này, mãnh thú tiến vào tìm được cửa động rất nhanh, lập tức liền hưng phấn mà nhập vào cả căn sâu tận gốc.
Trong phòng vang lên tiếng nước lịt xịt, Diệp Mạnh Giác thẳng lưng dùng sức đâm vào, nghe thấy tiếng nước thì càng thêm kích thích đến nỗi hai mắt đỏ bừng, “Vậy mà nói chú mẫn cảm, bé cưng, nước của bé làm ướt hết drap trải giường rồi nè.”
Diệp Tư ư ư a a rên rỉ dưới thân anh, cũng không nghe rõ anh hỏi cái gì.
“Thích không? Đúng nơi này à? Thích không, bé cưng?” Diệp Mạnh Giác tìm kiếm sâu trong hoa tâm điểm có thể khiến cô hưng phấn, “Bé cưng, thích thì cứ kêu ra, kêu lớn tiếng một chút, chú thích nghe tiếng kêu của bé cưng nhất.”
Diệp Tư y y a a không biết nói cái gì, khi Diệp Mạnh Giác đụng tới một điểm nào đó trong vách tường của cô đang khít khao bao lấy anh, thân thể cô đột nhiên căng thẳng, vách tường gắt gao kẹp lấy mãnh thú của Diệp Mạnh Giác, rướn đầu kêu lớn aaaaaa.
Diệp Mạnh Giác thấy thế thì biết là đã tìm đúng nơi rồi, liền càng mạnh mẽ di động mãnh thú của mình, nhắm ngay chỗ đó mà cọ tới cọ lui, cọ đến khi Diệp Tư cuồng loạn lắc lư đầu một cách vô thức, tiếng kêu “đừng, đừng” tiếng nọ chồng lên tiếng kia, hai bàn tay đặt trên giường lung tung tóm drap giường.
Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư không chút nào che dấu khoái cảm thì có được một cảm giác thỏa mãn thật lớn, nắm hông của cô, động tác càng mãnh liệt hơn, thân mình tinh tráng đè hẳn lên thân thể mềm mại trắng nõn trơn mềm, cử động tiến lên đâm vào càng nhanh.
Diệp Tư cuối cùng không duy trì được nữa, đạt tới đỉnh sóng dưới thân thể đưa đẩy mãnh liệt của anh, toàn thân mềm xụi trên giường chẳng còn chút khí lực nào, mông được hai tay Diệp Mạnh Giác nâng mà cũng không dậy nổi.
Diệp Mạnh Giác đành phải lật thân thể của cô lại lần nữa, gác hai chân trắng mịn của cô lên vai, ra sức rút ra đâm vào ở giữa hai chân cô.
Ép buộc mãi đến hừng đông, Diệp Mạnh Giác mới phun ra toàn bộ. Sau khi ôm Diệp Tư đi rửa mặt xong, Diệp Mạnh Giác cảm thấy mỹ mãn vô cùng mà ôm cô ngủ, trước khi ngủ vẫn còn không quên trêu chọc cô, cười đểu nói: “Bé cưng, giọng bé cưng ghê gớm thật, kêu lớn đến cả biệt thự đều nghe thấy.”
Diệp Tư đã lâm vào trạng thái mê man, nghe anh nói như vậy vẫn cố miễn cưỡng mở mắt ra, bĩu môi liếc trắng cả mắt. Chứ không phải con sói háo sắc nào đó xúi giục à?
“Nhưng mà chú thích.” con sói nào đó cười híp mắt, ôm thỏ nhỏ ngủ say.
***
Lý Hoa Quyên kiên quyết không nhận tội, mà viện kiểm sát lại nắm không đủ chứng cứ nên không cách nào buộc tội bà ta, sau khi công an và viện kiểm sát phối hợp bổ sung điều tra vài lần vẫn bị pháp viện bác bỏ.
Diệp Mạnh Giác sau khi nghe được tin tức thì âm thầm suy nghĩ nửa ngày, không biết nên mở nút thắt này thế nào cho phải. Diệp Tư nói không trách Lý Hoa Quyên đã là một nhượng bộ rất lớn rồi, nếu như ngay cả những hành động phạm tội mà bà ta thực sự phạm phải vẫn có thể thoát khỏi sự truy cứu của pháp luật thì anh thật sự không biết phải mở miệng nói với Diệp Tư thế nào, sau này càng không biết phải đối mặt với cô ra sao.
