Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

(18+)

Váy liền áo sau lưng khóa bị kéo ra, hắn ngón tay linh hoạt trượt đi vào, nhu có dòng điện không ngừng nghỉ chút khuếch tán, nàng nhịn không được sống lưng run rẩy:

“Không…”

“Em cần phải đối với Vân Từ nói không.” Hắn lúc này trong mắt có nồng đậm lửa ghen không che giấu:

“Về sau cách hắn xa một chút, biết không.”

Lăng Phong ngày thường thái độ đối với nàng mặc dù liên tục lạnh lùng không thế nào, nhưng là cùng hắn hiện tại so sánh đây cơ hồ là một loại an phương thức biểu đạt cực đoan, làm cho nàng sinh ra một loại n bất lực, khủng hoảng không thể kháng cự.

Vô ý thức lung tung giải thích:

“Em cùng Vân Từ là trước đây thật lâu liền biết, chỉ là chưa từng gặp mặt, chân tướng vừa rồi anh cũng nghe được , em cũng không biết hắn làm sao sẽ…. làm sao sẽ nói thích…” Đối với Vân Từ đột nhiên xuất hiện thổ lộ, Thiên Thiên vẫn không có hiểu rõ.

“Bởi vì hắn biết rõ anh yêu em.”

Lăng Phong câu này vừa nói ra khỏi miệng, Thiên Thiên chấn kinh đến thân thể cứng đờ.

“Có thể… nhưng là cái đó cùng em… cái đó cùng…” Đầu lưỡi như bị thắt biểu đạt không thể, ngay cả lời nói đều nói không xong.

“Em bây giờ không cần biết rõ những thứ này.” Lăng Phong trong mắt lửa ghen chuyển thành một loại ngọn lửa khác, trong tay trợt xuống rơi vào ghế, áo trơn rơi đến trên sàn nhà.

Bị cách bá đạo thổ lộ Thiên Thiên phát hiện mình đã thân không mảnh vải, nửa người ở trong ghế mặt đỏ như bị hiến máu, thẹn quá hoá giận:

“Anh… Làm gì cởi xuống y phục của em, em muốn tố cáo anh…”

“Cáo anh cái gì? Chiếc váy này là anh tặng cho em , anh hiện tại thu hồi mà thôi.”

“Anh… Hẹp hòi!”


“Muốn đem y phục của anh cho em mượn sao?” Nói cởi bỏ nút ở cổ áo.

“Lăng Phong, anh… tên lưu manh!” Mắt thấy mặt của hắn cách nàng càng gần, nàng lại không có cách nào thoát ra khống chế của hắn chỉ có thể bảo vệ vị trí bộ ngực tránh cho việc quá ác, bất đắc dĩ thấp giọng cầu xin tha thứ:

“Tỏng tài..em sai rồi, anh bỏ qua cho em đi…”

“Tốt.” Hắn buông ra tay ôm vòng eo của nàng, một giây sau đôi môi ấm áp liền che lên, nàng toàn thân run rẩy càng thêm lợi hại, tại khi hắn cạy ra hàm răng của nàng tại trong miệng nàng tùy ý cướp đoạt, giống như nghe thấy hắn giọng buồn buồn nói:

“Anh đã bỏ qua cho em, nhưng chính em…” Sau đó tiếp tục say mê.

Mở mắt ra phát hiện nơi này không phải là đại sảnh Thiên Thiên đã tới mà là phòng của Lăng Phong. Mùi hương nam nhàn nhạt tràn ngập khoang mũi, hơn nữa là hương vị của hắn.

Thiên Thiên còn muốn giãy giụa nhưng là lòng không đủ lực, môi của hắn chỉ là từ trên mặt nàng lướt qua mà thôi mà có thể làm cho nàng toàn thân mềm yếu, đầu ngón tay vô tình hay cố ý nhẹ nhàng vừa đụng nàng cơ hồ sẽ phải la lên.

“Thiên Thiên, cho anh….” Giọng khàn khàn trước sau như một dễ nghe ở bên tai nhẹ nhàng vang lên, giống như là đang hỏi thăm, hoặc như là đang dụ dỗ thần kinh của nàng.

Nàng còn chưa kịp mở miệng nói: “Không cần ” thì trước ngực mềm yếu chưa từng có người đụng vào qua lúc sau đã bị hắn bá đạo chiếm lĩnh, cự tuyệt bật thốt lên thành tiếng rên rỉ.

Nàng hít thở không thông, ngắn ngủi giữa nóng lòng, khẽ mở đôi môi một tiếng đón lấy một tiếng rên rỉ nỉ non thanh â đó hắn nghe được, làm cho hắn rốt cuộc không khống chế được chính mình muốn thuần phục nàng.

Gió xuân phất qua nhạt rèm che cửa sổ màu lam nhạt sát đất, trên giường hình ảnh 2 người ôm nhau chiếu rọi ở trên tường hình thành một đạo hình ảnh duy mỹ.

