Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy rất kỳ quái, tại sao mình tự nhiên mình lại nói ra cái ngày đó kia chứ. Rõ ràng cô thật lòng muốn nói không biết, lại không biết tại sao lại thốt ra ngày 21 tháng 12 cả, trên thực tế sau khi cô nói xong cũng không xác định được rút cuộc có phải là ngày hôm đó không nữa.

Tùy Tâm không biết tại sao cô lại bối rối, tiếp tục hỏi: "Nên tặng gì đó cho cậu ấy đây?"
"Đàn ông..." Lạc Vĩ Vĩ thuận miệng nói ra.
Tùy Tâm liếc xéo nhìn cô, "Nghiêm túc chút đi."
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu tùy tiện tặng gì đó cậu ta cũng sẽ cảm kích cậu hết đó, loại người không có bạn bè gì như cậu ta, dù cậu chỉ nói một câu sinh nhật vui vẻ, đoán chừng cậu ta cũng sẽ cảm động mà bật khóc."
Nghe Lạc Vĩ Vĩ nói như vậy xong, Tùy Tâm bỗng nhiên rất đau lòng Lục Thi Duy, giương mắt nhìn Lục Thi Duy đang cúi đầu chăm chỉ làm việc, nhịn không được nói với Lạc Vĩ Vĩ: "Nói thật, cậu thể đối tốt với người ta một chút hay không?"
"Người ta là ai?"
"... Tiểu Duy."
Lạc Vĩ Vĩ: "Sao cậu không nói cậu ta đối với mình một chút đi? Cậu không thấy cậu ta bắt nạt mình như thế nào sao?" Tùy Tâm đừng có gạt người nữa được không? Bản thân mình thường xuyên bị Lục Thi Duy chọc nghẹn nói không nên lời, Tùy Tâm ở một bên đã không giúp thì thôi, còn đi theo cười... Đây là việc bình thường mà bạn thân làm sao?
"Đáng đời cậu!" Tùy Tâm vừa tức cô.
Lạc Vĩ Vĩ hừ một tiếng chuẩn bị trở về vị trí công tác của mình, trước khi đi lại không cam lòng, thuận tay lấy một túi khoai tây chiên của Tùy Tâm mới bỏ qua. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ một chút, Lục Thi Duy đúng là có loại mị lực làm người khác thích nàng, trừ phi nàng không muốn, nếu không một khi nàng đối tốt với người khác một chút, người kia rất khó không đắm chìm.