Diệp Mạnh Giác tâm phiền ý loạn rối rắm suốt một buổi chiều nhưng rồi vẫn cảm thấy nên nói chuyện này với Diệp Tư. Ít nhất, cô nghe được từ anh thì tốt hơn nhiều so với nghe từ người khác.
Nghe Lý Hoa Quyên được xem như vô tội nên được thả ra, Diệp Tư sửng sốt một chút, đôi đũa đang vươn ra gắp thức ăn liền thu về, chọc chọc khẩy khẩy vài hạt cơm trong chén, rồi lại buông xuống.
Diệp Mạnh Giác không biết nên nói cái gì cho phải, do dự trong chốc lát mới hỏi: “Ăn xong rồi à?”
Diệp Tư gật đầu, lại nhìn cái chén cơm chỉ mới và được hai miếng, giải thích: “Chiều nay người ta ăn đồ ăn vặt hơi nhiều.”
Diệp Mạnh Giác biết rõ cô đang nói dối nhưng cũng chỉ có thể nói hùa theo cô: “Sau này không được ăn nhiều đồ ăn linh tinh nghe không, kẻo đến giờ cơm lại ăn không được ngon.”
Diệp Tư miễn cưỡng cười cười, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Diệp Mạnh Giác lại lùa mấy đũa cơm rồi cũng buông chén, “Bé cưng muốn ra ngoài đi dạo không? Lâu rồi chúng ta không cùng nhau tản bộ với Tiểu Suất đó.”
Diệp Tư cũng ngoan ngoãn gật đầu nói được như trước.
Hai người dắt Tiểu Suất thong thả đi dọc theo đường mòn cạnh bờ sông. Tiểu Suất đã già, gần đây không chạy nhảy lung tung như trước nữa mà thường xuyên đi đứng chậm rì rì, cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy đi theo phía sau bọn họ.
Bọn họ đi một hồi thì phát hiện Tiểu Suất dừng lại thở phì phò, Diệp Tư cảm khái nói: “Tiểu Suất cũng già đi rồi. Tính ra nó theo chú đến nhà chúng ta cũng đã mười bốn năm, năm nay cũng mười bốn tuổi rồi đó.”
Diệp Mạnh Giác ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Tiểu Suất, thấy nó bị vỗ mà chóng mặt quay mòng mòng nhịn không được cười: “Ngu ngốc.”
Diệp Tư cũng cười theo: “Lúc chú vừa ôm nó tới, người ta cảm thấy nó vừa đẹp vừa thông minh, ai mà ngờ sau nhiều năm mới phát hiện thật ra nó là một bé ngốc.”
Diệp Mạnh Giác đăm chiêu tiếp lời: “Đúng vậy, rất nhiều chuyện không giống như ta nhìn thấy bên ngoài.”
Diệp Tư lặng lẽ đứng sau lưng Diệp Mạnh Giác không nói lời nào. Diệp Mạnh Giác xoay người lại, phát hiện cô đang mím môi, ánh mắt thẳng tắp dõi theo anh, ánh mắt kia đầy xa xăm khiến Diệp Mạnh Giác hoảng hốt.
“Bé cưng, làm sao vậy?” Diệp Mạnh Giác cẩn thận hỏi.
Diệp Tư dường như không nghe thấy câu hỏi của anh, vẫn nhìn thẳng vào anh như cũ.
Diệp Mạnh Giác đưa tay quơ quơ trước mặt cô, “Bé cưng, nhìn chú nè, bé cưng nhìn chú!”
Diệp Tư lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt dần dần rõ ràng, “Chú.”
