“Trả… trả… cái gì?”
Tần Sắt ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Uyên, há miệng, đầu óc trống rỗng, cô cảm thấy đầu óc cô có chút không đủ dùng.
Đây là chuyện gì vậy?
Đại thần rốt cuộc có nói cùng ngôn ngữ với cô không thế?
Cố Cảnh Uyên cúi người, dán sát trán vào trán Tần Sắt, gằn từng chữ vừa rồi với cô: “Tần Sắt, em, nợ tôi một đứa con, em phải trả!”
Tần Sắt sợ tới mức run rẩy, hai chân mềm nhũn, sắp ngã xuống đất.
Cố Cảnh Uyên tiến lại gần, thuận tay giữ cô lại, kéo cô vào lòng anh.
“Anh… anh… tôi tôi tôi… anh…” Tần Sắt chỉ vào Cố Cảnh Uyên, không thể nghĩ ra lời nào để nói chuyện với anh.
Người đàn ông này sao có thể vô liêm sỉ như thế?
Cô từ đầu đến cuối chưa hề có thai mà?
Anh lại cứ nói cô có thai, còn con mẹ nó sảy thai, vô duyên vô cớ mà nợ anh một đứa con.
Đầu óc Tần Sắt hoàn toàn không còn cách nào tự hỏi như thường nữa, không biết mắng chửi kiểu gì, bởi những từ ác độc nhất mà cô nghĩ ra cũng không tả nổi sự mặt dày của Cố Cảnh Uyên!
Cố Cảnh Uyên ôm Tần Sắt, lạnh lùng hỏi: “Thế nào, muốn chối ư?”
Kịch bản không như anh sắp xếp, Cố Cảnh Uyên rất không vui.
Vốn dĩ chỉ cần làm Tần Sắt nghĩ cô có thai, là anh có thể dựa vào cái cớ chăm sóc đứa bé để trói chặt cô lại lúc cô ly hôn.
Anh không sợ bị phát hiện ra, bởi sớm muộn gì cũng sẽ phải có thai mà thôi.
Có chút ngoài ý muốn, nhưng không sao cả, anh còn nhiều lý do để trói cô lại lắm.
Dù thế nào, cô cũng sẽ không chạy khỏi tay anh.
Tần Sắt xù lông, giận dữ nói: “Tôi… tôi… mẹ nó tôi chưa có thai, anh muốn tôi nhận kiểu gì?”
Cố Cảnh Uyên nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm hung ác, khiến Tần Sắt run rẩy, anh nói: “Thế chính là muốn chối rồi.
”
Nói xong, anh ôm lấy Tần Sắt, bước thẳng đến tòa nhà nội trú.
Vương Thu Hà và Thẩm Chí Quốc có thể xuất hiện ở đó bất cứ lúc nào, nếu bọn họ thấy được thì nguy to.
Tần Sắt nhanh trí vùi mặt vào ngực Cố Cảnh Uyên, dùng sức vỗ vai anh, nhỏ giọng gào lên: “Đi đâu vậy Cố Cảnh Uyên, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu, anh mau buông tôi ra.
”
Đôi môi mỏng của Cố Cảnh Uyên hé ra một nụ cười hung dữ lạnh lùng: “Tôi làm gian phu, sao có thể không đi gặp chồng chính thức của em được?”
Tần Sắt sợ tới mức giật giật phần áo ở ngực anh: “Đừng mà, đừng mà Cố Cảnh Uyên, anh điên rồi hả?”
Cố Cảnh Uyên không để ý, bước đi cực nhanh với đôi chân dài miên man.
Thẩm Duệ đang ở tầng ba, anh ôm cô vào thang máy, nháy mắt đã qua hai tầng.
Tần Sắt thấy sắp đến nơi rồi, vội túm lấy áo của Cố Cảnh Uyên, vừa khóc vừa nhận: “Tôi nhận, tôi nhận được chưa?”
Cô còn chưa lấy được tiền đâu, còn chưa kịp ly hôn mà.
Cố Cảnh Uyên dừng lại: “Được.
”
Vừa dứt lời, anh liền buông Tần Sắt xuống, lấy bút máy từ trong túi ra, mở một tờ giấy gấp đưa cho Tần Sắt: “Ký đi.
”
“Đây là gì vậy, anh muốn tôi ký sao?”
Trên tờ giấy trắng, hai hàng chữ đen sắc lạnh gọn ghẽ viết:
[Giấy nợ]
Kể từ hôm nay, Tần Sắt nợ Cố Cảnh Uyên một đứa con, sẽ trả lại càng sớm càng tốt!
Người nợ con: ______
Thời gian: ______
Tần Sắt thề, cả đời này chưa thấy tờ giấy nợ nào như thế này, tên khốn này còn chuẩn bị trước nữa chứ.
Cố Cảnh Uyên: “Ký đi chứ.
”
Tần Sắt cắn răng, tức giận đến phát run: “Anh… anh đừng có ép người quá đáng, tôi đã đồng ý rồi…”
“Thật ngại quá, không thể tin tưởng nhân phẩm của em.
”
Tần Sắt không nhúc nhích, Cố Cảnh Uyên lạnh lùng nói: “Không ký đúng không, vậy đi tiếp thôi.
”
Nói xong liền muốn túm người đi, Tần Sắt sợ hãi: “Được được, tôi ký, tôi ký…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...