Phí Như Phong đi vào phòng họp, phòng hội nghị to như vậy xung quanh chỉ có vài người, nhóm bảy người tinh anh là cơ cấu trung tâm do chính Phí Như Phong tạo ra, hắn nói với tổ trưởng Lôi Hạo, “Bắt đầu đi.” Hắn nâng tay nhìn đồng hồ, ám chỉ mọi người tranh thủ nửa tiếng thời gian.
Mọi người cũng nhanh chóng lật giở tư liệu trước mặt, chuẩn bị trong thời
gian ngắn nhất dùng lời lẽ súc tích chân thực nhất trình bày chiến lược
đầu tư năm sau của Phí thị.
Lôi Hạo báo cáo một chút cơ cấu công
ty mà hắn đề cử, “Công ty châu báu Nặc Tư vì khuếch trương quá nhanh mà
tiền vốn xoay vòng đã gần như cạn kiệt, mà món nợ nó đã dùng danh nghĩa
cá nhân thế chấp cổ phần ở ngân hàng Lý Lợi Ngang Thụy Sỹ đã sắp đến kỳ
trả cuối cùng, đề nghị thu mua…”
“Công ty châu báu Nặc Tư có lịch sử trăm năm, đã từng thiết kế lễ phục kết hôn cho Hoàng Phi phải
không?” Phí Như Phong cắt ngang câu nói của Lôi Hạo.
Lôi Hạo gật đầu.
Nụ cười xuất hiện trên đôi môi duyên dáng của Phí Như Phong, “Nói với công ty châu báu Nặc Tư, nếu trong hai mươi ngày họ làm ra một bộ áo cưới
khiến tôi hài lòng, trên mặt phải khảm đầy trân châu, đúng, trân châu,
trân châu tinh xảo lóa mắt phụ trợ gương mặt trong suốt như ngọc, còn
quấn bện vào mái tóc thật dài…”
“Tổng giám đốc.” Giọng nói của
Lôi Hạo khiến Phí Như Phong ngẩng đầu lên, hắn nhìn ánh mắt giật mình
của mọi người, nhướn mi, mặt không đổi sắc tiếp tục nói: Nếu họ có thể
làm ra một bộ áo cưới khiến tôi vừa lòng, món nợ của họ có thể kéo dài
thời hạn trả 1 năm, nói cho họ biết đây là cơ hội duy nhất để Nặc thị
bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của mình.”
Lôi Hạo dùng vẻ mặt thâm trầm che dấu sự kinh dị của mình. Hắn trầm giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ báo cho họ.”
Nửa giờ sau, cuối cùng thì hội nghị cũng đã thông qua kế hoạch phát triển
năm sau, Phí Như Phong ký tên lên các văn bản cần thiết, và chi phiếu
đầu tư cho các hạng mục cần thiết.
Lôi Hạo nhận được các văn kiện thì vui đùa: “Tổng giám đốc, hội nghị tinh anh một năm một lần, tiết
mục giải trí phía sau cứ tổ chức như bình thường chứ?” Cái gì gọi là
tiết mục phía sau chứ? Chính là đến câu lạ bộ nổi tiếng gọi một bàn
rượu, thêm mấy người đẹp thối nát ra hầu rượu chứ sao.
“Cẩn thận, Lôi công tử.” Mặt mày Phí Như Phong cực kỳ đẹp trai, trán nhăn lại vì
cười, “Ai mà xui khiến người sắp kết hôn này phạm sai lầm về đạo đức
chứ?” Hắn thoải mái đứng lên, chấm dứt đề tài này.
Bảy người giật mình nhìn Phí Như Phong rời khỏi phòng họp, “Cừ thật.” Mạch Uy đứng lên đầu tiên, hắn hoảng sợ nhìn những người khác, “hắn ta mới nói cái gì
cơ? Sai lầm về đạo đức á?”
Ánh mắt Lôi Hạo rời khỏi cửa, nhìn mọi người: “Không nghe nhầm chứ?”
Si Cách cũng ở một bên gật đầu, “không nghe được lời hắn ta nói sao? Còn
nghe rõ ràng Phí tổng giám đốc nhà chúng ta buông tha cho lợi nhận bạc
triệu chỉ vì một cái áo cưới đấy!”
“Cô dâu là ai?” Nguy Thật quay đầu hỏi.
“La Rochelle…” còn chưa nói xong, Lôi Hạo đã lắc đầu, “Đổi người rồi, hiện tại là – Liễu Đình.”