Diệp Mạnh Giác cố nén nỗi khổ trong lòng, ôm Diệp Tư vào ngực, bàn tay to vuốt nhẹ theo sóng tóc mềm mại của cô, “Bé cưng, bé cưng, có chuyện gì cứ từ từ nói với chú, được không? Đừng tự dằn vặt trong lòng. Bé cưng như vậy làm chú thật sự lo lắng! Trên đời này, bé cưng là người thân duy nhất của chú, nếu bé cưng có chuyện gì, bé cưng, chú phải làm sao bây giờ? Chú phải làm sao đây?”
Diệp Tư chui trong ngực anh chậm rãi khóc hu hu thành tiếng. Cô càng khóc càng đau lòng, anh nói cô là người thân duy nhất của anh. Nhưng mà Lý Hoa Quyên vẫn là mẹ anh, đây là sự thật không thể nào chối bỏ được, cho dù bọn họ không muốn chấp nhận, nhưng tóm lại bà ấy vẫn là mẹ của anh.
Tiếng khóc của Diệp Tư giống như từng mũi kim đâm thật sâu vào lòng Diệp Mạnh Giác từng chút từng chút một. Dù cô đã cố nén, nhưng hai ngày nay cô rất khác thường anh đều nhìn thấy, nhưng thân phận anh thế này anh không biết phải an ủi cô như thế nào, chỉ có thể ở một bên mà cẩn thận quan sát cô.
Diệp Tư đã liên tục trốn học mấy ngày khiến Kiều Hoa Hoa lo lắng, sau khi bàn bạc với Trần Á, cô gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác, nói với anh tình huống hiện tại của Diệp Tư.
Diệp Mạnh Giác biết mấy ngày qua tâm trạng Diệp Tư không tốt, tuy nhiên anh không ngờ là cô gạt anh, trốn học liên tiếp nhiều ngày như vậy. Hơn nữa, nghe Chị Thái nói, ngày nào cô cũng không có ở nhà. Diệp Mạnh Giác không khỏi ảo não vô cùng, tự anh cũng biết rõ tâm trạng của cô đang bất ổn mà còn không đuổi theo hỏi cho kỹ cứ để mặc kệ cô.
Gọi điện thoại cho cô, nhưng trước sau gì cũng không có người nghe máy.
Diệp Mạnh Giác nóng lòng, bấm số thét gọi Đường Duyệt lên văn phòng. Đường Duyệt không cảm kích chút nào cái thái độ này. Hai người cùng suy nghĩ một lát, đột nhiên Đường Duyệt nói: “Hay là cô ấy tới nghĩa trang mặc niệm cha mẹ? Em nhớ, lần đầu tiên em gặp Diệp Tư sau khi trở về, cô ấy đã muốn đi thăm mộ cha mẹ ở nghĩa trang.”
Diệp Mạnh Giác sửng sốt, nơi nào anh cũng nghĩ qua, chỉ riêng nơi quan trọng nhất này anh lại không suy xét tới.
Nghĩa trang ngoại thành phía tây lúc nào cũng tĩnh lặng, lúc Diệp Mạnh Giác tới đây liền hỏi thăm bảo vệ ngoài cửa, biết Diệp Tư thật sự đang ở bên trong thì mới yên tâm.
Anh bước đi vô cùng chậm chạp, nỗi áy náy trầm trọng cùng cảm giác tội lỗi thật sâu trong lòng giờ phút này càng thêm rõ ràng. Nằm giữa hàng dãy hàng dãy lăng mộ nơi đây là một đôi vợ chồng trẻ đầy ân ái, bọn họ đã vì anh mà chết. Nghĩ đến đây, Diệp Mạnh Giác gần như bước không nổi nữa, anh dừng lại, quay về phía đặt lăng mộ của Diệp Mạnh Tiêu và Liễu Niệm Tư, trong mắt dâng lên một chất lỏng ấm nóng.
Anh gần như muốn quay lưng mà chạy trối chết ra khỏi đây. Anh cảm giác mình thật sự không còn mặt mũi đâu mà nhìn bọn họ. Nhất là, mẹ anh là người phải gánh trên lưng sinh mạng của hai người bọn họ, mà anh giờ lại sống chung với cô con gái bảo bối của họ.
Diệp Mạnh Giác lấy hết dũng khí mà bước về phía trước vài bước, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng khóc của một cô gái, anh nghe được rõ ràng, đó là tiếng khóc của bé cưng nhà anh. Dũng khí của anh nháy mắt biến mất không còn chút tăm hơi. Anh đành làm đào binh, chạy thẳng từ trên núi xuống, khởi động xe, trực tiếp chạy về tòa nhà lớn của Diệp gia.
Lý Hoa Quyên đang ngồi một mình trong sân, thấy Diệp Mạnh Giác trở về, nét mặt bà biến đổi hẳn. Bà biết, đứa con trai này của bà đang vô cùng oán hận bà. Từ lần đầu tiên bà bị gọi lên tiếp nhận điều tra trở đi, cho tới bây giờ anh không nhìn đến bà một lần nào.
Diệp Mạnh Giác hoàn toàn không nhìn bà mà trực tiếp vào thư phòng tìm Diệp Quân.
“Ngài có chứng cớ gì về những chuyện đó hay không?” Diệp Mạnh Giác hỏi thẳng vào vấn đề, “Có hay không? Chẳng phải ngài lúc nào cũng luôn theo dõi điều tra à? Có phải có chứng cớ rồi không?”
Giọng của anh run run, Diệp Quân nhìn ra được là anh đang cố gắng đè nén tình cảm của mình.
“Nhóc à, từ từ nói.” Diệp Quân nói.
Ông vừa mới dứt lời, Diệp Mạnh Giác liền quay lưng lại. Diệp Quân chưa từng dùng giọng nói nhu hòa như thế để nói chuyện với anh, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần đầu tiên gọi anh là ‘Nhóc’. Diệp Mạnh Giác biết ‘Nhóc’ ở đây ẩn ý là gì, có lẽ đấy chính là cách xưng hô dành cho một người trẻ tuổi hơn không có liên hệ máu mủ mà thôi.
Anh đưa lưng lại, đôi mắt không khống chế được mà bịt kín một tầng hơi nước, rất dày, nhưng thật khó mà tan ra.
“Ngài có chứng cớ chứ? Có thì giao ngay ra đây đi.”
“Cậu không hối hận chứ?” Diệp Quân hỏi, “Dù sao đi chăng nữa, bà ấy vẫn là mẹ ruột của cậu.”
Diệp Mạnh Giác lắc đầu, “Bà ấy không phải mẹ ruột của tôi, tôi không có một người mẹ máu lạnh như vậy. Bà ấy đã phạm tội, nhất định phải chịu trách nhiệm với những tội lỗi mà bà ấy đã gây ra.”
“Cậu có nghĩ tới nếu quả thật có chứng cớ thì bà ấy chỉ có một con đường là chết thôi không? Dù sao tay bà ấy thật sự dính máu của hai mạng người đấy!”
Lần này Diệp Mạnh Giác không trả lời ngay. Sau một lúc thật lâu, giọng anh đã khôi phục bình tĩnh, “Bà ấy gieo gió thì gặt bão thôi. Lúc đó bà ấy có nghĩ đến là trên xe thật ra có ba nhân mạng không?”
Diệp Quân nghe xong câu nói của anh, trầm mặc một lúc lâu không nói lời nào. Mãi đến khi Diệp Mạnh Giác lập lại một lần nữa câu hỏi, ông mới mở miệng, “Ta biết cảm giác khi mất đi người thân là như thế nào. Mười mấy năm qua không ngày nào mà ta không hối hận, càng già lại càng hối hận sao lúc trước mình lại ngu dốt đến thế. Sự việc leo thang đến mức này cũng có một phần trách nhiệm của ta. Nếu lúc xưa ta có thể nhận ra bộ mặt thật của người đầu ấp tay gối với ta sớm một chút, con trai của ta làm sao có thể táng thân dưới đất khi tuổi còn trẻ như vậy? Ta cũng giống cậu, Mạnh Tiêu và Niệm Tư tuy không phải do chúng ta tự tay giết, nhưng vẫn liên quan chặt chẽ đến chúng ta.”
“Cậu về đi, trong tay ta cũng không có chứng cớ có thể định tội trực tiếp bà ấy, tất cả đều phải trông mong vào lẽ công bằng của ông trời mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...