Biên tập: Quỳnh
Hiệu đính: Xiaoxin
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Bác ngáp dài mở cửa phòng tư vấn.
Vừa quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Cừu Lệ và Khương Vũ còng tay nhau đi đến, suýt chút nữa bị sặc chết rồi.
Anh ta nhìn thấy chiếc còng lông nhung màu hồng trên tay hai người, nuốt nước bọt: “Không hổ là tiểu biệt thắng tân hôn.
Hai người tối qua kích thích vậy sao?”
Cừu Lệ lười giải thích, đi thẳng vào trong văn phòng.
Đoạn Bác nháy mắt ra hiệu với Khương Vũ, vô cùng hào hứng mà hỏi chuyện: “Trình độ của anh Lệ như nào?”
Khương Vũ bị Cừu Lệ kéo vào trong phòng, quay đầu lại cười, giơ ngón cái lên: “Anh Lệ đương nhiên là cái này.”
“A! Quá đỉnh, quá đỉnh!”
Cừu Lệ không hài lòng kéo Khương Vũ về bên cạnh, dùng ánh mắt lạnh lùng uy hiếp cô để cô không nói linh tinh nữa.
Khương Vũ lè lưỡi, “Hôm nay anh Lệ có dự định gì? Mang em theo rồi cùng nhau hủy diệt thế giới?”
Cừu Lệ lấy trên giá sách xuống một quyển “Phân tích kỹ năng đọc tiếng Anh cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học”, gõ gõ vào đầu cô: “Trường học, tự học.”
Khương Vũ nhún nhún vai, không phản đối.
Dù sao thì anh đi tới chỗ nào cô cũng sẽ đi với anh.
Cừu Lệ giơ tay lên hỏi: “Có thể mở ra một lúc không?”
“Vì sao?”
“Đi vệ sinh.”
Yêu cầu chính đáng.
Khương Vũ cũng không phải người ngang ngược, cô mở còng tay bằng chìa khóa rồi đi theo Cừu Lệ tới cửa nhà vệ sinh.
Cừu Lệ quay lại nhìn nên cô chủ động đóng cửa giúp anh: “Yên tâm, tiên nữ như em sẽ không bao giờ nhìn lén người khác đi vệ sinh.”
Sau khi Khương Vũ đóng cửa nhà vệ sinh, Cừu Lệ lập tức đậy nắp bồn cầu lại, sau đó đứng trên nắp bồn, mở cửa sổ chỗ giếng trời.
Cửa sổ không lớn, vừa đủ để 1 người chui qua.
Phía bên ngoài là mặt sau của một con hẻm nhỏ.
Lúc này ở đấy không có người.
Cừu Lệ chống tay, nhảy phốc lên, toan chuồn đi thì bỗng nhiên nghe được tiếng nói của cô gái.
“Lúc… lúc anh chết, em khóc suốt một đêm.”
“…”
“Dù tương lai hay hiện tại, chỉ cần nghĩ đến thế giới này không có Cừu Lệ, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”
Khương Vũ bình tĩnh mà kể lại nỗi bi thương trong lòng: “A Lệ, anh chết thì em nên làm gì bây giờ, tìm bác sĩ giỏi hơn thôi miên em, sau đó quên anh đi sao?”
Từng câu từng chữ của cô khiến cho tâm trạng Cừu Lệ thêm nặng nề.
Anh ngồi ở bệ cửa sổ, đầu ngón tay miết miết khung cửa.
“Nếu thôi miên có thể khiến em quên đi đồ khốn như anh thật thì em đã sớm giải thoát từ lâu rồi.”
“A Lệ, đừng làm tổn thương trái tim em.”
Hai phút sau, cửa nhà WC mở ra, Cừu Lệ lạnh mặt đi ra, đưa tay đến trước mặt cô.
Khương Vũ còng tay hai người lại với nhau, vừa cười vừa nói: “Lâu vậy, em còn tưởng rằng anh chuẩn bị chạy trốn rồi đấy chứ.”
Cừu Lệ mấy máy môi, anh không nói gì thêm.
Hai người xuất phát đến đại học Hải Thành.
Khác với kiến trúc cổ kính trăm năm của đại học Bắc Thành, đại học Hải Thành có khuôn viên và kiến trúc đều được theo phong cách hiện đại.
Khu dạy học có cửa sổ sát đất, nhà ăn cũng là một tòa nhà ba tầng màu trắng.
Nhìn từ xa trông nó giống như một con thuyền buồm.
Khương Vũ nhìn thấy bên ngoài căn tin có tiệm kem, cô vội kéo theo Cừu Lệ chạy qua đó: “Em muốn ăn kem, bạn trai giúp em quẹt thẻ.”
Cừu Lệ nói: “Hôm nay không được.”
“Vì sao, anh không mang thẻ hả?”
“Em…”
Anh dừng một chút, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Hôm nay là kì sinh lý của em, đừng ăn lạnh.”
“!”
“Sao anh… biết?!”
“Lúc sáng dậy em không cho anh vén chăn, anh không ngốc.” Một lúc lâu sau, anh rất thẳng thắn bổ sung: “May quá hôm qua không làm gì.”
Vốn dĩ Cừu Lệ không muốn vạch trần nhưng cô gái này không tự giác chút nào, lúc này còn không quản được cái miệng ăn.
“…”
Khương Vũ như đã chết lặng.
Cô xấu hổ không thôi, giơ tay che mặt, giậm chân xoay người bỏ đi: “Không mua thì thôi, em cũng không ăn nữa!”
Cừu Lệ thấy Khương Vũ giận thật, không còn cách nào khác đành phải kéo cô tới tiệm kem, quẹt thẻ mua một cây kem ốc quế vị vani rồi đưa tới gần miệng cô: “Chỉ được ăn một miếng.”
“Không ăn, không ăn nữa!” Khương Vũ lập tức nổi giận.
“Anh là đồ đáng ghét!” Khương Vũ tức giận đá anh: “Bạn trai cái gì chứ! Thùng rác còn tốt hơn anh.”
Cừu Lệ thừa nhận, kiên nhẫn dỗ dành: “Chỉ ăn một miếng thôi, anh xin lỗi.”
“Em không muốn ăn!”
“Anh muốn ăn.” Anh kéo tay áo Khương Vũ: “Được không?”
Khương Vũ đỏ mặt, liếc anh một cái, chần chờ hỏi: “Anh muốn ăn?”
Cừu Lệ chân thành gật đầu.
Không có cô, anh không cảm nhận được hương vị.
Khương Vũ bĩu môi, tức giận nói: “Thế anh xin chị đi, xin chị ăn một miếng.”
“Xin chị.”
Khương Vũ thấy anh nghe lời như vậy cô cũng hết giận, liếm kem ốc quế trên tay anh: “Ừ! Kem ốc quế của trường anh ăn ngon ghê!”
Cô muốn ăn thêm nhưng Cừu Lệ lại dời tay đi: “Chỉ một miếng.”
“Cho em thêm một miếng nữa.” Khương Vũ ôm tay anh làm nũng, “Chỉ một miếng nữa thôi.”
Cừu Lệ không phải là người hay làm trái nguyên tắc nhưng với Khương Vũ, những nguyên tắc này đều đem vứt hết.
“Một miếng cuối cùng, chỉ một miếng nhỏ thôi.” Giọng anh mang theo chút bất lực.
Khương Vũ liên tục gật đầu, vì thế Cừu Lệ đưa kem qua, không ngờ cô nhóc này cắn một phát đi luôn nửa cái kem.
“Em…”
Đương nhiên Cừu Lệ có hơi tức giận: “Hôm nay em không được ăn nhiều đồ lạnh như vậy!”
“Ăn rồi.”
Cô gái nhỏ dào dạt đắc ý nhướng mày với anh.
Nhưng trước khi cô kịp phản ứng thì anh đã giữ chặt gáy rồi ngậm lấy môi cô.
Chiếc lưỡi ấm áp của anh tiến vào trong, cuốn đi vị kem bơ ngọt ngào trong miệng cô.
Khương Vũ không kịp phòng bị nên dùng sức đẩy anh ra.
Nhưng Cừu Lệ rất khỏe, anh ôm cô vào lòng như con cừu non bị làm thịt, yếu ớt vô lực phản kháng.
Hai người dây dưa lâu đến nỗi làm kem tan hết.
Cừu Lệ buông cô ra, thấy khóe miệng cô dính kem thì mép miệng anh nhếch lên.
Khương Vũ không những bị cướp đồ ăn mà còn bị lợi dụng, rất khó chịu liếc anh một cái: “Không phải là chia tay rồi sao?”
“Là bị chia cắt.”
“Chia tay rồi còn ăn đồ ăn trong miệng em!”
Cừu Lệ hợp tình hợp lý mà nói: “Là em ép anh ngủ chung trước.”
“Ai, ai ép anh!”
Cừu Lệ giơ còng tay đang trói hai người với nhau lên, “Đều là trói buộc.”
Khương Vũ đá văng viên đá vụn dưới chân, lẩm bẩm nói: “Là do anh mê sắc đẹp, tự anh không đi nổi.”
“…”
Một lúc lâu sau, Cừu Lệ xoa đầu cô một cách mạnh mẽ: “Chị gái nhỏ trưởng thành thật rồi, biết đi quyến rũ người khác rồi.”
Khương Vũ quay đầu lại: “Vậy A Lệ chấm chị bao nhiêu điểm?”
“60.”
“Chỉ vừa qua tiêu chuẩn?”
“Ừ.”
“Vì sao?” Khương Vũ bình tĩnh nắm lấy tay anh: “Là do chị không xinh hay vì dáng người không đẹp?”
Cừu Lệ hồi tưởng lại thân hình lấp ló của cô gái thay quần áo lúc tối qua, dáng người như vậy, anh không dám nghĩ lại nên nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ: “Anh nhìn không rõ lắm.”
“À thế được rồi.” Cô thản nhiên nói: “Đêm nay sẽ cho anh thấy rõ.”
“…”
Cô đưa tay chạm vào mắt anh: “Không những có thể xem.”
Cừu Lệ nhắm mắt, cảm nhận bàn tay cô gái nhỏ đang di chuyển xuống sống mũi.
Giọng nói của cô càng trở nên mê hoặc.
“Còn có thể…”
Đầu ngón tay của cô rơi xuống đôi môi mềm mại của anh.
Cừu Lệ phá hỏng bầu không khí: “Em tới ngày.”
Khương Vũ cho anh một cái tát.
***
Lúc ở trong thư viện, vì những lời mời gọi khi nãy của Khương Vũ mà tâm trạng của Cừu Lệ cứ cồn cào.
Cái tâm trạng khi này làm anh chẳng tài nào tĩnh tâm đọc được sách.
Khương Vũ không hề chịu trách nhiệm cho hành vi vừa rồi của mình.
Cô vừa đeo tai nghe, vừa xem video múa ba lê bên cạnh anh.
Cừu Lệ hít sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Cô gái nhỏ chỉ thích ‘châm lửa’, nhưng lại không bao giờ có trách nhiệm ‘dập lửa’.
Nếu anh để tâm thì nhất định sẽ thua mất.
Giữa tiếng lật sột soạt của những trang sách, thời gian lặng lẽ trôi như lúc hai người còn đang học cấp 3.
Ở trong thư viện ấm áp, thoái mái và yên tĩnh, cả hai đều phấn đấu vì tương lai chung.
Khi đó thật là tốt.
Cừu Lệ muốn quay lại năm ấy, quay lại năm anh yêu cô say đắm mà trong sáng.
Nhưng không thể quay lại nữa.
Người ở trong địa ngục như anh không dám mơ ước.
Khương Vũ nghiêng đầu nhìn Cừu Lệ, anh dựa vào cửa sổ cạnh bàn, ánh mắt trời chiếu vào anh làm cho làn da của anh càng trắng sáng hơn.
Mỗi một sợi lông tơ đều trở nên trong suốt, những đường nét trên khuôn mặt sáng rỡ như một vị thần.
Phút chốc đê mê.
Cừu Lệ chú ý đến cô gái nhỏ đang nhìn lén mình, nghiêng đầu liếc cô một cái.
Cô lập tức chỉ chỉ vào môi mình, chu nhẹ lên: “Hôn em một cái đi.”
Cừu Lệ duỗi tay bóp miệng cô tạo thành hình mỏ vịt.
Khương Vũ hất tay anh ra, chủ động đến gần anh, hôn một cái lên cằm anh mới cảm thấy thỏa mãn trở về chỗ ngồi, tiếp tục xem video.
Cừu Lệ miễn cưỡng ổn định tâm trí, đọc hai câu hỏi trắc nghiệm.
Sau đó anh nhìn cô gái nhỏ mở còng tay, lấy băng vệ sinh ra khỏi ba lô rồi nhét vào trong túi.
Lúc cô quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt sáng quắc của anh, cô thản nhiên nói một cách hợp lý: “Thế nào, anh cũng muốn đi theo em sao?”
Cừu Lệ dời tầm mắt, cầm ly nước lên rồi bước đến chỗ bàn trà nước rót một cốc nước ấm.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, một dãy số không có tên trong danh bạ gửi tới một tin nhắn:
“Tổng giám đốc Hoắc tới rồi, sau này nếu muốn làm việc cùng ngài ấy thì lập tức liên hệ với số này.”
Cừu Lệ buông di động, nét mặt vốn thoải mái đột nhiên tan thành mây khói.
***
Lúc Khương Vũ quay lại phòng tự học thì phát hiện chỗ ngồi trống không.
Cái thằng nhóc Cừu Lệ này lại chạy mất rồi.
Trên bàn có chiếc cốc giữ nhiệt còn tỏa hơi, có cả một tờ giấy note dán trên tấm chăn.
Trên đó vẽ hình đầu heo và để lại lời nhắn:
“Uống nước ấm.”
***
Cừu Lệ vừa mới ra khỏi cổng trường, anh bắt gặp giáo sư Tống Dụ Hà đứng dưới tán cây ngô đồng trước cổng trường.
Có vẻ ông ta đã đợi từ lâu: “Tiểu Lệ, em có thời gian nói chuyện không?”
“Thầy Tống, hiện tại em không có thời gian.”
Nói đoạn, Cừu Lệ không đợi ông ta phản ứng lại đã lập tức bỏ đi.
“Hôm qua tôi có nói chuyện với bạn học Chân Nhứ Nhứ, nghe em ấy nói bạn gái em đang ở đây.”
Bước chân Cừu Lệ hơi dừng lại.
Tống Dụ Hà tiếp tục nói ở phía sau: “Ngay từ đầu tôi cho rằng em Chân mới là bạn gái của em.
Không ngờ thế giới tình cảm của thanh niên các em lại phức tạp đến thế.”
Cừu Lệ xoay người lại, mặt không cảm xúc nhìn ông ta: “Thầy Tống, thầy muốn nói cái gì.”
“Cừu Lệ, em cho rằng tôi không biết em đang làm gì, đang tiếp xúc với ai sao?”---Đọc FULL tại ---
Cừu Lệ biết thật ra Tống Dụ Hà vẫn luôn điều tra anh.
Nhưng ông ta không có chứng cứ nên cũng chẳng thể làm gì.
Điều duy nhất Tống Dụ Hà có thể làm chính là hủy bỏ tên Cừu Lệ trong danh sách miễn thi nhưng anh chẳng hề để ý.
“Chẳng lẽ em không biết Lý Dương Huy vẫn luôn lợi dụng em, lợi dụng thuật thôi miên của em giúp hắn ta đạt được mục đích?”
“Em biết.”
“Biết mà em còn…”
Cừu Lệ cười lạnh nói: “Trên thế giới này có rất nhiều quái vật ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ ngu.
Có rất nhiều người không khống chế được bản thân mà trở thành kẻ khốn nạn làm tổn thương người khác.
Thầy Tống có tinh thần trượng nghĩa như vậy không bằng đi cảm hóa những người này đi, đừng ở đây nói lời vô nghĩa với em.”
“Cừu Lệ, tôi không cách nào đồng cảm về những điều em đã trải qua trong quá khứ.
Nhưng tôi biết, em muốn quay đầu.”
Lần duy nhất ông ta thành công Cừu Lệ chính là lúc ở Thái Lan, lúc Cừu Lệ uống say.
Cũng sau lần thôi miên đó, Tống Dụ Hà đã biết được rất nhiều chuyện của Cừu Lệ.
Kẻ biến thái luôn cải trang nhìn trộm nhà vệ sinh sau khi bị phát hiện đã tự chọc mù hai mắt ngay tại nhà vệ sinh nữ.
Một giáo sư đại học có hành vi sàm sỡ nữ sinh bỗng nhiên công khai thú tội ở trong cuộc họp.
Sau đó trong lúc hắn ta tự sát, có một đồng nghiệp nhanh tay nhanh mắt giành lại được chiếc bút máy sắp đâm vào động mạch của hắn ta.
***
Tống Dụ Hà đã sử dụng thuật thôi miên ngắn với anh, điều tra ra những sự việc liên quan ít nhiều đến anh.
Ý chí của bản thân Cừu Lệ rất mạnh mẽ, ông không thể điều tra ra thêm việc gì.
Ví dụ như vụ án liên quan tới Lý Dương Huy.
Nhưng hai sự kiện gần đây cũng có thể đủ để khiến ông ta cho Cừu Lệ mang còng tay.
“Cừu Lệ, em cho rằng bản thân đang làm gì, lao công quét rác sao? Em cảm thấy công lý của thế giới này được thực thi bởi em ư?”
“Công lý? Thế giới này làm gì có cái gọi là công lý.” Khóe miệng của Cừu Lệ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Hơn nữa những việc thầy đang nói có liên quan gì tới em, em không hiểu.”
“Đừng giả bộ, tôi là người giám sát của em, không có chuyện em lừa tôi đâu.
Hôm nay tôi không thẩm vấn em, chỉ là lấy thân phận thầy giáo hy vọng em có thể quay đầu.”
“Chẳng lẽ thuật thôi miên của thầy Tống còn có thể giúp người ta rửa sạch tội ác, quay đầu là bờ sao?”
“Tôi có thể, chỉ cần em nguyện ý tin tưởng tôi.”
“Em không tin.”
Cừu Lệ dứt lời, xoay người cất bước rời đi.
Tống Dụ Hà ở phía sau nói to về phía anh: “Chẳng lẽ em muốn làm liên lụy tới những người xung quanh em sao? Đoạn Bác vô tội.
Em dùng văn phòng tư vấn của mình tìm kiếm mục tiêu, mấy năm nay cậu ấy đi theo em, em cho rằng cậu ấy không có chút liên quan nào sao?”
Cừu Lệ không quay đầu lại.
Sống chết của người khác liên quan gì đến anh.
Tống Ngọc Hà lại nói: “Vậy còn bạn gái của em thì sao? Em muốn kéo theo cô ấy xuống địa ngục sao?”
Tay Cừu Lệ bỗng nhiên siết chặt lại.
Ông ta muốn kéo cô ấy xuống địa ngục ư.
Tống Dụ Hà thấy anh dừng bước, hình như có tác dụng nên nói tiếp: “Cừu Lệ, còn chưa đến mức không thể cứu vãn, em để tôi giúp em.”
Anh nghiêm nghị nói: “Em đã không quay đầu lại được rồi, thầy Tống.”
Ngần ấy năm, anh không phải không nghĩ đến việc quay đầu lại.
Năm đó vì trả thù thế giới này bất công nên anh lợi dụng thôi miên, đùa bỡn trái tim của mọi người, muốn làm gì thì làm.
Kể từ lần đầu tiên làm sai, anh đã không thể chấp nhận mình.
Huống chi là cô.---Đọc FULL tại ---
“Em muốn đi gặp người tên là Hoắc Thương Lâm, tôi có biết một chút về sự hợp tác của hắn ta và Lê Dương Huy.”
Cừu Lệ nhìn về phía ông ta.
“Bọn họ lấy cớ xuất ngoại, đem các cổ vật từ Thái Lan sang Châu Âu buôn lậu với giá cao.
Cảnh sát đã để ý hắn ta từ lâu nhưng vẫn chưa bắt được cả người lẫn tang chứng, vật chứng.”
Tống Dụ Hà đi đến bên cạnh Cừu Lệ, lấy ra giấy tờ tùy thân của cảnh sát: “Thầy và cảnh sát hợp tác nhau, thầy phụ trách thẩm vấn.
Bố của em năm ấy là do chính tay thầy tống vào trong tù.”
“…”
“Em phạm phải sai lầm đúng là rất khó quay đầu lại.” Tống Dụ Hà nhìn đôi mắt anh một cách chăm chú, bình tĩnh nói: “Nếu thầy giúp em tìm một đường khác, em nguyện ý trở lại không?”
“Trở về bên cạnh người mà em yêu một cách quang minh chính đại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...