Nàng nhỏ giọng khóc sụt sùi: “Không cần …em không cần .., đau quá!” Giơ chân lên chuẩn bị đem nam nhân trên người đá văng, thì bắp đùi đau hơn, chuyển thành khóc lớn:

“Bại hoại, đau quá, em không cần!”

Lăng Phong đầu đầy mồ hôi, vừa trấn an tâm tình nữ nhân dưới thân còn muốn khống chế chính mình bảo trì tư thế không bị nàng bỏ qua, khống chế hết thảy sự tỉnh táo lúc này đã hoàn toàn mất đi khí phách, một chút bình tĩnh không có.

Đã sớm lĩnh giáo qua khí lực của nàng không phải bình thường chỉ là khi này… Đại khái không có một người nào, không có một nam nhân nào sẽ chẳng phân biệt được huống chi tình huống là loại mới vừa… vừa tiến vào một nửa đã bị nàng dùng đầu gối không cho phép tiến vào.

“Ngoan ngoãn, lập tức không đau.” Hắn cúi đầu hôn một cái không ngừng, mày đẹp nhíu lại giống như là ảo não sự lỗ mãng của mình. Nhưng thật ra là hắn không nghĩ tới Thiên Thiên còn là lần đầu tiên, cứ như vậy lỗ mãng vọt vào… tạo thành hiện tại loại tình huống lúng túng như thế…


“Đến, nghe lời… đem chân bỏ ra.”

“Em không cần …anh khiến cho em đau quá…” Khóc lóc kể lể.

Hắn nhìn ánh mắt của nàng, hơi thở thô gấp thấp giọng nói: “Sẽ không…anh bảo đảm.”

Thiên Thiên vừa thở phì phò để hắn tùy ý đem bắp đùi của nàng dời đi, cảm nhận được nhịp đập của hắn tại trong cơ thể nàng đau đớn dần dần giảm bớt…

“Lăng Phong anh bại hoại! Em… em muốn xin nghỉ… Anh không thể trừ chuyên cần của em… A, cứu mạng – – ”

Đây là lần thứ 3 trong biệt thự phát ra tiếng gọi ầm ĩ như thế, người giúp việc cứ như chuyện không liên quan đến mình, phảng phất thanh âm gì cũng không nghe thấy.

Cái này chính là chuyên nghiệp!

Tỉnh lại lần nữa, đã là lúc hoàng hôn phủ xuống. Thiên Thiên phản ứng đầu tiên chính là nhanh trở về nhà trọ.

“Sở tiểu thư tỉnh rồi, tiên sinh buổi chiều đi ra ngoài, nói tối nay trở lại, để tôi giúp Sở tiểu thư.” Lâm má đem một bộ váy liền áo để ở đầu giường, sau đó nhìn Thiên Thiên cười cười xoay người đi ra ngoài:

“Phòng tắm ở bên cạnh, cô trước thay quần áo, tôi đi lấy cơm.”

Thiên Thiên ngẩng đầu, cảm thấy muốn sụp đổ xuống .

Bị kịch như vậy một màn rõ ràng đã bị hắn đụng phải, đây là có bao nhiêu xúi quẩy!

“Ha ha, Sở tiểu thư đây là túi sách của cô.” Nói xong Lâm má lại đi ra ngoài

“Ai da…” Thiên Thiên xoa trán rên rỉ vài tiếng, đưa tay túm qua túi sách lấy di động ra.

“A lô, Hách Sảng, bà ở nơi nào?”


“Tại nơi hẹn hò … không cần phải để ý đến mình, buổi tối mình không quay về !” Đầu bên kia điện thoại ầm ĩ, vừa nghe cũng biết là tại KTV.

Trước kia mặc kệ hẹn hò bao nhiêu bạn trai, buổi tối thời điểm nàng cũng sẽ trở về chơi game còn khinh bỉ mình vài cái, đối với Hách Sảng gần đây thường xuyên không trở về nhà trọ Thiên Thiên mặc dù buồn bực nhưng là không nghĩ nhiều.

Rất uể oải nói: “Hách Sảng, mình… mình…”

Đầu bên kia điện thoại Hách Sảng hiển nhiên nghe ra Thiên Thiên không thích hợp, ống nghe an tĩnh hơn rất nhiều, hẳn là trốn vào phòng rửa tay:

“Làm sao vậy Thiên Thiên, bà bị đánh cướp sao? Bà nói mình đi ra cửa chưa bao giờ mang trên người hai mươi đồng, ai ngu như vậy cướp bóc cậu nha?”

Thiên Thiên rất muốn lườm nàng một cái:

“Muốn cướp cũng là cướp bóc đại tiểu thư nhà cậu, cướp bóc mình làm gì, mình là… mình là bị lão bản…”

“Gì? Bị lão bản cho cuốn gói ?” Hách Sảng bắt đầu an ủi:

“Không quan hệ … cùng lắm thì đi công ty cha mình làm, vừa vặn cha mình thích cùng bà đánh cờ, bà nếu như đến ông ấy sẽ rất mừng rỡ vô cùng…”

“Không đúng không phải…” Thiên Thiên hít sâu một hơi:

“Bà đừng nói trước nghe đã.”

