Mãi đến hơn bốn giờ chiều, Diệp Mạnh Giác mới tỉnh lại. Anh mở bừng mắt, sờ soạng tìm đồng hồ, nhìn thời gian xong thì lập tức hoảng hốt trong lòng, nhanh chóng ngồi bật dậy tìm di động gọi cho Diệp Tư.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên từ phòng ngoài.
Diệp Mạnh Giác vội vàng từ trên giường đứng xuống đất, chân trần không kịp xỏ giày chạy ra gian ngoài. Diệp Tư đang ngồi trên ghế sofa xem kịch câm trên TV, nghe được tiếng kéo cửa của anh, cô quay đầu lại nhìn nhìn, “Tỉnh rồi hả?”
“Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác sà đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống cạnh chân cô, “Thật xin lỗi, Bé cưng lo lắm hả?”
Diệp Tư mím môi nhìn anh không nói.
“Sao vậy?” Diệp Mạnh Giác hỏi.
“Tối hôm qua chú tới quán của chú tiểu Tần uống rượu hả?”
“… Ừ.”
“Chú tiểu Tần mở phòng cho chú sao?”
“… Không nhớ rõ nữa.” Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, lầm bầm tự nói, “Lúc đó chú uống nhiều quá rồi, chắc là cậu ấy mở phòng cho chú.”
“Giữa trưa lúc người ta tới, có một cô gái ở trong này.”
“Hả?” Diệp Mạnh Giác lập tức hoảng hốt, “Bé cưng, sao… sao có phụ nữ được? Có lầm hay không?”
Diệp Tư hất đầu về phía đống quần áo đặt trên sofa, bĩu bĩu môi, “Cô ấy còn mua quần áo cho chú nữa kìa. Người ta coi rồi, đúng kích thước của chú đó.”
Sắc mặt Diệp Mạnh Giác như trắng bệch hẳn ra, “Chú hỏi Tần Vi Khiêm một chút.”
“Chú tiểu Tần không nghe điện thoại.”
Diệp Mạnh Giác vẫn cầm di động lên gọi cho Tần Vi Khiêm, trong lòng vô cùng hốt hoảng.
Anh hoàn toàn không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, đành phải tìm Tần Vi Khiêm để hỏi một câu cho rõ.
“Chú.” Diệp Tư đoạt lại di động từ trong tay anh, “Chú không cần phải gấp gáp, người ta tin tưởng chú mà.”
Trong lúc Diệp Mạnh Giác chưa tỉnh lại, cô đã ngồi lật tới lật lui vấn đề suy nghĩ thật kỹ. Trên đời này có lẽ không tin được bất kỳ ai, nhưng chỉ có Diệp Mạnh Giác, chỉ riêng anh, là cô có thể tin tưởng vô điều kiện.
“Bé cưng…” Diệp Mạnh Giác giật mình, rồi từ từ vùi mặt trên chân cô, giọng nói mơ hồ: “Bé cưng.”
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt Diệp Tư mà Diệp Mạnh Giác lại tỏ ra bất lực như vậy, Diệp Tư nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của anh, “Chú.”
Sau một lát, cô cảm thấy đầu gối có chút ẩm ướt ấm áp.
“Bé cưng, cho dù thế nào, chú cũng sẽ không để cho bé cưng thất vọng.”
Diệp Tư cũng không hỏi Diệp Mạnh Giác tại sao tối qua lại đi uống rượu đến say khướt như thế, trước giờ anh chưa hề nói dối cô điều gì, nếu bây giờ anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của anh.
Hai người đều không nói chuyện nữa, một người ngồi, một người nửa quỳ, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.
Không khí trong phòng khá ngột ngạt.
“Chú, mau đi cạo râu đi, chú xem, râu của chú lôi thôi chết được.” Diệp Tư cố ý nói bằng giọng ghét bỏ, “Chú thành ông cụ rồi.”
Diệp Mạnh Giác bị cô chọc cho bật cười, từ trên đầu gối cô ngẩng đầu lên, “Bé cưng ghét bỏ chú hả?”
“Sẽ không!” Diệp Tư đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, hôn chụt một cái lên môi, “Vĩnh viễn sẽ không.”
Tối khuya đó, rốt cuộc Diệp Mạnh Giác cũng hỏi rõ được Tần Vi Khiêm. Tối hôm qua, Tần Vi Khiêm vội vàng cưa cẩm một cô bé xinh xắn mới quen, thấy Diệp Mạnh Giác uống đã quá nhiều nên kêu nhân viên quán rượu của mình đưa Diệp Mạnh Giác lên trên lầu nghỉ ngơi. Anh ta cũng không biết tại sao lại có một cô gái xuất hiện trong phòng của Diệp Mạnh Giác.
Hỏi nhân viên mới biết được, nhân viên này gặp một cô gái ở sảnh khách sạn, cô ta tự xưng là bạn gái của Diệp Mạnh Giác, hơn nữa cô ta nói nếu anh nhân viên lo ngại thì có thể gọi cho Tần Vi Khiêm để kiểm tra.
Nhân viên kia biết Tần Vi Khiêm đang vội vàng chuyện riêng nên không dám gọi quấy rầy chuyện tốt của anh ta, hơn nữa, nhìn thái độ của cô gái kia không giống như đang nói dối, nên đã giao Diệp Mạnh Giác cho cô ta.
Mọi việc quá mức trùng hợp, rõ ràng là có kẻ tính kế tỉ mỉ hết thảy!
Có thể thấy, đối phương hoàn toàn nắm rõ hành tung của anh trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, vì hiểu ra sự việc, trái tim vốn vẫn đang do dự của Diệp Mạnh Giác cứng rắn hẳn lên. Anh nhớ tới chuyện mà hôm qua Diệp Quân đã nói với anh, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm. Anh vốn dĩ do dự không biết nên ra tay hay không, nhưng bây giờ xem ra, nếu đối thủ vẫn cố tình đeo bám, anh đành phải đánh trả lại mạnh tay thôi.
Nếu anh đoán không lầm, sau vài ngày sẽ có video clip hay ảnh chụp linh tinh gì đó gửi đến cho Diệp Tư.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai ngày sau, Diệp Tư nhận được một bưu phẩm không ký tên. Sau khi nhận được, cô cũng không mở ra mà đặt lên trên bàn của Diệp Mạnh Giác. Bất kể bên trong là cái gì, bọn họ đều không muốn xem.
Đêm khuya lúc Diệp Mạnh Giác cầm lên mở ra xem, nhìn nội dung bên trong xong thì vẻ mặt càng lúc càng khó coi. May mắn, bé con không mở ra xem. Mặc dù không có bất kỳ một hành vi quá khích nào, nhưng nhìn thấy những tấm ảnh như vậy, nhóc con nhất định sẽ chịu không nổi, ngay cả chính anh khi nghĩ đến việc có một phụ nữ đã từng ngủ bên người như vậy còn cảm thấy ghê tởm trong lòng.
Anh thích sạch sẽ, ngoài bé cưng anh chưa từng ôm bất kỳ một cô gái nào mà ngủ cả. Trong tấm ảnh, cô ả kia rúc vào tay anh mà ngủ, anh thấy ghê tởm làm sao.
Muốn quậy cho hôi phải không? Không có cửa đâu! Anh tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đạt được âm mưu!
Diệp Tư ở ngoài cửa gọi: “Chú à.”
Diệp Mạnh Giác vội vàng cất mấy tấm ảnh vào gói, “Bé cưng, vào đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Diệp Tư, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Chuyện gì thế bé cưng?”
“Chẳng là… thật ra… cái người sai gắn camera trong văn phòng chú lúc trước, có khả năng… là bà đấy.”
“Sao bé cưng biết?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Có nói cho ai khác biết chuyện này không?”
“Không có.” Diệp Tư lắc đầu, “Trước đây người ta không nói với chú là vì người ta cảm thấy có thể là người ta nhầm. Sau này người ta nhờ Đường Duyệt tra xét dùm hệ thống nhân viên của công ty chú một chút, nên xác định là thế.”
Cô lại cắn cắn môi dưới, “Chú à, người ta đoán sai phải không?”
Diệp Mạnh Giác không biết nên nói thế nào với cô, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Bé cưng, chuyện này trước hết cứ giả vờ như không biết, được không?”
Diệp Tư nghe lời gật đầu, hai người đều trầm mặc hẳn mà tự suy nghĩ chuyện của mình.
Sau một lúc lâu, Diệp Tư sâu kín hỏi: “Chú, tại sao bà lại làm vậy? Bà phản đối chúng ta ở bên nhau à?”
Diệp Mạnh Giác trầm mặc không nói. Anh biết, Lý Hoa Quyên rất giỏi về tâm lý chiến, ngoài mặt thì bà ra vẻ thật sự tán đồng, thậm chí là một hình tượng mẹ hiền chói lọi, nhưng sau lưng lại đùa giỡn tung hứng một số thủ đoạn nhằm phá hư quan hệ của bọn họ, giống như năm đó bà đã đối đãi với Giang Minh Nguyệt.
Vừa nghĩ đến chỗ này, Diệp Mạnh Giác liền cảm thấy trái tim trở nên vô cùng băng giá. Đó là mẹ của anh. Anh luôn luôn yêu quý bà bởi vì tính tình hiền lành hòa nhã thiện lương bác ái của bà, anh thậm chí còn kính trọng bà vô cùng. Thế mà anh nào ngờ, bà lại thủ đoạn đến thế với ngay cả đứa con của mình là anh. Chỉ vì cái gọi là gia sản kia!
