Làn sương trắng từ mặt nước ấm nóng nhẹ nhàng bốc lên cao.
Nước trong bồn giờ đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Cơ thể ngày càng lạnh.
Trái tim như bị đè ép nặng nề, thở không ra hơi.
Trước mắt Lạc Hi dần tối lại, thế giới chao đảo và cuồng loạn, đôi môi trắng bệch hơi khô nứt, hơi thở gấp gáp hơn. Sóng nước bao quanh toàn thân anh, cái áo sơ mi trắng thấm nước đang nổi trôi bồng bềnh, cơ thể anh ướt sũng và lạnh ngắt, dòng nước nóng liên tục chạy ra từ vòi nước không thể giúp anh cảm nhận chút hơi ấm nào cả.
Giống như rất lâu, rất lâu trước đây…
Cái đêm mùa đông đó, hoa tuyết từng bông lạnh giá nhẹ rơi xuống mặt và tóc anh, anh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vui chơi chờ mẹ quay lại đón, chắc mẹ đang lạc đường, chỉ cần anh kiên nhẫn đợi, mẹ sẽ chạy về tìm anh…
Anh đợi mãi…
Đợi mãi…
Đợi mãi…
Chỉ có hoa tuyết vẫn bám theo anh…
Thế giới rất lạnh, rất lạnh…
Anh thề không yêu bất cứ ai nữa…
Cũng không để người anh yêu bỏ rơi lần nữa…
Cho tới khi…
Gặp cô…
Sự lạnh nhạt của cô, sự giễu cợt của cô, sự dịu dàng của cô, nụ cười của cô, sự thông minh của cô, sự xinh đẹp của cô, sự cay nghiệt của cô, sự tuyệt tình của cô…
Anh đã yêu cô…
Yêu say đắm cuồng nhiệt, không cách nào thoát ra được, dùng tất cả sinh mạng của anh…
Yêu cô…
…
…
Những cây hoa anh đào dưới ánh trăng.
Cô giơ lon bia trong tay lên, trong mắt in vẻ ngà ngà say chếnh choáng:
“Lạc Hi, chào mừng anh đến ngôi nhà này.”
…
“Em đang thương xót anh phải không?”
“Vâng.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Em… đang thương xót anh sao?”
Anh nhìn cô đăm đăm, nín thở, nhỏ nhẹ hỏi một lần nữa, không khí bỗng yên tĩnh khác thường. Nhìn anh, cô cởi bỏ vẻ giả tạo của bản thân, để cho ánh mắt bộc lộ ra sự thương hại và cảm tình cả cô.
“Phải.”
…
“Giả như anh bệnh sắp chết, trước lúc gần chết anh chỉ muốn gặp em một lần”, anh khe khẽ nói, “em sẽ… sẽ bất chấp tất cả chạy đến bên anh chứ?”.
“Không.” Đôi mắt cô tựa sâu thẳm như nước biển buổi sớm, “Em sẽ luôn đi theo anh, bón thuốc cho anh, giúp anh tìm một bác sĩ tốt nhất, luôn gần bên anh, không rời xa anh, cho dù anh có đuổi em cũng sẽ bám theo anh”.
…
Màn đêm sâu lắng.
Anh nằm trên đùi Hạ Mạt, hình như đã ngủ thiếp đi. Những ngón tay cô vuốt nhẹ mái tóc đen óng của anh, sau đó rất lâu, cô khẽ nói.
“Được. Không bao giờ phản bội, mãi mãi không lìa xa.”
…
…
Không bao giờ phản bội…
Mãi mãi không lìa xa…
Ngay cửa nhà thờ, cô dâu với bộ áo cưới trên người. Vải lụa trắng tinh khiết, hoa văn thêu kiểu cổ điển, những đường nét thanh mảnh trang nhã, lớp vải mỏng nơi gấu váy hơi buông lơi, vòng hoa đội đầu bằng bách hợp và cúc trắng, mạng che mặt như ẩn như hiện, cô đứng duyên dáng trong bộ dạng đó, hệt như nữ thần mùa xuân xinh đẹp. Doãn Trừng đứng bên cạnh cô, mặc bộ lễ phục màu đen trang trọng, hồn nhiên trong sáng, tuấn tú hiền hòa.
Dàn nhạc tấu khúc nhạc sôi nổi nhưng vẫn nghiêm trang.
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu lên.
Đối diện với những ánh mắt chờ đợi tán thưởng của quan khách, cũng như chạm phải ánh mắt nồng nhiệt của Âu Thần đứng trước đức cha đang nhìn cô chăm chăm.
Cô hít nhẹ một hơi.
Rồi ngẩng đầu cất bước, đi thẳng đến giáo đường.
Nhưng không hiểu sao…
Tim cô chợt nhói đau dữ dội, đau đến nỗi phải cắn chặt môi mới có thể kiềm chế lại cơn run lẩy bẩy của cơ thể. Trước mắt cô hoa lên những tia sáng trắng…
…
…
“Nếu như không còn gì để lưu luyến trên thế gian này, anh sẽ chết…”
…
“Cho dù một giây sau anh biến mất khỏi thế gian này… em vẫn nhất quyết lấy anh ta…”
…
…
“Chị…”
Doãn Trừng nhỏ tiếng gọi cô.
Doãn Hạ Mạt đứng im bất động nơi cuối lối đi rất lâu, khách khứa đổ dồn mắt nhìn cô ngạc nhiên. Ánh mắt Âu Thần ngập tràn lo âu.
“Chị…”
Giai điệu bài Wedding March vang vọng du dương trong giáo đường nguy nga tráng lệ, Doãn Trừng gọi chị một lần nữa, cậu định nói với chị rằng, cho dù ngay giờ phút này, chị có đắn đo phân vân, em vẫn sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của chị. Những ngón tay của Doãn Hạ Mạt khe khẽ run rẩy.
Rồi, Doãn Hạ Mạt giật mình hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô vịn tay Tiểu Trừng, chậm rãi bước về phía Âu Thần và đức cha.
Ánh nến lung linh.
Tỏa sáng thành hai hàng dài đầy ánh sao.
Từng bước, từng bước.
Cô chầm chậm bước đến.
Doãn Hạ Mạt vịn tay Doãn Trừng, chậm rãi bước tới chỗ Âu Thần đang đứng trước bàn thờ.
Âm nhạc du dương vang khắp giáo đường.
Bộ áo cưới màu trắng tinh kéo dài trên tấm thảm màu đỏ sậm.
Đỉnh vòm giáo đường khổng lồ vẽ đầy các bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, ánh nắng bảy màu rực rỡ chiếu rọi vào qua các tấm kính, giống như chìm đắm trong ánh sáng thần thánh, Doãn Hạ Mạt vịn tay Doãn Trừng, từng bước, từng bước tiến về phía Âu Thần.
Tại hàng ghế đầu trong giáo đường.
Trân Ân cảm động, đôi mắt ươn ướt.
Trân Ân nhìn Hạ Mạt mặc áo cưới bước chầm chậm về phía Âu Thần, cô luôn miệng cầu nguyện cho Hạ Mạt được hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, nhất định, nhất định phải hạnh phúc, nếu có thể, cô sẵn sàng chia sẻ hạnh phúc của cô cho Hạ Mạt…
Trong giáo đường, trong không khí thiêng liêng này, cô chân thành cầu nguyện.
Bỗng nhiên…
Một tiếng nhạc chuông của điện thoại di động mơ hồ vẳng lại…
Tiếng nhạc chuông đó quen quen, liên tục reo, Trân Ân lắng tai nghe, hình như vọng ra từ cái ví bên cạnh cô! Trân Ân nghi ngờ mở ví ra xem, là điện thoại của Hạ Mạt đang reo, ai gọi cho Hạ Mạt lúc này chứ, cô cúi đầu nhìn.
Ầm…
Trong đầu Trân Ân như có sấm nổ kinh hoàng!
…
“Em và Âu Thần thật sự chẳng có quan hệ gì cả…”
…
“Lạc Hi… người em yêu thương là anh.”
…
“… người em yêu thương là anh…”
…
…
Dòng nước ấm nóng trào ra ngoài bồn tắm hoa cương đen…
Tràn ra nền gạch sứ trắng…
Đỏ tươi…
Hình như còn đem theo hơi ấm của nhiệt độ cơ thể…
Trên bờ môi, giọt máu cuối cùng đã chảy cạn, trước mắt đen kịt không nhìn thấy gì cả, cái áo sơ mi thấm ướt như cánh hoa màu trắng mỏng manh nhẹ trôi trong nước, sự sống từng chút, từng chút một dần mất đi, chỉ có cánh tay rỉ máu là vẫn khư khư nắm chặt chiếc điện thoại trong phòng tắm…
Máu tươi…
Từng giọt từng giọt từ cổ tay nhỏ xuống…
Trong cơn choáng váng đen kịt…
Âm thanh “Tút… Tút…” vang trong điện thoại…
Giả sử anh…
Trân Ân sợ đến nỗi mặt mày tái mét!
Trên màn hình điện thoại nhấp nháy hai chữ “Lạc Hi” tựa như một thanh sắt nướng nóng bỏng trên tay khiến cô run lẩy bẩy, chiếc điện thoại nặng nề rơi lại vào ví, nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang lên đều đều!
“Thế nào? Điện thoại của ai vậy?”
Phan Nam ghé đầu lại xem.
Trân Ân hoảng hốt đóng sập ví lại, không dám để Phan Nam nhìn thấy, cô run rẩy nói:
“Không… không có gì…”
Sắp chết đến nơi rồi…
Giai điệu khúc nhạc Wedding March, vang vọng khắp giáo đường.
Chậm bước…
Doãn Hạ Mạt vịn tay Doãn Trừng bước trên tấm thảm đỏ sậm, những ánh nến lung linh làm tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy dịu dàng của chiếc áo cưới trắng tinh. Từng bước, từng bước cô đi qua từng hàng khách mời.
Đủ mọi kiểu nhìn chăm chú như dán chặt vào cô.
Thái Ni mừng vui yên tâm nhìn cô.
Đào Thục Nhi mỉm cười với cô.
Vi An cũng thể hiện nét mặt tươi cười thân thiện.
Còn có Jam, Nhã Luân, là hai giáo sư chuyên về vũ đạo và thanh nhạc đã từng dạy cô…
Trân Ân hốt hoảng nhìn Doãn Hạ Mạt!
Doãn Hạ Mạt vịn tay Doãn Trừng chầm chậm bước ngang qua họ, trong lúc ngẩng ngơ, cô như nghe thấy hai tiếng nhạc, một bên là bài Wedding March êm dịu, một bên là giai điệu thân quen kỳ lạ nho nhỏ thấp thoáng vẳng lại…
Rất thân thuộc…
“Chị…”
Doãn Trừng khẽ nhắc chị.
Cô ngớ người ra, máy móc dừng chân lại theo Doãn Trừng.
Dừng lại…
Ngay trước mặt Âu Thần.
Trước lúc chết anh muốn nhìn thấy em lần cuối…
Dòng nước ấm nóng từ vòi nước chảy ra ào ào không ngừng…
Phòng tắm tràn ngập sương khói trắng xóa…
Sàn phòng lênh láng nước lẫn máu đỏ tươi…
Cổ tay trắng bệch đang chảy máu không cách nào nắm điện thoại được nữa, rơi nặng nề xuống nước, bắn lên một đóa hoa nước nhuộm đỏ máu…
Em sẽ hay không…
Trước mặt tất cả quan khách.
Trước mặt đức cha.
Doãn Trừng hôn lên vòng hoa trước trán Doãn Hạ Mạt một cái, sau đó, nhìn Âu Thần, trân trọng đặt tay cô vào tay Âu Thần.
Âu Thần nín thở.
Anh nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt như thể đó là vật quý báu trong cuộc đời anh. Ngón tay anh nóng bỏng như lửa đốt, ngón tay Doãn Hạ Mạt run rẩy lạnh lẽo, trong giây phút hai bàn tay nắm lấy nhau, tim Âu Thần bỗng giật thót, máu toàn thân đều đông cứng lại vì cảm giác hạnh phúc khó tin này, dường như từ đây, Chúa đã kết hợp anh và Hạ Mạt thành một, mãi không lìa xa, mãi mãi bên nhau…
Sẽ hay không…
Cái ống nghe đung đưa bồng bềnh trong nước.
“Tút…”
“Tút…”
Máu tươi đã nhuộm nước trong bồn thành màu đỏ tối sẫm, không ngừng tràn ra ngoài, dòng nước ấm nóng không ngừng trút vào, vết thương nơi cổ tay bị ngâm trong nước mãi không cách nào đông máu được, máu cứ chảy ào ào không ngừng…
Trong cơn choáng váng đen kịt…
Trái tim dần dần tức thở, không còn sức lực…
Cái lạnh thấu xương…
Đôi môi mất máu dần trở nên nhợt nhạt, Lạc Hi xanh xao nào trong bồn tắm màu đen, sóng nước làm cho gấu áo anh nhẹ nhàng trôi dập dềnh, từ từ, sắc mặt anh trắng bệch như giấy, không sức lực, anh ngã về một bên, để cho cái chết mang đi sự tỉnh táo cuối cùng của anh…
Sẽ hay không…
Dưới vòm trời giáo đường vĩ đại.
Bài Wedding March du dương vang vọng khắp nơi, Âu Thần và Doãn Hạ Mạt đứng sánh vai nhau trước mặt đức cha, tựa như đắm chìm trong ánh sáng của Chúa, trông đúng là một cặp trai tài gái sắc.
Đức cha mặc áo thụng dài trang nghiêm hỏi:
“Âu Thần, con có đồng ý lấy cô Doãn Hạ Mạt làm vợ không? Chăm sóc, bảo vệ cô ấy, dù nghèo khó hay giàu sang, lúc bệnh hoạn hay khỏe mạnh, yêu thương trân trọng nhau, không bao giờ lìa xa, mãi mãi bên nhau?”
Âu Thần nhìn hết sức chăm chú vào Doãn Hạ Mạt.
“Con đồng ý lấy Doãn Hạ Mạt làm vợ. Chăm sóc, bảo vệ cô ấy, dù nghèo khó hay giàu sang, lúc bệnh hoạn hay khỏe mạnh, yêu thương trân trọng nhau, không bao giờ rời xa, cho đến khi cái chết chia lìa chúng con,”
“Doãn Hạ Mạt, con có đồng ý…”
Bất chấp tất cả…
Không được, không thể để Hạ Mạt biết được! Tiếng nhạc chuông điện thoại đáng sợ vẫn đều đều, không ngừng reo, Trân Ân lo sợ đứng ngồi không yên, cô cảm thấy Phan Nam đã nhận ra có điều bất thường, ánh mắt nghi ngờ nhìn chiếc ví không ngừng văng vẳng phát ra tiếng nhạc chuông!
“Trân Ân, điện thoại của cậu…”
Phan Nam khó hiểu hỏi, không biết vì sao Trân Ân lại không bắt điện thoại, cũng không tắt máy, để mặc nó không ngừng reo như thế.
“Không có.”
Trân Ân hoảng loạn thét nhỏ, cô sợ hãi đưa tay vào ví, thậm chí không dám mở rộng miệng chiếc ví ra. Không thể để Phan Nam thấy được, nếu Phan Nam nhìn thấy trên điện thoại của Hạ Mạt hiển thị người gọi là “Lạc Hi” thì sẽ hỏng mất! Trân Ân lúng túng mò mẫm tìm chiếc điện thoại đang không ngừng reo, cuối cùng cũng mò thấy, cô dùng ngón tay ấn phím tắt!
Bất chấp tất cả…
“Tút, tút, tút, tút…”
Cái ống nghe chìm dưới mặt nước truyền lại âm thanh bị ngắt ngang, giống như sợi tơ cuối cùng cũng đã đứt lìa, không còn gì để bận tâm nữa, “nó” đã ra đi yên lặng…
Chạy đến bên anh chứ…
“Con đồng ý.”
Trong giáo đường, Doãn Hạ Mạt khe khẽ trả lời.
Ngày mùa thu hôm đó, ánh nắng tươi đẹp rực rỡ khác thường, xuyên qua tấm kính đầy màu sắc được vẻ đủ kiểu tranh trong giáo đường, từng tia sáng rực rỡ như bay bay, xoay tròn. Hai hàng ánh nến lung linh ấm áp, dưới vòm trời giáo đường tráng lệ nguy nga, trong ánh mắt vui mừng của các quan khách…
Âu Thần đăm đắm nhìn Hạ Mạt.
Anh chậm rãi gỡ sợi ren lụa màu xanh cuốn trên cổ tay đã nhiều năm.
Nhẹ nhàng nâng tay Hạ Mạt lên.
Nhẹ nhàng…
Quấn sợi ren lụa màu xanh đẹp đẽ ấy…
Từng vòng từng vòng…
Từng lớp từng lớp…
Buộc trên ngón tay của cô…
Sau đó…
Kết thành hình con bướm xinh xắn…
Ngón tay trắng ngần, dải ren lụa mềm mại nhẹ bay, tận đáy lòng Âu Thần như có một niềm xúc động trào dâng nóng hổi đến nghẹt thở, giống như hạnh phúc trên khắp thế giới đều hội tụ về nơi đây, Âu Thần cúi đầu xuống, in sâu trên ngón tay Hạ Mạt một nụ hôn…
“Lạc Hi…”
“Lạc Hi…”
Ngoài cửa lớn, tiếng kêu gào của Thẩm Tường và Khiết Ni càng lúc càng dồn dập, hôn lễ của Doãn Hạ Mạt thì đang diễn ra, mà các cô không sao liên lạc được với Lạc Hi! Cửa phòng hình như đã bị khóa trái, chìa khóa dự phòng của Khiết Ni cũng không mở được! Lúc các cô đã hết cách, phải mời bảo vệ khu nhà đến phá cửa, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.
“Lạc Hi…”
Hai cô chần chừ bước tới cửa phòng tắm, cánh cửa he hé mở, nước từ trong tràn ra như được máu tươi nhuộm đỏ khiến ai thấy cũng kinh hồn bạt vía, thấp thoáng trong bồn tắm hoa cương đen có dáng người trắng bệch tựa như…
Tựa như…
Đã chết rồi…
“Lạc Hi!!!”
Tiếng thét gào thất thanh xé tan bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Nhưng ánh mặt trời…
Vẫn rực rỡ bình yên như không có chuyện gì…
Trong tiếng hô hào nhiệt tình của các quan khách, bó hoa bách hợp và cúc trắng được tung cao lên bầu trời xanh, không một gợn mây…
Trên ngón tay trắng ngần…
Bay bay sợi ren lụa màu xinh đẹp… hết: Chương 36
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...