“Ừ, nghe đây…cứ nói.”

“Mình… Mình bị lão bản lẻn a a a!” Ô ô ô ô.

“Hả? Gì? Bị quy tắc ngầm rồi? Nha, chúc mừng bà…, ai nha Lăng Phong rốt cục thông suốt rồi!”

Thiên Thiên bối rối.

“Hách Sảng, cậu có phải là có chuyện gì giấu diếm mình?” Cái gì gọi là “Lăng Phong rốt cục khai khiếu?”

Hách Sảng ấp a ấp úng: “ạch… Gì kia, Thiên Thiên… bạn trai mình còn ở bên ngoài chờ đây, mình cúp máy…2 người từ từ chơi, bye bye!”

Chuyện này có quỷ, Thiên Thiên bắt đầu hoài nghi hành động kì quái gần đây của Hách Sảng, bắt đầu sinh một cái ý nghĩ – – chẳng lẽ Hách Sảng cùng tổng tài vốn là biết?

“Sở tiểu thư, cô đã xonge chưa?” Lâm má đã lần thứ hai gõ cửa thúc giục Thiên Thiên ăn cơm đi.


Tắt đi vòi hoa sen: “Được rồi, cháu tới.”

Nghe Lâm má nói làm cho nhà Lăng Phong quản gia đã lâu, cho khẩu vị ăn của Lăng Phong là bị Lâm má ảnh hưởng, món ăn Lâm má nấu thậm chí so với nhà hàng cao cấp vị còn ngon hơn làm cho Thiên Thiên tuyệt không kinh ngạc.

Chỉ một mực một tán thưởng: “Lâm má, món ăn má làm ngon thật, nếu là mỗi ngày đều có thể ăn như vậy phỏng đoán nửa tháng cháu liền biến thành 1 người mập mạp .”

Lâm má kiến thức rộng rãi, gặp qua mọi thiên kim dnah môn truy đuổi Lăng Phong hoặc là mọi cô gái muôn hình muôn vẻ nhưng là tiên sinh mang về nhà vị trước mắt này cô bé không câu nệ tiểu tiết rất tự nhiên, vô hình làm cho người ta một loại cảm giác thân thiện.

“Sở tiểu thư thích có thể tới đây ăn cơm tối, vừa vặn cũng có thể cùng Nam Nam chơi.”

Thiên Thiên cười nheo mắt, nhích người phía dưới truyền đến đau nhức làm cho nàng thoáng cái thanh tỉnh, cắn đũa:

“Còn chưa phải muốn…. ngẫu nhiên nếm thử tay của má là tốt rồi, Thiên Thiên đến không thích hợp, ha ha ~ ”

“Cũng đúng… người trẻ tuổi ngay từ đầu thời gian dính cùng một chỗ sẽ nhiều hơn, cuộc sống sau này sẽ không nóng như vậy .”

Thiên Thiên khuôn mặt đỏ lại hồng, ánh mắt lóe lên, nghĩ giải thích cũng bị Lâm má bắt được tại hiện trường không thể che giấu, yên lặng ăn cơm một câu nói đều thẹn thùng đáp.

“Ha ha, Sở tiểu thư không cần thẹn thùng, tiên sinh thích cô chúng ta cũng nhìn ra được, không lâu cô hãy liền chuyển vào cùng chúng ta cùng nhau ở.”

Ai!

Thiên Thiên ai oán, chẳng lẽ Ngô má không quan tâm chuyện ta đi quy tắc ngầm sao…..? Ta chỉ là bình thường bị lẻn, không có chính thức nha!

Gia tốc ăn … sớm một chút ăn no về sớm một chút, miễn cho trong chốc lát BOSS đến lại bị lẻn một lần, toàn bộ chuyên cầncủa tháng liền thật sự đi tong!

Nhớ tới buổi trưa ở trên giường… Thật không rõ người nam nhân này sao có nhiều tinh lực như thế, ngay cả nàng từng luyện qua TaeKwonDo đều đánh không lại được hắn, không khoa học… này không khoa học!

“Tiên sinh đã về rồi, vừa vặn… Sở tiểu thư đang ăn.” Lâm má hướng cửa phòng ăn nghênh đón, sống lưng Thiên Thiên trực tiếp cứng, một miếng cơm móc ở trong miệng rốt cuộc nuối không trôi.

“Ừ, vừa vặn cháu còn chưa ăn.”

Thiên Thiên cảm thấy một đạo mắt nhìn chằm chằm lưng của nàng, thân thể cứng lợi hại hơn.

“Tốt, tôi đi lấy bát, tiên sinh hãy vào ngồi trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui