Ở một góc không xa của bữa tiệc, Lục Cẩm Vân với ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào Dương Nguyên. Cô ta đi tới chỗ của Dương Nguyên và giả vờ ngã vào cô khiến cho rượu đổ hết vào chiếc váy của Dương Nguyên. Sau đó Lục Cẩm Vân tỏ ra vẻ mặt vô tội.
“Ôi! Cô có sao không, thư kí Lâm?”
Dương Nguyên thừa biết là Lục Cẩm Vân cố tình làm như vậy để cô mất mặt trước mặt mọi người, nhìn dạ phục của mình bị ướt hết và còn nghe câu hỏi điên khùng của Lục Cẩm Vân làm cô muốn tát cho cô ta vài cái rồi. Khuôn mặt Dương Nguyên lúc này không có bất kì biểu cảm nào ngoài sự lạnh lẽo, “Có! Tôi có sao đấy! Nói như vậy chắc phó chủ tịch Lục đây sẽ đổi y phục với tôi chứ?”
Lục Cẩm Vân cứng họng khi nghe Dương Nguyên đáp trả lại như vậy. Nếu là trước đây, chắc chắn Dương Nguyên sẽ nói: Không sao! Tôi không sao! Nhưng hiện giờ hoàn toàn khác khiến cho Lục Cẩm Vân không khỏi kinh ngạc.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Cẩm Vân lật mặt nhanh như tia chớp, “Sẽ không đâu, vì đây là kết quả tôi mong muốn mà!”
Như Khanh là đồng nghiệp thân nhất của Dương Nguyên trong phòng thư kí, cô thấy Lục Cẩm Vân đối xử với bạn mình liền lên tiếng, “Phó chủ tịch Lục, cô đừng có ức hiếp người quá đáng. Dương Nguyên đã đắc tội gì với cô mà cô phải làm như vậy.”
“Như Khanh, gan cô cũng lớn nhỉ? Mà cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Có phải là muốn mất việc sớm hơn, đúng không?”
Như Khanh thấy như vậy thì liền im bặt. Tuy Lục Cẩm Vân không có quyền gì mà đuổi việc cô nhưng bố của cô ta là cổ đông lớn trong tập đoàn mà cô chỉ là nhân viên thấp cổ bé họng, không có chỗ dựa nên không dám nói thêm.
Dương Nguyên cầm ly rượu của mình hất vào Lục Cẩm Vân, một ly hất vào Lục Cẩm Vân, Dương Nguyên cảm thấy vẫn chưa đủ, cô liền lấy thêm ly rượu trên tay của Như Khanh hất vào. Sau khi hất liền Hai ly rượu vào Lục Cẩm Vân, Dương Nguyên nở nụ cười vô tội không kém gì Lục Cẩm Vân lúc cố tình đổ rượu vào cô, “ÔI! Xin lỗi phó chủ tịch Lục nha! Cô cũng biết đấy, tính tôi rất ưa sạch, thường thì hay bị dị ứng với những thứ dơ bẩn nên tôi lấy rượu để rửa trôi thôi!”
“Cô! Được lắm!” Lục Cẩm Vân cười tà mị rồi ngã xuống đất, “Á…”
Nghe tiếng kêu của Lục Cẩm Vân, ánh mắt của tất cả mọi người trong bữa tiệc đều hướng về phía Dương Nguyên, Hàn Thiên thấy vậy thì liền chạy tới.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Cẩm Vân nước mắt nước mũi đầm đìa, cô ta nhìn Hàn Thiên và chỉ tay vào Dương Nguyên, “Hàn Thiên, cô ta hất rượu vào em và còn đẩy em ngã nữa.”
Dương Nguyên nghe mà cảm thấy đến phát điên, nói dối một cách trắng trợn, nhưng mà Lục Cẩm Vân này có tu thêm vài kiếp nữa cũng không đấu lại được với cô đâu, “Phó chủ tịch Lục, không biết có đạo diễn nào mời cô mời cô đi làm diễn viên chưa? Tôi thấy cô nên đi làm diễn viên thì tốt hơn là đi làm văn phòng đó. Quả thật, nếu cô mà không làm diễn viên thì tôi thấy tiếc cho đất nước vì đã để phí mất một nhân tài hiếm có như phó chủ tịch Lục đây.”
Hàn Thiên chẳng thèm để ý tới Lục Cẩm Vân, ánh mắt của anh nhìn bộ dạ phục mà Dương Nguyên đang mặc bị ướt một mảng, “Dương Nguyên, em bị sao vậy? Tại sao lại như này?”
Dương Nguyên nhìn Hàn Thiên lắc đầu, “Không sao, chỉ bị ướt một chút thôi!” Sau đó cô chìa bàn tay ra, “Anh đưa tôi chìa khóa xe, tôi không muốn ở lại đây nữa.”
Hàn Thiên lắc đầu, “Không, em uống rượu, không được lái xe, em muốn đi đâu để anh lái xe!”
Lục Cẩm Vân rất ngạc nhiên khi nghe và nhìn thấy những lời ấm áp cùng với những cử chỉ quan tâm của Hàn Thiên đối với Dương Nguyên.
Dương Nguyên gật đầu, “Được!” sau đó quay người bước đi, nhưng đi chưa được hai bước, cô cảm thấy nhức đầu, toàn thân nóng như lửa đốt, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, quay cuồng như vũ bão, cô từ từ ngã xuống mặt đất.
Hàn Thiên hốt hoảng, vội đỡ lấy Dương Nguyên, “Dương Nguyên, em sao vậy?”
Lục Cẩm Vân tức giận, hai mắt đỏ hoe, “Hàn Thiên, cô ta chỉ giả vờ ngất thôi, anh đừng bị mắc bẫy của cô ta.”
“Cô câm miệng cho tôi.” Hàn Thiên tức giận nhìn Lục Cẩm Vân sau đó bế Dương Nguyên ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...