Phí Như Phong đi thẳng ra đại sảnh, không nhìn những người xung quanh và cả ngững doanh nhân đang đợi hắn. Hôm nay hắn đã muộn hơn mọi khi rồi, hắn ngồi trên xe chờ hắn thắt dây an toàn xong lái xe liền cho xe chạy đi.
Phí Như Phong tựa lưng về phía sau, hắn quyết định – nhất định phải cử hành hôn lễ của hắn trong vòng một tháng, hắn biết rõ hắn cần gì, môi hắn
cong lên, cảm giác được sự run rẩy, cảm giác được thân thể dướng về phía hắn, hắn yêu đến chết cánh tay ôm tay hắn, mùi vị gắn bó, Phí Như Phong lo lắng đổi tư thế ngồi.
“Tổng giám đốc, điện thoại của ngài.” Lái xe gọi hắn.
Phí Như Phong không yên lòng liếc nhìn điện thoại, hắn nhướn mày, là một cú điện thoại hắn không hề muốn nhận nhưng vẫn cứ phải nhận, ấn xuống phím nghe.
Quả nhiên trong điện thoại truyền đến giọng nói trào
phúng: “Phí tổng, mạo hiểm đánh gãy tranh chấp của ngài là muốn hỏi một
chút, ngày kết hôn của ngài đã xác định chính xác chưa? Quà kết hôn của
ngài đã sắp mốc meo cả rồi.”
Phí Như Phong nhẫn nại, không chút
thay đổi trả lời: “Nhâm Dật Phi, yên tâm, sẽ không để cậu mất danh hiệu
thằng bạn lang sói đâu.”
Người ở đầu bên kia rõ ràng là bị mất
mặt “Ách, cũng không phải là lo lắng, chỉ là suy nghĩ không biết có ý đó không, Liễu Đình đã từ chối mấy lần đề nghị cử hành hôn lễ trong tháng
này rồi, có phải là sinh ra một chút “chán ghét bình yên” hay không?”
Phí Như Phong nắm chặt di động “Nhờ Lôi Tư!”
Tên Mafia Italia dĩ nhiên là vô cùng thích cái tên của mình, hắn thoải mái
cười to ở đầu dây bên kia, “A Phong, rõ ràng là thế rồi, cậu có muốn qua bên tôi tính ngày kết hôn dùm không? Dù sao cậu cũng nợ ân tình những
người này.”
“--- không cần!” Phí Như Phong trả lời một cách nho nhã lễ độ, cắt điện thoại.
Tòa nhà Phí gia.
Trong sân là hai chiếc ghế điêu khắc theo phong cách cổ, hai người ngồi đối diện nhau. Trên bàn là những quân cờ đen trắng.
Người nhỏ hơn cầm quân cờ trầm ngâm, chậm chạp không chịu hạ xuống.
“Phải nghĩ cách giữ lại tiền vốn nha, vừa hạ tay là tổn thất đấy, từng quân
cờ đều phân tán linh tinh, hạ xuống là bị ăn mất.” Người già chỉ vào bàn cờ đắc ý nói.
Người nhỏ hơn vừa thấy, vội vàng chữa lại, quân cờ chưa hạ xuống.
“Em yêu, em đã về.” Phí Như Phong ôm lấy người đang thu tay lại từ bàn cờ - Liễu Đình, tay hắn đi dọc theo cánh tay, đến cổ tay trắng nõn rồi đến
đầu ngón tay, trên mặt Liễu Đình lóe lên ánh hồng, cắn môi, liếc mắt,
đối diện với con ngươi của hắn khiến khóe môi hắn cong lên, nở ra nụ
cười đầy tà khí khiến người ta không dám nhìn. Hắn không dấu vết đẩy tay Liễu Đình, quân cờ rơi xuống chỗ khác.
Lão gia cúi đầu, Phí Như
Phong quấy nhiễu ván cờ, quân đen thế mà lại có cơ hội hồi sinh. Ông
liếc mắt nhìn Liễu Đình rồi lại hung hăng lườm Phí Như Phong. Trên mặt
Phí Như Phong là nụ cười lười biếng vô tội, “Ông, uống ly trà đi.” Hắn
ân cần rót trà, lão gia hừ hừ trong mũi, cúi đầu suy nghĩ.
Khóe miệng Liễu Đình cong lên, Phí Như Phong cúi đầu, hơi thở phả lên cái ót trắng nõn, “hôm nay lại thua cờ rồi?”
Liễu ĐÌnh cong lên cái cằm ảo não, ống tay áo ngoài rộng thùng thình rủ
xuống, hoa văn mây trời được thêu tinh xảo trượt khỏi tay Phí Như Phong. “5 hòa 5 bại.” môi hơi bĩu lên khiến gương mặt xinh đẹp tăng thêm chút
trẻ con, biểu tình không mang theo dụ dỗ mà khiến thân thể Phí Như Phong căng cứng như có dòng điện xuyên qua.
Tay hắn ôm ngang ngực cô,
khiến lưng cô dính sát vào lòng hắn, “Trận chiến thật huy hoàng.” Hắn
nói nhỏ, giọng điệu mang theo đùa cợt lại lộ ra cưng chiều vô hạn.
Nhiệt độ cơ thể hắn theo lồng ngực phập phồng xuyên qua những lớp quần áo mỏng thấm vào thân thể Liễu Định
“Cạch” Lão gia đặt quân cờ xuống, “Chơi cờ dở tệ, cũng không biết có ưu điểm gì nữa, La Rochelle mạnh hơn nhiều.”
Liễu Đình mỉm cười đứng lên, cười đến an nhàn, vô cùng tự nhiên, vô cùng ôn
nhu, vô cùng quyến rũ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phí Như Phong, nhẹ
nhàng mềm mại: “Anh còn chưa ăn gì đúng không? Hôm nay dùng một đầu cá
lớn nấu canh, canh hầm hơn ba giờ đến mức xương cốt đều ran ra, nước
canh trắng như tuyếtm sau đó bỏ xương cá đi, thả thịt bò vào nước canh, ừ hầm đến bây giờ là vừa ngon, đi ăn một bát đi được không?”
Phí
Như Phong nhìn sự giảo hoạt dẩn dưới nụ cười động lòng người, hắn thật
sự muốn cười to, lại muốn hung hắng hôn xuống, đúng là làm cho hắn vô
cùng vui vẻ nhưng cũng khó mà nhịn nổi dục vọng, mỗi ngày hắn đều lăn
lộn từ thiên đường đến địa ngục rồi lại lăn lên rồi lăn xuống.
“Như Phong.” Ngón tay Liễu Đình cọ cọ hắn, cảnh cáo trong mắt khiến hắn
không có sự lựa chọn, hắn miễn cưỡng dời tầm mắt khỏi đôi môi quyến rũ,
chậm rãi gật đầu, “Rất đói.” Giọng nói khêu gợi của hắn khiến nhịp thở
của Liễu Đình khựng lại nửa nhịp.
Tầm mắt Phí Như Phong chuyển
động theo dáng người, chỉ vài giây ngắn ngủi, trong não hắn đã ảo tưởng
đến mỗi tấc da thịt và đường cong, da thịt chuyển sang màu phấn hồng
dưới môi hắn, tóc đen sáng bóng che khuất hai bầu…
“Đối với khao
khát cũng dâm loạn!” Bên tai Phí Như Phong truyền đến tiếng trách cứ hèn mọn của ông nội hắn, hắn quay đầu, hai chân thon dài, nụ cười trên môi
đã đến độ sâu như biển rồi, hắn thành thạo trả lời: “Ông nội, nếu mà
không toàn tâm toàn ý đón nhận cháu dâu, để hôn kỳ cứ lùi lại thế này
thì chẳng mấy mà sẽ nhìn thấy cháu nội ông tự bùng cháy như ngọn đuốc
luôn á!”
Phí Thanh Xa bị lời nói trắng trợn vô liêm sỉ của đứa
cháu làm bất ngờ đến trợn mắt há mồm, ông run run nửa ngày vẫn không tìm ra lời thích hợp để ném về cho nó, ông tức giận đứng bật dậy đi về nhà
ăn.
Đừng có giỡn, giận cứ giận, nhưng mà yêu đồ ăn ngon thì sao
bỏ được, bằng vào tuổi của Phí Thanh Xa ông đây, chẳng lẽ còn không thể
thỏa mãn khẩu vị của mình? Ông càng muốn nuôi dưỡng tinh thần, còn tiếp
tục đấu đấy! Đã rất lâu rồi Phí Thanh Xa không cảm nhận được chiến ý sục sôi, bừng bừng sức sống thế này.
Canh cá vô cùng ngon ngọt đậm
đặc, thịt bò vừa vào miệng liền tan, dìu dịu ngon miệng, Phí Thanh Xa ăn liền ba bát, ngẩng đầu, nhìn Liễu Đình đang không ngừng chia thức ăn
cho họ, A Phong không ngừng vừa ăn vừa nói, cái mũi cô khẽ nhăn lại
không cho là đúng, hoặc căn bản không tin chuyện quỷ quái hắn nói, Phí
Thanh Xa nhìn, bức tranh này thế mà lại hài hòa đến vậy, ông giãy dụa,
thình tình trái tim yên tĩnh lại.
“Tối nay anh rửa bát.” Giọng Liễu Đình réo rắt.
Phí Thanh Xa buồn cười nhìn đứa cháu trai nghe lệnh thu dọn bát đũa, trong miệng nhỏ giọng than thở.
“Không được lải nhải.” Vừa nói ra Phí Như Phong nhếch miệng cười
“Được rồi, nếu có người hướng dẫn anh rửa bát ra sao thì vấn đề gì cũng không có nữa.”
Phí Thanh Xa không nhịn được mà cười to, ông đứng lên. “Đứa cháu đáng cười, đúng là không có tiền đồ.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.”
Phí Như Phong nhìn bóng ông nội, hắn nhướn mi nhìn Liễu Đình, “Người Phí gia dường như đều không có cách nào.”
Liễu Đình trợn mắt, ánh mắt như lơ đãng liếc hắn, đôi rèm mi như cánh bướm
rất nhanh cụp xuống. Khẽ nhíu lông mày, đó là sự quyến rũ không ai kháng cự nổi, “Nếu không có cản trở, tiến độ sẽ nhanh hơn chút.”
Hơi
thở Phí Như Phong lệch lạc, hắn chậm rãi buông bát đũa trên tay xuống,
“Em yêu, đã không có thời gian để chúng ta tuyệt vọng nữa rồi.”
Trong không khí truyền đến nhịp đập khác thường, thêm hơi thở nguy hiểm, Liễu Đình cảnh giác lùi lại.
Đôi mắt Phí Như Phong nheo lại, hắn ôn nhu: “Thử đi, cam đoan sẽ không thích đến mất khống chế đâu.”
Liễu Đình nhìn người đẹp trai tà ác, đương nhiên vô cùng thức thời dừng lại, “ Như Phong, ông nội vẫn trong phòng đấy, đừng có…”
“Một nụ hôn thôi mà em yêu, chỉ là một nụ hôn.” Phí Như Phong ân cần dụ dỗ,
Liễu Đình nghi ngờ nhìn hắn,Phí Như Phong tiêu sái bước từng bước, con
ngươi đen đặc của hắn làm cô có xúc động muốn bỏ chạy, nhưng cô biết,
hậu quả của việc đó sẽ vô cùng nghiêm trọng, cô chọn đứng im tại chỗ,
nhìn hắn chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng bỏng dừng trên môi cô, liếm
hôn.
Dục vọng cực nóng dâng lên, trái tim Liễu Đình đập nhanh
kinh hoàng, nghiêng đầu theo bản năng, “từ từ!” Thứ mềm mại trượt qua
vành tai. Phí Như Phong cố sức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn cuồng dã, Liễu
Đình lập tức cảm thấy sức lực trên lưng tăng lên.
“Như Phong,”
Hai tay Liễu Đình chủ động giữ lấy đầu hắn, dường như vô cùng thân thiết lại giống như ngăn trở, hơi thở nhẹ nhàng phất qua làn da hắn, “Muốn
hôn.”
Tiếng nói khàn khàn nhỏ đến tươi đẹp của Phí Như Phong mang theo ý cười nồng đậm, “Bảo bối, sự chủ động của em sẽ làm anh không
kiềm chế nổi.”
Liễu Đình cười giảo hoạt nhìn ánh mắt hắn, “Anh
yêu, kiên cường một chút, chỉ là một nụ hôn.” Tay Phí Như Phong túm qua, ôm lấy, không kiềm chế, hắn lắc đầu, tỏ vẻ nụ hôn này với nụ hôn hắn
muốn khác nhau quá lớn làm hắn rất thất vọng.
Hắn đè chặt eo cô,
ác ý làm mỗi tấc da thịt của hắn đều dính chặt vào thân thể mềm mại của
cô, Liễu Đình cảm nhận được nhiệt độ càng lúc càng cao của hắn một cách
rõ ràng, cùng với dục vọng cứng rắn đang chọc chọc vào người cô. Thân
nhiệt và cảm giác nóng bỏng kia làm cô thở dốc dồn dập.
“Như Phong… ư…”
Môi Phí Như Phong đột nhiên liếm mút làn do non nớt mẫn cảm sau gáy, kích
thích bất ngờ và hơi thở nóng bỏng hắn phun lên cần cổ khiến cô mất đi
ngôn ngữ.
Cánh môi dính chặt, đầu lưỡi quấn quanh, nguồn nhiệt
bừng bừng tấn công mãnh liệt, bàn tay Phí Như Phong lần xuống, mang theo ái muội linh hoạt luồn vào trong áo khoác mỏng manh, cảm xúc đến từ
từng tấc da thịt nhẵn nhụi trên lưng, Liễu Đình sợ run, giãy dụa vài cái lại bị hắn hôn càng sâu hơn, tay hắn trượt đến mông cô, kéo sát lại, da thịt nóng bỏng dính sát vào không một khe hở, hai chân thon dài thẳng
tắp của hắn ma sát lại, dây dưa cuồng loạn, ánh mắt nóng rực của hắn
càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt. Đầu Liễu Đình mơ hồ, yếu đuối ngã
trong lòng hắn, đôi mắt hơi hé mở đã bị tình dục nhấn chìm.
“
Ưm…” tiếng kêu lưng chừng, vài tiếng sủa cắt đứt tình dục mê hoặc, một
con chó săn lớn nhe miệng thè lưỡi lộ ra răng nanh sắc bén, vừa hung hãn lại ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân Phí Như Phong cắn cắn ống quần hắn,
ống quần rách ra, răng nanh sắc bén như nóng lòng muốn thử da thịt hắn.
Phí Như Phong nâng chân lên, chuẩn bị đá nó bay ra không chút lưu tình, “A” Một cơn đau, Liễu Đình hung hăng cắn môi hắn.
“Có xấu hổ hay không chứ? Nó mới ba tuổi thôi, thế mà muốn đánh nó ư?”
Phí Như Phong thở dài, oán hận nhìn con chó săn đáng chết, chó săn cụp đuôi nằm úp sấp miệng phát ra tiếng ư ử như sợ hãi.
“Không sợ, Vân Tử, đấy là một con hổ giấy, hắn không dám làm gì đâu.”
Phí Như Phong chán nản.
Liễu Đình vuốt ve đỉnh đầu nó: “Vân Tử thật ngoan, biết mẹ có nguy hiểm mới
chạy tới cứu mẹ phải không?” Chó săn vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay,
nhìn như con chó nhỏ mang bộ dạng tội nghiệp, Liễu Đình phát ra tiếng
cười dễ nghe.
Tình dục vẫn đang cháy bừng bừng trong cơ thể Phí
Như Phong, chưa được giải phóng khiến hắn đau đớn, nhưng khóe miệng hắn
vẫn nở nụ cười, hắn yêu, vì từng trải qua đau lòng khổ sở, hắn để cô
nghịch ngợm, cưng chiều cô, nhìn trên mặt cô có kiêu ngạo và tức giận
của con người, nhìn cô vui đùa với cún ầm ĩ, mặt cô lúc này cuối cùng
cũng mang theo “Sự ấm áp của trần gian.”
Yết hầu Phí Như Phong co rút, Liễu Đình nâng lên nụ cười trong suốt nhìn hắn, dùng giọng điệu
dạy học trò nói với hắn: “Thật sự là tiểu quỷ không an phận!”
Phí Như Phong cười cười ngắm cô, nhún nhún vai trả lời không biết xấu hổ: “Một kẻ đói khát dễ phạm tội mà.”
Mặt Liễu Đình không kìm được mà đỏ lên, dắt Vân Tử, vuốt vuốt quần áo trên
người, dùng hết khả năng bày ra bộ dạng nghiêm túc nói nhỏ: “Vô cùng
đồng tình với người sắp bị gả cho loại hạ lưu vô sỉ, sắc lang đáng giận
này!” Xoay người muốn rời đi.
Phí Như Phong lập tức ngăn lại:
“Chuyện đứng đắn, đi xem với anh đi.” Hắn nhìn sắc mặt Liễu Đình, bổ
sung thêm: “Đi gặp một người.”
Liễu Đình tuần tra gương mặt hắn
một vòng, quá rõ ràng sau sự cao nhã lãnh khốc quyết đoán của hắn là xấu xa nhưng giờ phút này ánh mắt hắn đầy mê hoặc.
--- --------
Liễu đình đi vào biệt thự ở ngoại ô, vừa vào đại sảnh liền thấy người đàn
ông đứng giữa, mái tóc đen pha lẫn những sợi bạc, trên trán như khắc
những nếp nhăn biểu hiện ra dấu vết năm tháng. Nhưng ánh mắt ông vẫn
sáng ngời có thần, ông nhìn về phía Liễu Đình.
“Chú Long.”
Hốc mắt chú Long cũng hơi ướt át, ông vỗ vỗ bả vai, “Đã sắp làm vợ người ta rồi còn khóc như vậy, thật là khó coi.”
Liễu Đình dùng tay áo chú Long để lau nước mắt, ánh mắt chú Long ngập tràn
lo lắng, họ bước chậm dạo quanh vườn biệt thự, nói chuyện thường ngày.
“Chú Long, lúc hắn mời chú đến có lễ phép hơn trước kia không?” Liễu Đình hơi lo lắng.
Sắc mặt chú Long hơi khó coi, lòng Liễu Đình hơi kinh hãi.
“Đừng lo, tên trứng thối nào đó đã lễ phép hơn trước nhiều rồi.” chú Long
trấn an: “hắn đó, nếu không để người nhà dắt tay cháu đặt vào tay hắn
thì sẽ trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong buổi lễ.”
Liễu Đình cảm giác được sự lo lắng ngâm ướt thân thể.
Chú Long nhìn thật sâu, “tiểu Đình, hắn là hạnh phúc của con sao?”
Liễu Đình vươn tay cầm tay chú Long, biết rằng chỉ cần cô hơi do dự thì cho
dù liều chết chú Long cũng sẽ mang cô đi, “Chú Long, hắn là hạnh phúc
của cháu.”
Chú Long nhìn vẻ mặt cô, quay đầu: “Cuối cùng mẹ cháu cũng có thể nhắm mắt.” trên mặt hắn hiện đủ cảm xúc vui mừng sầu bi.
Yễn tĩnh một lát, Phí Như Phong tiêu sái đi vào, dáng vẻ tuyệt mỹ, khí thế
hiển hách tôn quý, vừa nhìn thấy nước mắt rơi trên hai gò má Liễu Đình,
đôi mắt nheo lại, đau lòng vô cùng, hắn đến phía sau, ôm lấy cô, “Đừng
khóc, em yêu.” Hắn hôn gáy cô, ôm cô chặt hơn, “Sau này gả cho anh, sẽ
không tệ như em nghĩ đâu.”
Lúc này, Liễu Đình không thể không cười vì lời của ắn.
Chú Long tà tà liếc hắn một cái thăm dò, hắn do dự gọi: “Xin chào, chú Long.”
Chú Long hừ lạnh, “Không dám, Phí tổng giám đốc.”
Phí Như Phong nhìn mắt Liễu Đình, tiếp tục anh dũng không sợ hy sinh tiếp
tục, “Chú Long đã quen chỗ ở này không? Có gì không hài lòng không ạ?”
“Cái gì cũng không quen!”
“Vậy gọi người đổi chỗ khác, có gì cần chú ý chú cứ nói ra.” Phí Như Phong không xấu hổ cũng không ủ rũ, bám riết không tha.
Cuối cùng chú Long dậm chân một cái, “Tiểu Đình, xác định ngày thành hôn rồi báo cho chú biết.” Ông xoay người bước đi.
“Gặp lại sau, chú Long.” Phí Như Phong cung kính tiễn đưa.
“Gặp lại cái…” chú Long lướt ra khỏi cửa, Liễu Đình nhìn về phía hắn, hắn âm u chống đỡ thái dương, “Chẳng lẽ chú Long ghét bỏ anh gọi chú lấy già
quá, lần sau gọi là Anh Long có phải tốt hơn chút không?”
Liễu Đình im lặng đem câu nói trong miệng nuốt xuống, nắm tay đập hai cái lên ngực hắn, xoay người lên xe.
“Bạo quân.” Phí Như Phong ngồi vào xe theo cô, tay hắn đặt lên vai cô, cúi đầu khẽ gặm vành tai mềm mại.
Liễu Đình cười to, đầu khẽ nghiêng, sau đó dùng hai má mềm mại dụi lên đỉnh
đầu hắn, một động tác đơn giản mà tràn ngập yêu thương khiến nhu tình nổ tung trong lòng Phí Như Phong, hắn dùng sức ôm cô vào lòng, mặt vùi vào tóc cô siết chặt vòng tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...