Mỉa mai làm sao, anh trước giờ luôn cười nhạo người nhà Đường gia nồi da xáo thịt giết hại lẫn nhau, lại không ngờ rằng tình huống trong nhà mình còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
***
Từ sau tiết học của Tô Mân Ngôn lần trước phải trân mình chịu đựng mặc cho ánh mắt chúng bạn lăng trì suốt tiết, Diệp Tư cũng không dám ỷ y nữa. Mỗi lần có lớp của Tô Mân Ngôn, cô đều đến trước thời gian, còn nếu trường hợp bất đắc dĩ lắm thì nhờ các bạn học cùng lớp giữ chỗ giúp cô.
Kiều Hoa Hoa đã nhiều lần hỏi cô Tô Mân Ngôn có hành động gì với cô chưa, Diệp Tư đều lắc đầu. Tuy rằng tất cả mọi người đều nhìn ra là anh thật sự đối xử không bình thường với Diệp Tư, nhưng quả thật là anh không có bất kỳ hành động gì khác lạ cả.
Ngày cuối tuần, mới sáng sớm mà Diệp Tư đã bị Diệp Mạnh Giác đánh thức. Gần đây rất ít khi cô tỉnh giấc mà thấy anh, cũng không biết anh suốt ngày thần thần bí bí bận rộn cái gì nữa.
“Bé cưng, hôm nay chú dẫn bé cưng đi chỗ này.” Diệp Mạnh Giác thúc giục, “Mau đứng lên, rửa mặt nhanh đi.”
Chờ Diệp Tư rửa mặt xong đi ra thì phát hiện Diệp Mạnh Giác đã ăn mặc chỉnh tề, tuy nhiên, trang phục mà anh mặc hôm nay có vẻ hơi nghiêng về phong cách cung đình Châu Âu, “Chú, ăn mặc… nghiêm chỉnh như vậy, hôm nay muốn đi đâu thế?”
“Rồi bé cưng sẽ biết.” Diệp Mạnh Giác gọi vọng ra cửa, “Đem quần áo vào đi.”
Dì Thái vẻ mặt tươi cười dẫn hai cô gái tiến vào.
Diệp Tư cảm thấy sự việc sao mà quỷ dị thế, “Chú, sao có vẻ long trọng thế ạ!”
Hai cô gái nâng bộ váy công chúa màu hồng nhạt lên, “Diệp tiểu thư, chúng tôi thay quần áo cho cô nhé.”
Diệp Tư có cảm giác quẫn bách vô cùng, ngượng ngùng nói: “Để tự tôi được rồi!”
“Tự cô mặc không xong đâu.” cô gái mắt to nói, xả tung quần áo ra, “Bộ này nhất định phải có người khác giúp đỡ mới được.”
Diệp Tư nhìn đến hình thức bộ áo thì lại một lần nữa lúng túng. Bộ váy này cũng y như lễ phục cung đình.
“Chú à, không thể đổi kiểu khác được sao?”
Giọng Diệp Tư đầy vẻ cầu xin: “Chúng ta phải đi đâu thế? Người ta mặc kiểu này sẽ trở thành tiêu điểm đó!”
Diệp Mạnh Giác chỉ cười lắc đầu, “Nghe lời mặc vào đi! Hôm nay bé cưng chính là tiêu điểm mà.”
Với sự giúp đỡ của hai cô gái, cuối cùng Diệp Tư cũng mặc vào được bộ váy rườm rà lỉnh kỉnh mà phiêu lãng đó. Sau đó là làm tóc, đội mũ quả dưa, cuối cùng thay giày. Sau khi xử lý xong hết thảy, cô soi mình trước gương mà âm thầm buồn bực, bộ muốn đi chụp hình cưới hay sao mà mặc cái đống của nợ này? Tuy nhiên, thật ra nhìn cũng đẹp mắt đấy chứ. Cô nhìn bản thân mình trong gương, toét miệng cười.
“Ánh mắt Diệp tiên sinh thật tuyệt vời, bộ váy này đang nóng sốt ở Paris đó. Mặc vào giống y như một cô công chúa nhỏ.” cô gái mắt to nói.
Diệp Tư cười với cô ấy, nâng váy đi ra ngoài.
Diệp Mạnh Giác thấy cô nâng váy đi ra, cười tủm tỉm đứng lên, hơi hơi khom lưng cầm lấy tay cô, nâng lên miệng hôn một cái.
“Công chúa nhỏ đáng yêu của ta, có thể mời nàng ngồi chung xe với ta hay không?”
Anh dịu dàng hỏi, giọng nói ấm trầm như gió xuân phất qua, Diệp Tư nghiêng đầu, “Đương nhiên có thể!”
Diệp Mạnh Giác nắm tay cô, dè dặt cẩn trọng tiến ra cửa. Ra đến sân ngoài, Diệp Tư lập tức che miệng hét ầm lên!
Một chiếc xe ngựa cung đình màu trắng, bốn con ngựa trắng đang nhàn nhã phất phơ cái đuôi thật dài, thở phì phì, lâu lâu lại nâng chân cào trên mặt đất vài cái.
Toa xe cũng màu trắng, bốn góc cắm bốn lông chim trắng thật dài, nhìn xuyên qua cửa xe bằng pha lê có thể nhìn thấy nội thất hồng nhạt bên trong.
“Chú!” Diệp Tư mang vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn sang Diệp Mạnh Giác, “Làm khi nào thế? Đẹp quá!”
Diệp Mạnh Giác không trả lời, chỉ nắm tay cô, mở cửa xe, xoay người dùng tay ra dấu mời.
Diệp Tư vào toa xe, vừa tò mò vừa vui mừng cẩn thận đánh giá bên trong.
Diệp Mạnh Giác quay sang nói với người đánh xe đang ngồi ghế trước: “Có thể xuất phát rồi.” Sau đó cúi người cũng bước vào trong toa xe.
Xe ngựa từ từ bắt đầu lóc cóc tiến về phía trước.
“Chú, đi đâu vậy?” Diệp Tư hưng phấn lay cánh tay Diệp Mạnh Giác hỏi, “Muốn đi đâu vậy? Chú ~ người ta thật vui quá! Chú chuẩn bị từ hồi nào vậy?”
Diệp Mạnh Giác cũng không trực tiếp trả lời cô mà lại hỏi: “Thích không?”
“Thích!” Diệp Tư cười đến híp cả mắt, “Còn hơn cả thích nữa! Cám ơn chú!”
Diệp Mạnh Giác nâng khóe môi, “Thích là tốt rồi!”
Xe ngựa phi trên đường kéo theo không biết bao nhiêu người vây xem, Diệp Tư ngồi trong xe kềm nén không được nội tâm đang nhảy nhót hạnh phúc, luôn ngây ngốc nhìn Diệp Mạnh Giác mà cười. Trên đời này liệu có bao nhiêu thiếu nữ được cưng chiều đến bậc này giống cô đây?
Xe ngựa dừng lại trước cổng một công viên cách khu biệt thự không xa, Diệp Tư được Diệp Mạnh Giác dìu xuống xe, tò mò hỏi: “Chú, sao lại tới đây? Đừng nói là muốn chụp hình cưới như người ta đoán nhé?”
Hai cô gái trẻ cũng mặc bộ áo váy cùng phong cách với Diệp Tư đang nâng váy, dè dặt cẩn trọng đi tới, chờ hai người đến gần, hóa ra lại là Kiều Hoa Hoa và Đường Mộng Quân.
Diệp Tư giật mình nhìn sang Diệp Mạnh Giác, trong mắt là một tầng hơi nước chậm rãi dâng lên.
“Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác cười tao nhã, lại gọi một tiếng, “Bé cưng.”
Kiều Hoa Hoa và Đường Mộng Quân cười hì hì bước tới, hơi hơi nhún người theo kiểu chào cung đình ngày xưa. Diệp Tư nín khóc, mỉm cười.
“Tiểu Tư,” Kiều Hoa Hoa thấy có Diệp Mạnh Giác ở đây nên thật biết điều mà không kêu bánh bao nhỏ, “Nhờ phúc của cậu, mình với Đường Mộng Quân mỗi người chiếm được một cái váy! Hôm nay chúng ta là phù dâu của cậu nha!”
Phù dâu? Diệp Tư nhìn sang Diệp Mạnh Giác, quá bất ngờ, tới giờ anh chẳng lộ ra bất cứ một điểm gì.
Diệp Mạnh Giác cúi đầu ho khan hai tiếng, “Thật ra hôm nay là lễ cầu hôn.”
“Cầu hôn mà long trọng đến vậy á!” Đường Mộng Quân la lên, rồi lại cao hứng quay qua nói với Kiều Hoa Hoa, “Thật tốt quá, đợi đến ngày kết hôn, chúng ta đây không phải sẽ có khả năng có được đến mấy bộ quần áo nữa sao. Tôi thích cái này ghê, haizz, hay là mai tôi lại mặc tiếp cái này đi học nhỉ.”
Phụt ~ Diệp Tư nhịn không được phì cười. Cô tin, Đường Mộng Quân nhất định sẽ làm được chuyện như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...