Chương 9
Những điều cần làm
Róbert Sigurdsson vẫn còn sống, nh ưng chỉ thế thôi, Sigurdur Óli thầm nghĩ. Anh ngồi cùn g Elínbo rg tron g phòng ông cụ, và khi nhìn vào khuôn mặt xanh xao của ông, Sigu rd ur Óli tự nhủ rằng mình không mu ốn sống đến tuổi chín m ươi. Anh rùng mình. Cụ già đã móm h ết răng, môi nhợt nh ạt, má hóp, một nhúm tóc dựng trên cái đầu gớm gu ốc, chúng tua tủa chĩa ra khắp hướng. Người ông nối với m ột bình oxy đặt tron g một cái xe đẩy đặt ngay bên cạnh. M ỗi lần cần nói điều gì, ông ph ải đưa bàn tay run rẩy của mình bỏ cái m ặt nạ oxy ra rồi th ều thào vài ba từ trước khi đặt lại nó lên m ặt.
Rób ert đã bán căn nhà gỗ của mình cách đây đã khá lâu, ngôi nh à đó cũng đã đổi được thêm hai đời chủ trước khi bị phá hủy và giờđây nó được th ay th ế bằng một nhà khác mới xây bên cạnh. Sigurdur Óli và Elínborg đánh th ức chủ nhân của ng ôi nhà gỗ mới vào đầu giờ chiều và được nghe câu chuy ện khá mơ hồ và rời rạc đó.
Họđã nh ờ cản h sát xác định chỗở của Róbert khi họ lái xe từ trên đồi trở về. Hóa ra ông ta đang nằm tron g Bệnh viện Trung
ương, n ăm nay vừa tròn chín m ươi tu ổi.
Elínb org đã nói ch uy ện v ới Róbert khi ông ta ngồi dúm dó trên một cái xe và hít lấy hít để oxy từ bình ch ứa.
M ột người cả đời hút thuốc lá. Ông ta dường nh ư vẫn rất minh m ẫn mặc dù tình trạng sức kh ỏe thật thảm hại. Róbert gật đầu xác nhận rằng ông hiểu tất cả mọi chu yện và đã biết nhiệm vụ của hai thám tử. Ng ười y tá đưa hai thám tử đến phò ng b ệnh của ông lu ôn đứng sau chiếc xe đẩy và nh ắc nh ở hai ng ười rằng không nên h ỏi ch uy ện quá lâu làm ông kiệt sức.
“Tôi nh ớ…” giọng Róbert nhỏ và khàn. Tay ông run lên khi đưa chiếc m ặt n ạ trở lại lên miệng và hít m ạnh luồng sinh dưỡng. Sau đó ông ta lại g ỡ nó ra.
“…ngôi nhà đó, nhưng …”
M ặt n ạ đưa lên m ặt.
Sigurdur Óli nhìn Elínborg sau đó liếc xuống đồng hồ, khô ng buồn che giấu sự sốt ruột.
“Ông có mu ốn…” cô b ắt đầu nói, nh ưng cái m ặt n ạ lại được tháo ra.
“…Tô i chỉ nh ớ…” Róbert ng ắt lời cô, dúm ng ười lại mà th ở.
M ặt n ạ đưa lên m ặt.
“Sao anh không đến căng -tin kiếm ít đồ ăn đi?”
Elínborg nói với Sigu rdu r Óli khi thấy anh lại nhìn đồng hồ, nhìn ông già, nhìn cô rồi thở dài ngao ngán. Sigurdur Óli đứng lên và ra khỏi ph òn g.
M ặt n ạ tháo ra.
“…m ột gia đình từng sống ởđó.”
M ặt nạ lại đưa lên m ặt. Elínborg ch ờ thêm m ột lát xem ông cụ có nói tiếp hay không, nhưng không thấy ông nói năng gì thêm nên cô cân nh ắc việc đặt câu hỏi và để ông cụ trả lời bằng cách gật hoặc lắc đầu thay ch o việc nói “có” và “không”. Cô nói với Rób ert rằng mình muốn thử làm thế và ông gật đầu. “Rõ nh ư ban ngày,” Elínborg nghĩ.
“Trong chiến tranh ông có ngôi nhà gỗ nào không?”
Rób ert g ật đầu.
“Hồi ấy gia đình mà ông v ừa nói có ởđó không ạ?”
Rób ert g ật tiếp.
“Ông có nh ớ tên những ng ười sốn g trong ngôi nh à vào thời
gian đó không?”
Rób ert lắc đầu – Không.
“Đó là một gia đình lớn ph ải khô ng ạ?”
Rób ert lại lắc đầu – Không.
“Hai vợ chồng với hai, ba con hay nhiều hơn phải không?”
Rób ert g ật đầu và giơ ra ba ngón tay xanh xao.
“T h ế là hai v ợ ch ồng cùng ba đứa con. Ông có gặp những ng ười này không? Ông có liên hệ gì với họ hay biết họ kh ông ạ?” Erlendur đã quên m ất quy định của mình về câu trả lời “có” và “không” nên Róbert ph ải bỏ m ặt n ạ ra.
“Không biết họ.” M ặt nạ lại đưa lên. Bà y tá dường nh ưđã sốt ruột, bà ta đứng đằn g sau xe đẩy và nhìn trừng trừng vào Elínborg nh ư thể bắt cô ph ải d ừng lại ngay lập tức. Dường như bà ta đã sẵn sàng để xen vào bất cứ lúc nào. Róbert lại tháo mặt nạ ra.
“…ch ết…”
“Ai cơạ? Nh ững ng ười đó sao? Ai ch ết cơạ?” Elínborg nghiêng ng ười gần hơn về phía ông, ch ờ ông tháo cái mặt nạ ra. M ột lần n ữa ông lại đưa bàn tay run rẩy của mình lên m ặt.
“Vô dụng …”
Elínborg th ấy rằng Róbert nói rất khó khăn và cô dùng hết sức lực của mình để giục ông nói tiếp. Cô nhìn ông ch ằm ch ằm và ch ờ đợi ông nói thêm.
M ặt n ạ tháo ra.
…rau. ”
Róbert làm rơi cái m ặt nạ, mắt ông nhắm n ghiền còn đầu gục hẳn xuống ngực.
“Th ế đấy,” bà y tá nói sẵng, “bây giờ thì cô đã làm ông ấy kiệt sức mãi mãi rồi.” Bà ta nhặt cái m ặt n ạ lên và đưa vào mũi Róbert m ột cách cẩn th ận thái quá trong lúc ông ngồi gục đầu xuống ng ực, đôi mắt già nua nh ắm ch ặt trôn g nh ư thểđang ng ủ. Có lẽ ông ấy đã ch ết, Elínborg nghĩ. Cô đứn g lên và nhìn theo ng ười y tá đẩy ông v ề phía giường bệnh, b ế ông nh ẹ nh ư bẫng từ chiếc xe lên và đặt ông n ằm xuống giường.
“Cô định giết ch ết ông già tội nghiệp này bằng nh ững điều vô ngh ĩa đó ư?” bà y tá nói. Đó là một ng ười phụ n ữ tầm n ăm m ươi tu ổi, tóc búi đằng sau, bà ta m ặc áo choàng trắng, qu ần trắng, đi gu ốc trắng. Bà ta nh ìn ch ằm ch ằm vào Elínborg đầy d ữ tợn. “Đáng lý ra tôi không nên cho phép cô làm điều này,” b à thì th ầm nh ư tự chỉ trích mình. “Ông ấy khó có th ể sống đến sáng hôm sau,” bà quát lớn vào m ặt Elínborg v ới một giọng cáo buộc rõ ràn g.
“Tôi xin lỗi,” Elínborg nói mà không hiểu tại sao mình phải làm nh ư th ế. “Chúng tôi nghĩ rằn g ông ấy có thể giúp chúng tôi tron g qu á trình điều tra về một bộ xương. Tôi hy vọn g là ông ấy không cảm thấy quá tệ.”
Khi đã được đặt nằm xu ống, Róbert chợt mở mắt ra. Ông nhìn quanh nh ư thể dần nhận ra mình đan g ởđâu và tháo cái mặt nạ oxy ra m ặc dù bà y tá ra sức ng ăn cản.
“T h ường đến,” ông thở hổn hển, “…sau này. Ng ười phụ nữ… xanh lục… cácbụi cây…”
“Các bụi cây ư?” Elínborg nói. Cô suy nghĩ trong một tho án g. “Ý ông là các bụi cây lý chua ạ?”
Ng ười y tá đặt lại chiếc m ặt nạ lên m ặt Róbert, nhưng Elínborg nghĩ rằng mình đã n hìn th ấy ông g ật đầu.
“Đó là ai? Ý ông là b ản thân ông sao? Ông nhớ các bụi cây lý chua ph ải không? Ông có đến đó bao giờ ch ưa? Ông đã đến chỗ m ấy bụi cây chưa?”
Rób ert ch ầm ch ậm lắc đầu.
“Ra ngoài đi và để ôn g ấy được yên!” ng ười y tá ra lệnh với Elínborg, lúc này cô đã đứng lên để cúi xu ống giường Róbert, nh ưng cô không đứng quá gần để tránh làm bà ta tức giận như lúc trước.
“Ông có thể nói cho cháu biết về ch ún g được không?” Elínborg nói tiếp. “Ông có biết đó là ai khôn g? Ai thường đến ch ỗ nh ững bụi cây lý chua ạ?”
M ắt Rób ert đã nhắm lại.
“Sau này?” Elínborg tiếp. “Ông nói sau này nghĩa là th ế nào?”
Rób ert m ở m ắt ra, đưa bàn tay già nua và xương xẩu của mình lên ra d ấu rằng ông cần m ột chiếc bút chì và m ột m ẩu giấy. Bà y tá lắc đầu và bảo ông phải nghỉ ng ơi, ông đã chịu đựn g quá đủ rồi. Ông n ắm ch ặt lấy tay bà ta và nhìn bà ta nh ư van xin.
“Khô ng được,” bà ta đáp. “Cô làm ơn ra khỏi đây,” bà ta nói với Elínborg.
“Chúng ta nên để cho ông ấy quy ết định ch ứ? Nếu tối nay ông ấy ch ết...”
“Chúng ta ư? Chúng ta là ai cơ? Cô đã ch ăm sóc những bệnh nhân nh ư thế này trong vòng ba mươi n ăm chưa?” bà ta nói đầy khinh bỉ. “Cô hãy ra đi, trước khi tôi buộc phải đưa cô ra.”
Elínborg nhìn xu ống Róbert, lúc này ông đã nh ắm m ắt, trông nh ưđang ngủ. Cô nhìn sang người y tá và lưỡng lự b ước ra phía cửa. Bà y tá đi theo cô và đóng cửa lại ngay sau khi cô ra khỏi hành lang. Elínborg đã định gọi cho Sigurdur Óli để anh ta nói cho bà y tá biết việc nói chu y ện với Rób ert qu an trọng với họ đến thế nào, nh ưng lúc sau cô từ bỏ ý định đó. Ch ắc ch ắn là Sigu rd ur Óli sẽ còn làm bà ta nổi điên hơn n ữa.
Elínb org đi xuống hành lang và trông th ấy Sigu rdu r Óli đang ngồi tro ng căng tin ngấu nghiến qu ả chuối, mặt anh ta trông ch ẳng khác nào một con khỉ. Cô dừng lại trong lú c bước đến chỗ anh ta ngồi. Có một hốc tường ở cu ối hành lang và cô trốn vào đó, ẩn sau m ột chậu lớn, nó cao đến tận mái nhà. Cô ch ờởđó, theo dõi cánh cửa giống nh ư m ột con sư tử cái ẩn mình trong đám cỏ.
Ng ay sau đó, bà y tá ra khỏi phòng Róbert. Bà ta lướt xuống cầu than g và đi qua căng tin để đến một phòng bệnh nhân khác. Bà ta không th ấy Sigurdur Óli và anh ta cũng không trông thấy bà ta khi đan g ăn qu ả chuối nhồm nhoàm.
Elínbo rg lẻn ra khỏi chỗ trú ẩn của mìn h đằng sau cái cây và đi nhón ch ân đến phòng Róbert. Ông đang nằm ngủ trên giường, miệng đeo m ặt nạ giống y như khi cô đi ra. Rèm cửa đã buông xuống, trong phòng án h đén sáng dìu dịu của một chiếc đèn. Cô đi đến chỗ ông cụ, lưỡng lự m ột lát rồi lén lút nhìn quan h trước khi đánh thức ông. Róbert không nhúc nhích. Cô thử lại lần nữa nhưng ông ngủ say nh ư chết. Elínborg nghĩ rằng ông đang ngủ rất say, nếu khô ng phải là đã ch ết, cô cắn m óng tay trong lúc ph ân vân xem có nên huých vào ông m ạnh hơn khô ng hay là ra ngo ài và quên luôn chuy ện đó đi. Ông ấy vẫn ch ưa nói được là bao.
Chỉ m ới nói đến đo ạn có ai đó đã đến chỗ m ấy b ụi cây trên đồi, cóv ẻ nh ư là m ột ng ười phụ n ữ m ặc đồ màu xanh lục.
Cô đang xoay ng ười sắp sửa bước đi thì Róbert đột ng ột mở m ắt ra và nhìn cô chằm chằm. Elínborg không biết ông có nhận ra mình khô ng, nhưng ông gật đầu ra hiệu là có. Elínborg ch ắc ch ắn là mình đã nhìn th ấy nụ cười của ông bên dưới cái m ặt nạ oxy. Ông ra d ấu giống nh ư lúc trước ý nói mình cần một cái bút và m ột m ẩu giấy, Elínborg tìm giấy bút trong áo khoác của mìn h. Cô đặt hai thứ vào tay Róbert và ông bắt đầu viết hoa nh ững chữ cỡ lớn bằng bàn tay run rẩy. Róbert m ất khá nhiều thời gian khiến Elínborg liên tục đưa m ắt nhìn về phía cánh cửa đầy lo sợ, cô sợ bà y tá sẽ đến b ất cứ lúc nào, rồi bà ta sẽ lại bắt đầu chửi rủa. Cô muốn nhắc Róbert nhanh hơn nhưng không dám gây sức ép cho ông.
Khi Róbert viết xon g, đôi bàn tay gầy gu ộc của ông buô ng thõn g xuống cái m ền, làm rơi theo cả quy ển sổ và cây bút, rồi ông nh ắm n ghiền m ắt lại. Elínborg nhặt quy ển sổ lên và đang định đọc những điều mà ông cụ vừa viết thì m áy đo nhịp tim nối với cơ th ể ông bất ngờ phát ra tiếng kêu bíp bíp. Âm thanh đó vang lên inh tai nhức óc trong căn ph òng tĩnh lặng khiến Elínborg giật mìn h đến nỗi cô nhảy lùi về phía sau. Cô nhìn xuống Róbert một thoáng nhưng không biết ph ải làm gì, sau đó lao nhanh ra khỏi phò ng, xuống hành lang và đi vào căng -tin nơi Sigurdur Óli đang ngồi. Có tiếng chuông báo động vang lên ở đâu đó.
“Cô có moi được thông tin nào từ ông già ấy không?” Sigurdur Óli hỏi Elínborg khi cô ng ồi xuống cạnh mình, thở lấy thở để. “Này, cô ổn đấy ch ứ?” anh nói thêm khi thấy đồng nghiệp thở h ổn h ển.
“Tôi không sao,” Elínborg đáp.
M ột nhóm bác sĩ, y tá và cấp cứu ch ạy qua căng -tin đến h ành lang hướng đến phòn g của Rób ert. Kh ông lâu sau đó một người đàn ông m ặc áo choàng trắng xuất hiện, đẩy đằng trước m ột thiết bị mà Elínborg cho là một cái m áy điều hòa nhịp tim, ông ta cũng đi xuống hành lang. Sigurdur Óli trông cho đến khi đám người m ất hút nơi góc nhà.
“Cô đã ở chỗ quái quỷ nào thế?” Sigurdur Óli hỏi tro ng lúc quay sang Elínborg.
“Tôi á?” Elínborg thì thầm. “Ch ẳng có gì cả. Tôi ư! Ý anh là sao ?”
“Vì chuy ện gì mà cô vãmồ hôi nh ư thế?” Sigurdur Óli hỏi.
“Tôi có vã m ồ hôi đâu.”
“Có ch uy ện gì x ảy ra thế? T ại sao m ọi ng ười ph ải ch ạy?”
“Không biết.”
“Cô moi được gì từ ông ta phải không? Ông ta chết rồi à?”
“Thôi nào, anh tỏ ra tôn trọng ng ười khác một chút đi,” Elínborg nh ắc trong lúc nhìn xung quanh.
“Cô lấy được tin gì từ ông ta?”
“Tôi vẫn ch ưa kiểm ch ứng lại,” Elínborg đáp. “Chúng ta nên đi khỏi đây ch ứ?”
Họ đứng lên và đi ra khỏi căn g-tin, rời b ệnh viện và lên xe của Sigurdur Óli. Anh lái xe đi.
“Vậy cô đã lấy được thô ng tin gì từ ông ta?” Sigurdur Óli sốt ruột h ỏi.
“Ông ấy viết cho tôi m ấy ch ữ,” Elínborg thở dài. “Ông già đáng th ương. ”
“Viết cho cô m ấy chữ á?”
Cô lấy cuốn sổ ra khỏi túi và xem xét nó cho đến khi tìm thấy ch ỗ mà Róbert đã viết. Chỉ có một từ được viết lên đó, b ằng đôi tay run rẩy của một người đang hấp hối, một ch ữ ngu ệch ngo ạc gần như không hiểu được. Cô phải m ất m ột lúc mới hiểu ra điều mà ông cụ viết, lúc sau cô ch ắc chắn h ơn, mặc dù kh ông hiểu lắm ý nghĩa của nó. Cô nhìn chằm ch ằm vào từ cu ối cùng mà Róbert để lại trước khi từ giã cõi trần: MÉO MÓ.
***
M ón ăn cho b ữa tối hôm đó là kho ai tây. Hắn nghĩ rằng chúng ch ưa được chín kỹ. Chúng cũng có thể nh ừ quá, vón thành một cục bột hay còn sống, ch ưa gọt vỏ hoặc gọt vỏ sơ sài, gọt quá sâu ho ặc khô ng cắt thàn h miếng, không có n ước sốt hay có n ước sốt, được chiên lên h ay kh ông được chiên, bị nghiền nát, bị cắt lát quá dày hay quá m ỏn g, quá ngọt hay không được ngọt lắm…
Cô ch ưa bao giờ hiểu được chồng mình.
Đó là một trong số những vũ khí mạnh nh ất mà hắn ta có. Nh ững vụđánh đập luôn luôn xảy ra mà khôn g được báo trước và chú ng đến vào những lúc cô không ngờ nhất, ngay cả khi mọi chu yện diễn ra suôn sẻ hay khi cô cảm thấy có chu yện gì đó khiến hắn ta bực mình. Hắn có biệt tài khiến cô lòng dạ lúc nào cũng như lửa đốt, không bao giờ cảm thấy an toàn. Cô luôn căng thẳng mỗi khi có sự xuất hiện của chồng, luôn sẵn sàng phục dịch hắn ta mọi lúc mọi nơi.
Chu ẩn bị thức ăn sẵn sàn g đúng giờ, chu ẩn bị qu ần áo cho hắn vào buổi sáng, trông nom mấy đứa con trai cẩn thận, để M ikk elín a khu ất m ắt hắn ta, phục vụ h ắn ta đủ kiểu, mặc dù cô biết rằng làm nh ững chuyện đó cũng chẳng ích gì.
Đã lâu lắm rồi cô không còn hy vọng gì vào việc mọi ch uy ện sẽ trở nên tốt đẹp h ơn. Nhà của hắn ta là nhà tù của cô.
Sau khi đã ăn tối xong, h ắn bê đĩa của mình bỏ vào b ồn rửa, cáu kỉnh y nh ư mọi lần. Sau đó hắn qu ay trở lại bàn nh ư thểđang ch uẩn bị ra khỏi bếp, nhưng hắn d ừng lại chỗ cô ngồi bên bàn ăn. Không dám ng ẩng mặt lên, cô nhìn hai con trai đang ngồi cùng m ẹ và tiếp tục ăn n ốt phần ăn của mình. Mọi th ớ thịt trên ng ười cô đều cảnh giác. Có lẽ hắn sẽđi ra ngoài mà không động đến mình. Hai đứa con nhìn mẹ và từ từ buông dĩa xuống.
M ột s ự yên lặng ch ết chóc bao phủ toàn căn b ếp.
Bất thình lình h ắn tóm lấy đầu cô và đập nó xuốn g cái đĩa, cái đĩa vỡ tan tành, sau đó h ắn tóm tóc cô kéo lên và ném cô ra đằng sau, rơi ra khỏi gh ế và văng xu ống đất. Hắn gạt tất cả bát đĩa trên bàn xuống và đá gh ế của cô vào tường. Cô choáng váng sau cú ngã. Cả căn bếp dường như đảo lộn. Cô cố gắng đứng dậy m ặc dù kinh nghiệm nói cho cô biết rằng mình nên n ằm yên không động đậy sẽ tốt hơn, nh ưng có chút gì đó ngo an cố trong cô vẫn muốn khiêu khích h ắn ta.
“Đứng yên đó, đồ con bò!” hắn quát n ạt cô, và khi cô đã quỳ được b ằng hai đầu gối, hắn cúi xu ống ch ỗ cô và hét lên:
“Vậy là mày muốn đứng lên phải không ?” Hắn kéo tóc cô lên và dúi m ạnh mặt cô vào tường, đá vào đùi cô cho đến khi chân cô hoàn toàn kiệt sức đến m ức cô hét lên và ngã gục xuống sàn. M áu tuôn ra như suối từ mũi cô và cô chỉ nghe thấy tiếng hắn quát giống như tiếng chuôn g ong ong bên tai.
“T h ử đứng lên lần n ữa xem, con kh ốn!” hắn rít lên.
Lần này cô nằm yên, cúi mình xu ống, hai tay ôm lấy đầu và ch ờ đợi nh ững cú đá nh ư mưa trút xu ống người mình. Hắn co chân lên, lấy h ết sức thúc mạnh vào người cô khiến cô thở hắt ra vì cơn đau quằn qu ại trên ngực. Cúi xu ống, hắn túm lấy tóc cô, giật ng ửa m ặt cô lên và tát m ạnh trước khi đập đầu cô xuống sàn nh à.
“Đồ đĩ,” hắn rít lên. Sau đó h ắn đứng d ậy, nhìn bãi chiến trường ngổn ngang sau cơn hành hung của mình. “Nhìn xem mày đã làm nhà cửa lộn xộn đến m ức nào, con ngu!!!” hắn hét o m lên. “Dọn d ẹp ng ay đi n ếu không tao giết chết bây giờ!”
Hắn từ từ lùi ra xa cô và cố g ắng nh ổ vào mặt cô lần n ữa, nh ưng mồm h ắn đã khô h ết lại.
“Con khốn nạn,” hắn nói. “Mày thật vô dụng. Mày không làm đún g được m ột việc gì à, con điếm vô dụng khốn kiếp? M ột ngày nào đó mày có nh ận ra điều đó không? Mày không nhận thấy vậy à?”
Hắn không quan tâm trên ng ười cô có để lại dấu v ết gì khôn g. Hắn biết rằng ch ẳng ai có thể can thiệp được. Nhà ch ẳng mấy khi có khách. Chỉ có lác đác một vài ngôi nhà xung quanh vùng đất thấp, nh ưng ch ẳng có m ấy người đi lên đồi, mặc dù con đường cái nối giữa Grafarvogur và Grafarholt ở g ần đó, và ch ẳng có ai có việc gì nhờ v ả đến họ. Ngôi nhà họđang sống là m ột căn nhà gỗ hắn thu ê được của m ột ng ười đàn ông ở Reykjavík; người chủ đang xây dở thì đâm ra chán, ông ta đồng ý cho hắn thuê với giá rẻ mạt nếu hắn có thể xây xong nó. Lúc đầu h ắn rất hào hứng với việc xây nhà và g ần nh ưđã làm xong nó, nh ưng dần dần hắn nh ận ra ng ười chủ cũng ch ẳng để ý gì đến, thế là v ề sau ngôi nhà bắt đầu trở nên rách nát. Nó được làm b ằng gỗ, có một ph òng khách kề liền một nhà bếp với m ột bếp than để n ấu ăn, hai phòng có bếp than để sưởi và m ột hành lang nối giữa các phòng. Vào buổi sáng, họ lấy nước từ một cái giếng g ần nh à, đổ đầy nước vào hai cái thùng ch ứa đặt trên một chiếc bàn trong b ếp.
Họđã chu y ển đến ngôi nhà này cách đây một năm sau khi rất nhiều ng ười Iceland chuy ển từ vùng nông thôn lên Reykjavík để mong kiếm việc làm. Gia đình họ m ất căn hộ d ưới tầng hầm vì không đủ tiền thuê nó nữa. Việc ng ười ta đổ xô vào thành phố có nghĩa rằng nhà cửa trở nên đắt đỏ và việc th uê m ướn bùng nổ. Sau khi nhận thuê ngôi nhà đang xây d ởở Grafarholt và cả nh à đã ch uy ển ra đó, h ắn b ắt đầu tìm những công việc phù hợp v ới hoàn cảnh mới của mình, cuối cùng h ắn nh ận giao than đến các trang trại quanh Reykjavík. Mỗi buổi sáng hắn đi bộ xu ống ch ỗ rẽ dẫn đến Grafarholt – nơi một chiếc xe tải chở th an đón hắn và đưa h ắn v ề nhà vào bu ổi chiều. Đôi khi cô nghĩ lý do duy nh ất mà hắn rời kh ỏi Reykjavík là vì ở Grafarholt sẽ không có ai nghe thấy tiếng hét kêu cứu của cô m ỗi khi h ắn hành h ạ cô.
M ột tro ng số nh ững điều đầu tiên mà cô làm sau khi họ ch uy ển đến ngọn đồi là trồng nh ững bụi cây lý chua. Tìm được m ột khu đất cằn cỗi, cô trồng những bụi cây ở phía nam ngôi nhà. Chúng dùng để đánh dấu một góc vườn mà cô dự định sẽ trồng rau ởđó. Cô mu ốn trồng nhiều b ụi cây h ơn, nh ưng h ắn thấy đó là một việc vô ích nên nghiêm cấm cô làm chuy ện đó.
Cô nằm b ất động trên sàn, chờ cho hắn bình tĩnh lại ho ặc vào thị trấn g ặp bạn bè. Đôi khi hắn đến Reykjavík và đến tận sáng hôm sau mới về. M ặt cô đau tê dại, cả ch ỗđau n ơi vùng ng ực cũng đang ph ừng ph ừng nh ư thiêu nh ư đốt, y nh ư lần h ắn làm gãy xương sườn cô hai n ăm v ề trước. Cô biết nguyên nhân khô ng ph ải là ở món khoai tây, ch ẳng có gì ngoài vết b ẩn mà hắn th ấy trên cái áo được giặt sạch sẽ, ngoài cái váy cô tự may ình, nh ưng h ắn lại cho rằng nó quá đàn g điếm nên đã xé nó ra thành trăm m ảnh. Hắn đổ lỗi cho cô chỉ vì lũ trẻ k êu kh óc vào ban đêm. “M ột con mẹ ng u độn! Bảo chúng nó câm mồm ngay n ếu không tao giết hết bây giờ!” Cô biết rằng hắn rất có thể sẽ làm điều đó.
Hai th ằng con trai lao ra ngoài khi thấy bốđánh m ẹ, nhưng M ikk elín a thì v ẫn ngồi yên như th ường lệ. Con bé khó có th ể di ch uy ển mà không có ng ười giúp đỡ. Trong nhà bếp có một cái đi-v ăng cũ kỹ để con bé n ằm ngủ và ngồi cả ng ày trên đó b ởi vì đó là nơi cô có th ể trông nom con bé được thuận tiện nh ất. Th ường thường, Mikkelína ngồi yên khi hắn ta đi vào, và khi hắn bắt đầu đánh m ẹ, con bé đưa bàn tay lành lặn kéo ch ăn phủ lên đầu nh ư th ể là đang cố vùi ình biến m ất.
Con bé không trông th ấy chuyện gì. Nó không muốn nhìn. Qua cái ch ăn, nó nghe tiếng b ố dượng quát tháo, tiếng m ẹ nó la hét vì đau, và khi nghe th ấy tiếng mẹ nó đập m ạnh vào tường và sụp xu ống sàn nhà, đứa bé tội ng hiệp run b ắn lên. Nằm cu ộn tròn trong ch ăn, con bé b ắt đầu đọc th ầm:
“Họ đứng trên chi ếc h ộp,
C hân đi tất nhỏ xin h,
Mái tóc th ơm màu vàng,
Những cô nàng áo đẹp. ”
Khi con bé ng ừng đọc cũng là lúc căn bếp đã im ắng trở lại. M ột lúc lâu con bé v ẫn chưa dám bỏ cái ch ăn ra. Nó hé ch ăn nhòm ra đầy thận trọng nh ưng không trông thấy hắn ta đâu. Nhìn xuống hành lang, nó thấy cửa chín h mở. Ch ắc hẳn hắn ta đã đi rồi. Con bé ng ồi dậy và nhìn th ấy mẹ nó đang nằm trên sàn nhà. Nó ném ch ăn ra, bò ra kh ỏi ch ỗ ngủ của mình, trườn xuống sàn nhà, luồn qua bàn đến ch ỗ m ẹ, lúc này mẹ nó vẫn đang nằm khom bất động.
Mikkelína xích lại g ần m ẹ. Con bé gầy nh ư que củi và y ếu ớt, cái sàn nhà cứng quá, nó khó có thể bò qua được. Bình thường, nếu con bé mu ốn di ch uy ển thì đã có m ẹ hoặc các em giúp đỡ. Còn hắn ta thì không bao giờ. Hắn ta thường dọa dẫm sẽ “giết ch ết con tật ngu y ền đó”.
“Tao sẽ bóp ch ết con quái vật đang nằm trên cái giường ghê tởm đó! Đồ què quặt!”
Ng ười m ẹ không cử động nh ưng vẫn cảm nh ận được M ikk elín a đang ch ạm vào lưng và vuốt vu ốt đầu mình. Cơn đau ở lồng ng ực v ẫn ch ưa dịu bớt, m ũi cô v ẫn đang chảy m áu ròng ròng. Cô không biết liệu mình có vừa bị ngất hay không. Cô nghĩ hắn ta v ẫn còn ở trong bếp, nhưng vì Mikkelína đã rời khỏi giường nên chuyện đó là khô ng thể. Mikkelína sợ bố dượng hơn tất th ảy mọi thứ trên đời.
Ng ười m ẹ du ỗi thẳng ng ười một cách th ận trọng, cô rên rỉ vì đau, bám ch ặt lấy m ạng sườn ch ỗ v ừa bịđá. Ch ắc là hắn đã đá gẫy xương sườn mình rồi. Cô co ng ười lại v à nhìn Mik k elín a. Trước đó con bé đã khóc, trên m ặt vẫn còn hằn lên nỗi sợ hãi kinh ho àng. Sốc trước khu ôn mặt đầy máu me của mẹ, con bé lại òa lên khóc n ức n ở.
“Không sao đâu, Mikkelína,” ng ười m ẹ thở dài. “Chúng ta sẽ ổn cả thôi. ”
Chậm ch ạp và khó khăn, người m ẹ đứng lên và tì người vào bàn.
“Chúng ta sẽ sống.”
Cô xoa m ạng sườn và th ấy cơn đau nhói lên nh ư có dao đâm.
“Các em con đâu?” cô hỏi khi nhìn xu ống Mikkelína trên sàn nhà. Mikkelína chỉ ra phía cửa và ú ớ nh ững tiếng đầy sợ hãi và kinh khiếp. M ẹ con bé luôn đối xử v ới nó nh ư m ột đứa trẻ bình thườn g. Còn bố dượng thì không bao giờ gọi nó bằng cái tên nào khác ngoài “con què”, ho ặc thậm chí tệ hơn. Mikkelína bị bệnh viêm màng não từ khi lên ba và ng ười ta cho rằng nó không sống được. Trong những ngày con bé sống dưới lưỡi hái tử thần ở bệnh viện Landakot, một bệnh viện do các tu sĩ cai qu ản, mẹ nó khô ng được đến gần m ặc cho cô có gào khóc và van xin đến m ấy bên ngoài khu điều trị.
Khi cơn sốt qua đi, con bé bị liệt tay ph ải, liệt hai chân và cơ m ặt nên khuôn mặt nó trở nên méo mó, một m ắt nheo lại và miệng thì méo x ệch đến mức lúc nào cũng ch ảy d ãi.
Hai thằng con trai biết chúng không thể bảo vệ được m ẹ mình: thằng em m ới lên bảy còn thằng anh mới m ười hai. Đến lúc này chú ng đã biết bố nghĩ gì khi đánh m ẹ, biết tất cả nh ững lời thóa mạ ông ta đổ lên đầu mẹ và cả cơn giận dữđiên cu ồng trỗi lên khi ông ta nguy ền rủa m ẹ. Vì thế chúng ph ải chạy trốn. Símon là đứa lớn tuổi hơn, nó ngay lập tức lôi thằng em chạy đi nh ư m ột con cừu non ho ảng loạn. Nósợ b ố sẽ trút cơn thịnh nộ lên đầu hai đứa.
M ột ngày nào đó nó sẽ mang cả Mikkelína trốn cù ng.
Và m ột ngày nào đó nó sẽ đủ lớn để bảo v ệ m ẹ mình.
Hai anh em khiếp đảm chạy ra kh ỏi nhà, h ướng đến những bụi cây lý chua. Lúc đó đang là mùa thu, những bụi cây đang ra hoa v ới nh ững tán lá xanh om. Nh ững quả đỏ m ọng nước ních ch ặt trong tay hai anh em khi chúng nh ặt rồi bỏ vào những cái hộp và lọ mà m ẹ chún g đưa cho.
Hai anh em lăn sang phía bên kia bụi cây, nghe những lời m ắng ch ửi thậm tệ của bố, tiếng bát đĩa vỡ và tiếng la hét của m ẹ. Th ằng em bịt tai lại, nhưng Símon lại nhìn thẳng vào cửa sổ căn bếp tỏa ánh sáng vàng vọt lúc trời ch ạng v ạng. Nób ắt mìn h phải nghe tiếng mẹđang gào thét.
Nó đã thôi không còn bịt tai lại như trước đây nữa. Nó phải nghe để biết lúc nào nó phải làm những gì cần làm.
tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...