Lạc Vĩ Vĩ vừa nghĩ, vừa cầm khoai tây chiên cắn đến vang rắc rắc rắc, chẳng qua tôi nhất định không thích cậu ta là được.
Sau khi tan việc Lạc Vĩ Vĩ theo thói quen mà chạy tới nhà Lục Thi Duy, thẳng đến khi Lục Thi Duy nhắc nhở cô mới nhớ tới, buổi sáng Lục Thi Duy đã đem hành lý dời qua hết rồi, từ nay về sau hai cô phải sống cùng với nhau, thật sự quá âm u mà.
"Cậu đang ở đây lầm bầm cái gì đó?" Lục Thi Duy nhìn cô lái xe mà trong miệng còn lầm bầm cái gì đó, hơn nữa trên mặt biểu lộ dị thường phong phú, liền phỏng đoán hơn phân nửa có liên quan đến mình.
"Tôi không cẩn thận nói ra sao?" Thật ra Lạc Vĩ Vĩ không sợ Lục Thi Duy nói bậy, chỉ có điều cô sợ mẹ cô, mà điều Lục Thi Duy am hiểu nhất đấy, chính là đi cáo trạng với mẹ cô.
Lục Thi Duy nhịn không được cười cô: "Vui buồn thất thường, tôi qua ở cậu rất hồi hộp sao? Không phải trong nhà cậu giấu người nào đó chứ? Ví dụ như ngày đó..." Tuy rằng Lạc Vĩ Vĩ đã từng nói qua cùng Vương Đông Thanh không phải cái loại quan hệ này, nhưng Lục Thi Duy rất nguyện ý đem chuyện này trêu chọc cô.
"Đồ điên!" Lạc Vĩ Vĩ không vui ngắt lời Lục Thi Duy, không phải không nguyện ý cùng Vương Đông Thanh tiến một bước, chẳng qua không muốn để lời này phát ra từ trong miệng Lục Thi Duy. Cô nói sang chuyện khác nói: "Tôi còn cảm thấy cậu có biến á nha, người lần trước hẹn là ai? Lại thần bí như vậy."
"Có nói thì cậu cũng không biết, hỏi như vậy làm gì."
"Chẳng phải cậu nói tôi quen biết sao?" Lạc Vĩ Vĩ không tự chủ mà thở phì phò.
Lục Thi Duy nhìn bộ dạng của cô như vậy, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, "Rút cuộc cậu có phải..."
"Cái gì, nói rồi không phải." Lạc Vĩ Vĩ có chút hổn hển cùng chột dạ, cho rằng Lục Thi Duy lại hỏi cô là có phải cùng Vương Đông Thanh hay không, không chút suy nghĩ liền một mực phủ nhận.
Lục Thi Duy bất đắc dĩ cười cười, nhưng thật ra là muốn hỏi cô, cậu để ý tôi như vậy, không phải là thích tôi đó chứ?
xxxx

Lục Thi Duy bận cả ngày, kỳ thật đã rất mệt rồi, nhất là hôm nay bắt đầu mở ra hình thức tăng ca, cho nên nàng định sau khi trở về nhà Lạc Vĩ Vĩ tùy tiện nấu chút mì để ăn, sau đó thì nghỉ ngơi. Lần trước lúc sinh nhật Lạc Vĩ Vĩ, nàng mua đồ còn thừa lại, vừa vặn đủ hai người bọn họ ăn một bữa.
Trí nhớ của nàng thật sự rất tốt, vật gì để ở đâu nàng nhìn qua một lần đều nhớ kỹ, đến lúc này ở nhà Lạc Vĩ Vĩ làm cơm quả thực thuận buồm xuôi gió.
Lạc Vĩ Vĩ cũng nhìn ngây người, có như thế thôi mà trong nháy mắt cô thậm chí cho rằng nơi này thật ra là nhà Lục Thi Duy, mình mới là đứa chuyển đến vậy. Vì vậy bất giác, từ lúc vào cửa ánh mắt vẫn đảo quanh trên người Lục Thi Duy, dường như không có rời đi.
Lúc sắp cho mì vào nồi, Lục Thi Duy quay đầu hỏi Lạc Vĩ Vĩ vẫn luôn đứng ngơ ngác xem sau lưng nàng: "Cậu ăn không?"
Lạc Vĩ Vĩ không chút suy nghĩ nói: "Tôi không rửa chén."
Lục Thi Duy do dự một chút, lại hỏi: "Tôi hỏi cậu có ăn hay không?"

Lạc Vĩ Vĩ quyết đoán lắc đầu. Tuy rằng cô cảm thấy Lục Thi Duy làm mì rất ngon, cho vào một quả trứng gà, lại thêm vài cọng rau trang trí, nghĩ đi nghĩ lại cô nuốt từng ngụm nước bọt. Nhưng mà, không thể vì thỏa mãn ham muốn ăn uống mà khuất phục, kiên quyết không thể đáp ứng rửa chén.
"Tôi gọi đồ ở ngoài." Lạc Vĩ Vĩ nói xong xoay người ra ghế sô pha ở phòng khách ngồi, gọi điện cho cửa hàng gần đây.

Liên tiếp gọi ba cuộc điện thoại, cô đều bị vô tình từ chối. Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm mới mấy giờ mà không giao đồ ăn nữa rồi? Kết quả vừa nhìn đồng hồ cô cũng sững sốt, mười giờ hơn, khó trách. Trong nhà cũng còn một túi đậu M, Lạc Vĩ Vĩ mau chóng tìm ra cứu cấp.

Sau khi ăn mấy viên, Lạc Vĩ Vĩ lại đến nhà bếp xem."Cái bát đó tôi đem từ Cảnh Đức Trấn về, cậu nhẹ tay một chút." Lục Thi Duy nấu mì mà thôi, tại sao lại phải lấy cái bát đắt tiền nhất trong nhà cô vậy.
Lục Thi Duy không để ý đến cô, chỉ cúi đầu nhìn nhìn cái bát mà mình vừa lấy từ trong tủ, hoàn toàn chính xác rất đẹp.
Lạc Vĩ Vĩ dùng sức nhai đậu M, kêu một tiếng giòn tan. Lục Thi Duy hoài nghi cô cố ý, cố ý biểu hiện đáng thương như vậy, vì vậy lại hỏi cô: "Thức ăn bên ngoài không giao hàng hả? Vậy cậu có muốn ăn mì hay không?"
Lạc Vĩ Vĩ cái loại cốt khí không hiểu nổi không biết từ đâu, thẳng đầu tiếp tục ăn đậu M: "Không ăn, tôi đang trông xem cậu có làm vỡ cái bát đó, quý lắm."
Lục Thi Duy hiểu rõ cái đức hạnh sĩ diện tới chết của cô, quay đầu không hề phản ứng cô nữa, nghĩ thầm thích ăn hay không, tôi không thèm hầu hạ đâu. Vừa rồi vốn có chút mềm lòng, muốn cho cô cũng không cần cô rửa chén, kết quả tự cô không cảm kích, bị đói đáng đời. Vì thế Lục Thi Duy động thủ nấu phần cơm tối cho một mình nàng thôi.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn không được rồi, sợ mình càng xem càng đói, vì thế trở về phòng nằm, nghe thấy tiếng Lục Thi Duy bận rộn trong bếp, trong lòng cô vẫn có chút bất an.
Cũng không phải chưa từng ở chung với Lục Thi Duy, hai cô lúc học cao trung là bạn cùng cấp bạn cùng phòng, lúc trước cũng ghét Lục Thi Duy, nhưng cũng không không tự nhiên như hiện tại. Vừa nghĩ tới về sau trong nhà cũng phải áp lực như vậy, Lạc Vĩ Vĩ nội tâm gần như tan vỡ.
Lạc Vĩ Vĩ trở mình trên giường mấy lần, loáng thoáng nghe được một cỗ mùi thơm. Cô quen ở một mình, quen không đóng cửa phòng, cho nên mùi hương kia không hề phòng bị nà chui vào khoang mũi cô. Lạc Vĩ Vĩ hít hà, bụng ây thất vọng kêu lên. Rõ ràng chỉ nấu mì mà thôi, vì sao lúc ngửi thấy lại thơm như vậy chứ. Bởi vì đói bụng.
Lạc Vĩ Vĩ sờ túi đậu M, đã chỉ còn một cái túi rỗng.
Lục Thi Duy thật sự rất mệt. Ăn mì xong, rửa xong bát, nàng liền tẩy tẩy rồi đi ngủ. Trong lúc này không có nhìn qua Lạc Vĩ Vĩ, cũng không có nói với Lạc Vĩ Vĩ câu nào.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Lạc Vĩ Vĩ đói bụng ngồi dậy. Tuy rằng cũng rất mệt, nhưng ngủ không được.
Cô đi tới phòng khách xem TV, tùy tiện chọn một kênh, nhìn thấy tiết mục giới thiệu trên TV, trong đó có《 Tình xx mưa xx 》mà lúc nhỏ cô đã xem, cô lập tức ý thức được, nghỉ đông sắp tới rồi. Ca khúc chủ đề vừa vang lên, cô cũng hát theo: "Thật là nhớ, thật là nhớ..."
Vừa hát vài câu, màn hình TV bỗng nhiên đen ngóm, tiếng cũng không còn, cô phản ứng đầu tiên là TV bị hư, sau đó mới phản ứng tới người khác tắt TV. Cô quay đầu nhìn về phía sau phía sau Lục Thi Duy không biết xuất hiện ở đó từ lúc nào, tức giận hỏi: "Cậu làm gì vậy hả?"
"Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?" Lục Thi Duy vừa nằm xuống định đi ngủ, đã bị Lạc Vĩ Vĩ quỷ rống quỷ đánh thức.

Lạc Vĩ Vĩ liếc mắt nhìn đồng hồ: "Mới 11 giờ rưỡi!"
"11 giờ rưỡi mà còn sớm sao?"
"Tôi luôn có thói quen ngủ muộn."
"Từ hôm nay trở đi, cái thói quen này của cậu phải sửa." Lục Thi Duy nói xong, bỗng nhiên đưa tay sờ tóc Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ muốn phản bác, rồi lại bị cử chỉ thân mật bất thình lình làm cả kinh mà da đầu run lên. Lục Thi Duy một chút một chút tìm được tóc của cô, lưng cô hướng về phía Lục Thi Duy, căn bản không biết Lục Thi Duy bây giờ có biểu lộ gì, nhưng mà đêm hôm khuya khoắt Lục Thi Duy sờ cô như vậy, làm cho cô nhịn không được lại suy nghĩ lung tung đến phim kinh dị.
Hiếm khi Lạc Vĩ Vĩ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, Lục Thi Duy cũng sờ nhiều hơn hai cái, "Ngủ đi." Nói xong nàng xoay người trở về phòng, thuận tay mang điều khiển TV đi luôn.
Lạc Vĩ Vĩ tinh thần trì hoãn, lúc khôi phục tinh thần thì không thấy điều khiển đâu nữa rồi, đành phải lề mà lề mề đi rửa mặt, tẩy rửa xong thì có tinh thần hơn, vì vậy nằm trên giường cầm điện thoại đọc tiểu thuyết xem một giờ.
Trước kia đi ngủ cô đọc sách một chút liền ngủ mất, hôm nay lại là càng xem càng hăng, nhìn một chút nhịn không được mắng trong tiểu thuyết bug.
Thật đói nha. Lạc Vĩ Vĩ trước khi ngủ đã tìm, đồ ăn vặt trong nhà chỉ còn bao đậu M, gần đây bận quá không có thời gian đi siêu thị mua lương thực dự trữ. Cô nằm ở trên giường đã dùng hết tất cả tế bào não nhớ lại, rút cuộc nhớ tới trong tủ lạnh có khả năng còn sữa tươi mua tháng trước, cô quyết định rời giường đi xem.
Lục Thi Duy mấy ngày nay thần kinh có chút suy nhược, trong đêm luôn ngủ ít, hơi có chút động tĩnh là bừng tỉnh. Thời điểm mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng bước chân, đát đát từ một chỗ đến cửa phòng nàng thì dừng lại, ngừng trong chốc lát lại đát đát chạy đến nơi khác.
Nếu như không phải nàng ở nhà Lạc Vĩ Vĩ, nàng nhất định sẽ cho rằng trong nhà có ma rồi.
Nàng thở dài, chậm rãi ngồi dậy chuẩn bị xuống giường đi xem Lạc Vĩ Vĩ hơn nửa đêm không ngủ lại đi làm cái chuyện quái quỷ gì. Hướng nhà bếp có ánh đèn ẩn hiện, vì thế nàng đi tới nhà bếp, chẳng qua mới đi tới cửa nhà bếp, liền nhận kinh hãi không nhỏ.
Nàng quát to một tiếng: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu biến thái!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận