Bỗng nhiên.
Hạ Mạt nhìn vết thương của mình, đôi mắt lóe sáng như hai vì sao.
Quan Dĩnh thử vai diễn xong không bỏ về, cô nán lại ngồi trong góc phòng họp xem Đào Thục Nhi diễn. Đào Thục Nhi không hổ danh là bậc tiền bối, diễn rất nhập vai, ánh mắt ai oán, thần thái cực kỳ đáng thương, giọng nói giống hệt nàng công chúa cá nhỏ bé trong câu chuyện thần thoại. Quan Dĩnh thầm nghĩ, chả trách trong làng giả trí cứ đồn đại rằng sau khi Vi An vướng xì căng đan bị hủy hợp đồng, người được chọn làm gương mặt đại diện của công ty Lỗi Âu lần này chắc chắn sẽ là Đào Thục Nhi, tài năng của cô ấy cũng rất xứng đáng.
Thật đáng tiếc , tự dưng ở đâu ra xuất hiện một Doãn Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt rốt cuộc là người thế nào đây?
Quan Dĩnh bất giác không khỏi liếc trộm Âu Thần thầm đánh giá. Anh ta là Thiếu gia trong lời đồn về tập đoàn Âu Thị, khí chất anh tú nhưng rất lạnh lùng cao quý. Cho dù đã quen nhìn không thiếu gì những anh chàng đẹp trai trong làng giải trí, Quan Dĩnh cũng vẫn thấy mê. Doãn Hạ Mạt chắc hẳn là người tình của anh ta, điều này có thể nhìn thấy rõ qua những cử chỉ của anh ta ôm Hạ Mạt từ thang máy bước ra, rồi thì ánh mắt nhìn Doãn Hạ Mạt đằm thắm, thế nên anh ta mới dành cơ hội quảng cáo cho Hạ Mạt.
Giới showbiz là vậy đó, năng lực đâu có quan trọng, sánh sao nổi với những mối quan hệ.
Quan Dĩnh thở dài.
Chỉ có điều, Đào Thục Nhi làm gì mà phải khổ sở biểu diễn nhập vai đến thế. Rõ ràng chuyện đã sắp đặt, họ chỉ là chiếc lá xanh lót đường cho Doãn Hạ Mạt, quá chú tâm, quá ăn nhập, quá bi thương thế kia đâu được nước non gì.
Đào Thục Nhi diễn xong cũng không bỏ đi.
Cô ngồi xuống cạnh Quan Dĩnh.
Quan Dĩnh vội vàng mỉm cười tỏ ý chúc mừng, Đào Thục Nhi lễ phép cười đáp lại, tuy nhiên bộ dạng của Đào Thục Nhi chẳng khác nào một người hồn bay phách lạc. Đào Thục Nhi nhìn ra ngoài cửa phòng họp, nét mặt như đang chờ đợi, phỏng đoán điều gì. Theo thứ tự ban đầu, lẽ ra Đào Thục Nhi là người biểu diễn cuối cùng, nhưng vì Doãn Hạ Mạt tới trễ, để cô ấy có thời gian trang điểm, Đào Thục Nhi tạm thời được xếp là người thứ ba lên biểu diễn.
Quan Dĩnh trong lòng thầm ấm ức thay cho Đào Thục Nhi. Lệ thường trong làng giải trí, nếu Doãn Hạ Mạt tới muộn là coi như đã tự động hủy bỏ tư cách cạnh tranh của mình, sao lại có thể bắt Đào Thục Nhi đẩy lên diễn trước thay được cơ chứ?
Cửa phòng họp một lần nữa lại mở ra.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đưa mắt qua nhìn. Ánh nắng chiếu qua kính cửa sổ trùm lên người cô gái mặc chiếc váy công chúa màu xanh biển, gương mặt lặng lẽ, cô bước lên sân khấu. Máy quay chĩa thẳng vào người cô, màn hình tinh thể lỏng trước mặt các vị lãnh đạo cấp cao xuất hiện gương mặt trong veo của cô, Âu Thần từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mạt. Hạ Mạt lại yên lặng nhìn một hướng khác, mái tóc dài dày như rong biển, đôi mắt màu hổ phách, chiếc váy công chúa ngắn, đôi chân dài trắng ngần, đẹp như một tinh linh sống ngoài biển khơi.
Ánh mắt Âu Thần đột ngột ngưng lại.
Trên bắp chân trắng ngần của cô.
Máu lại bắt đầu từ từ rỉ ra.
Anh chau mày.
Đúng lúc này, Hạ Mạt hai tay cầm lấy micro mỉm cười bắt đầu hát:
…
Trong câu chuyện cổ tích ngày xưa
Dưới đáy đại dương có một nàng tiên cá bé nhỏ xinh xắn nhân hậu.
Nàng có mái tóc dài màu vàng
Nàng rong chơi trên mặt biển bao la đáng yêu đến thế.
…
Tiếng hát trong sáng cất lên bay bổng trong không trung, âm sắc tươi đẹp tròn trịa khiến người ta như muốn ngừng thở, không càn có nhạc nền âm luật, bài hát này vẫn hấp dẫn, đẹp như gió mềm mại thổi miên man trong câu chuyện cổ tích. Tiếng hát ngọt ngào hạnh phúc, nụ cười Hạ Mạt rạng rỡ dịu dàng, tình cảm trong đôi mắt như chứa cả đại dương. Giọng hát cô dịu dàng như làn gió trong lành, ánh mặt trời rực rỡ dập dềnh trong sóng bạc, vỡ vụn những sắc vàng li ti.
Máu vẫn rỉ trên bắp chân cô.
Giọng hát cô vui tươi hạnh phúc.
Trong hạnh phúc đó chưa một nỗi đau thương.
…
Khi nàng gặp chàng hoàng tử của mình
Nàng nhận ra thế giới này chỉ có tình yêu mới đẹp được như vậy.
Để được gặp mặt chàng
Để được nghe giọng nói ấm áp của chàng
Nàng tiên cá liền cắt cái đuôi.
Khi máu chảy xuống
Nụ cười của nàng hạnh phúc như một bông hoa.
Không thể quay lại biển xanh
Không thể cất tiếng nói lại được
Nàng tiên cá nhỏ bé gặp lại chàng hoàng tử
Nụ cười của nàng đẹp như một bông hoa.
…
Quan Dĩnh ngẩn ngơ.
Hồi nãy xem Đào Thục Nhi biểu diễn, Quan Dĩnh cho là những thể hiện của cô ấy đã cực đỉnh rồi, lúc thì đáng thương, lúc lại u sầu.
Nhưng.
Doãn Hạ Mạt lại đang vui sướng.
Tiếng hát vui sướng hạnh phúc vấn vương trong phòng họp, Doãn Hạ Mạt đẹp mềm mại, ánh đèn dìu dịu chiếc trên người cô, đúng là một cô gái đang trong tâm trạng yên, thần sắc ngượng ngùng e lệ. Thế nhưng nỗi đau thấu xương lại ẩn tàng trong tiếng hát hạnh phúc, hình như trong tình yêu sâu sắc ấy, nàng tiên cá vẫn biết tình yêu chẳng qua chỉ là mộng cảnh ảo ảnh thoáng qua, như nắng trên mặt biển bao la, khi đêm ập xuống, mặt trời sẽ không còn.
Vui sướng này.
Đau khổ này.
Hai thứ tình cảm sâu xa huyền diệu đang nhào trộn quyện lấy nhau trên người Hạ Mạt, giọng hát của cô trong veo, niềm vui và nỗi đau cũng rất trong sáng khiến người ta phải nhờ về những hạnh phúc và những bi thương của chính mình.
Bài hát Doãn Hạ Mạt hát Quan Dĩnh chưa nghe thấy bao giờ, lẽ nào là do cô ta tự sáng tác? Trong lòng Quan Dĩnh u ám, cô thất vọng, làng giải trí quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, ngay đến người mới cũng khiến người ta phải kinh ngạc đến thế.
…
Khi hoàng tử muốn cưới công chúa của chàng
Nàng tiên cá nhỏ bé khóc thầm
Đôi chân nàng vẫn đang chảy máu.
Tại sao?
Tình yêu của nàng đã mất đi.
Khi hoàng tử cười công chúa của chàng
Nàng tiên cá nhỏ bé hóa thành bong bóng trôi dạt triền miên trên biển cả.
Trong đại dương nàng than khóc
Đôi chân nàng vẫn còn đang chảy máu
Tại sao?
Tình yêu của nàng đã mất.
…
Ánh mặt trời rực rỡ yên lặng, dòng máu vẫn từ từ chảy trên chân Hạ Mạt khiến người ta kinh hãi, máu đỏ, đau thương bao trùm trong không khí đến nghẹt thở. Trong cái bi thương ấy, cô mỉm cười hát, đôi mắt long lanh ngấn lệ, trong giây phút này, cô giống hệt nàng tiên cá nhỏ bé trong vương quốc câu chuyện cổ tích đẫm nước mắt nhìn chàng hoàng tử trong giấc mơ, nàng tiên cá nhỏ bé đau khổ xót xa…
…
Trong câu chuyện cổ tích ngày xưa
Mặt biển xanh bao la có hàng ngàn bong bóng nho nhỏ.
Những bong bóng đó có phải đều là nàng tiên cá nhỏ bé hay không?
Có phải nàng đang than khóc
Có còn thấy thế giới này tươi đẹp nữa hay không?
…
Trong tiếng hát đau thương vẫn là niềm hạnh phúc, khi nàng tiên cá nhỏ bé nhân hậu trong vương quốc câu chuyện cổ tích biến thành hàng ngàn bong bóng biển, những bọt biển đó được mặt trời rọi vào phản chiếu sắc cầu vồng, nàng vẫn còn được thấy chàng hoàng tử yêu thương, trong lòng nàng vẫn còn đó một tình yêu đẹp…
Niềm vui sung sướng hạnh phúc nho nhỏ trong tiếng hát Doãn Hạ Mạt…
Đang dập dờn…
Chầm chậm bay trong không gian…
Mùi thơm thoang thoảng trong phòng họp.
Âu Thần đắm đuối nhìn Hạ Mạt. Quan Dĩnh ngẩn ngơ. Ánh mắt Đào Thục Nhi suy sụp ủ ê. Đoàn lãnh đạo cấp cao công ty Lỗi Âu đều quên thở. Đám trợ lý xem trộm ngoài cửa say sưa như đang trong mộng cảnh câu chuyện cổ tích về một mỹ nhân ngư.
Trân Ân sung sướng trong lòng thầm xác định.
Hạ Mạt nhất định giành chiến thắng.
***
Bệnh viện An Hòa.
Chạng vang, ráng chiều đỏ rực nơi chân trời, mặt trời chiếu mênh mông ấm áp qua cửa sổ phòng bệnh rọi vào như muốn nhuộm vàng tấm ga giường tắng muốt. Cô hộ lý bưng chiếc khay, bác sĩ tiêm cho Doãn Hạ Mạt một mũi phòng uốn ván trước rồi mới cẩn thận rửa các vết thương. Vết thương trong lòng bàn tay Hạ Mạt rất nặng, vẫn còn dính gỉ sắt, xung quanh vết thương màu xám đỏ. Vết thương trên bắp chân hình như bị rách tới hai lần, máu vẫn còn tươi nguyên.
Khi thuốc nước sát trùng bôi lên vết thương, Hạ Mạt đau buốt rụng rời chân tay, môi trắng bệch. Tay Âu Thần đặt trên vai cô nhẹ nhàng bóp chặt, yên lặng như muốn truyền thêm sức lực cho cô. Hạ Mạt ngẩng đầu lên nhưng Âu Thần không nhìn cô, anh đang chau mày chăm chú nhìn vết thương.
Hồi nãy ở công ty Lỗi Âu diễn thử vai xong, Hạ Mạt đang định cùng Trân Ân ra về, song khi xuống cưới đã thấy xe của Âu Thần đứng đợi ngoài cửa. Âu Thần bảo Trân Ân về trước, sau đó không để cho Hạ Mạt có cơ hội từ chối, anh ép cô ngồi vào xe, đích thân đưa tới bệnh viện.
Bác sĩ băng bó vết thương cho Hạ Mạt rồi dặn đi dặn lại: “Thương nặng thế này, lần sau nhất định phải tới bệnh viện xử lý kịp thời, nếu không gỉ sắt rất dễ gây bệnh uốn ván”.
Âu Thần gật đầu.
Không thấy Hạ Mạt lên tiếng, Âu Thần quay lại nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình, trái tim Âu Thần đột ngột thắt lại. Đôi mắt màu hổ phách như đang hoảng hốt, nửa như đang nhìn anh, nửa như đang nhìn qua anh tới một nơi xa xăm nào đó. Ánh mắt đó chạm ánh mắt anh trong tích tắc giật mình hoảng hốt, rồi ngay lập tức sự lạnh lùng, thản nhiên lại hồi phục ngay khiến Âu Thần không khỏi hoài nghi mình đã nhìn lầm.
“Cảm ơn bác sĩ”.
Hạ Mạt đáp lời bác sĩ, rồi hỏi ngay:
“Tôi có thể về được chưa?”
Cô đã mệt, rất muốn về nhà. Tiểu Trừng tuy không rõ lắm cách cô bước chân vào làng giải trí, nhưng chắc chắn giờ này Tiểu Trừng đã chuẩn bị cơm nước xong đang ở nhà chờ cô.
“Được” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn”.
Hạ Mạt đứng lên, đột nhiên, đầu cô thấy choáng vàng, sao vàng nhảy múa trước mặt, người nhẹ như bấc, cô khuỵu xuống, Âu Thần vội vàng kịp thời đỡ được cô.
“Sao thế?”. Anh hỏi.
“Có thể là mệt”. Cô cười với Âu Thần, “Chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là ổn”.
“Đề nghị bác sĩ truyền nước cho cô ấy”.
Âu Thần vừa nói với bác sĩ vừa dìu Hạ Mạt quay lại giường bệnh.
“Không cần”.
Cô ngạc nhiên vội vàng từ chối, vùng vẫu định rời khỏi giường bệnh, nhưng Âu Thần ấn cô ngồi lại. Anh quay sang nhìn bác sĩ, ánh mắt như ra lệnh cho bác sĩ không nên kháng cự. Bác sĩ tỏ ra e ngại trước thái độ của Âu Thần, không để ý lời cự tuyệt của Hạ Mạt, lập tức gọi cô hộ lý mang dụng cụ và nước biển tới, chuẩn bị truyền cho cô.
“Tôi chỉ hơi mệt thôi mà, không cần truyền nước”.
Cô hộ lý đang định cầm tay Hạ Mạt. Hạ mạt rụt ngay lại làm cô hộ lý hụt vào chỗ trống. Hạ Mạt tuy cố gắng thể hiện cử động thật bình thường, song mặt mày lại xây xẩm. Sức khỏe của cô, cô hiểu rất rõ, chóng mặt một tý thế này cần gì phải truyền nước, giờ này cô chỉ muốn về nhà.
Âu Thân lạnh lùng tóm tay Hạ Mạt nhẹ nhàng ép cô nằm lên giường bệnh, anh rất nhẹ tay, song Hạ Mạt vẫn có cảm giác như bị kìm kẹp không tài nào thoát ra được.
“Anh…”
Hạ Mạt tròn mắt ngạc nhiên. Vẫn ngang tàng như thế, việc gì mà Âu Thần đã quyết, tuyệt đối sẽ không nghe thêm bất cứ lời giải thích nào khác, năm năm trước là vậy, năm năm sau chẳng lẽ vẫn thế sao? Chỉ là… tự dưng cô lại nhớ đến dáng người bị ánh mặt trời phủ trùm lên lúc anh xông vào nhà kho cứu cô hồi chiều, Hạ Mạt thầm thở dài, rốt cuộc cô cũng đành phải từ bỏ ý định kháng cự.
Kim truyền đâm sâu vào mạch tay Hạ Mạt.
Nước biển từng giọt từng giọt chảy trong ống truyền đi vào người cô.
Bác sĩ và hộ lý đã ra ngoài.
Ráng chiều sà xuống bên cửa sổ, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, cô và Âu Thần.
Hạ Mạt nằm hơi dựa lưng vào thành giường bệnh, thần sắc rã rời. Từ lúc bị bọn bắt cóc tóm đi, sau đó cố gắng tẩu thoát rồi được Âu Thần cứu, tới lúc diễn thử vai, một khắc cô cũng không được nghỉ. Bây giờ được ngồi yên tĩnh, cô ngập trong cảm giác mệt mỏi chẳng còn thiết nghiex đến chuyện ai, tại sao lại muốn hại cô, Âu Thần sao lại biết để tới cứu cô.
Và lúc này.
Cô chỉ muốn yên tĩnh ngủ một lúc.
Cô nhắm mắt lại.
“Năm năm trước…”, Âu Thần đứng bên cửa sổ, ráng chiều bên ngoài kính cửa, sắc chiều tuyệt đẹp rọi tới, “chúng ta…”
Giọng nói do dự.
Thế rồi trong phút giây.
Anh hạ quyết tâm, giọng trầm ngâm vẻ căng thẳng: “Chúng ta có quen biết nhau, đúng không?”
Hình như bị sét đánh trúng, Hạ Mạt phút chốc cứng đờ, đôi môi trắng bệch, hàng lông mày dựng lên.
hết: Chương 11
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...