Bổn Vương Ở Đây

Thân hình thiếu nữ run rẩy kịch liệt, Thẩm Ly không thể làm gì khác đành buông nàng ta ra.

Vừa rồi nhất thời vui mừng nên quên mất Tiểu Hà đã hy sinh bản thân vì người nàng ta thích, hơn nữa bất luận có phải là chỉ giống Tiểu Hà, hay thật sự là
Tiểu Hà chuyển thế đầu thai thì đã sao, không phải ai ai cũng là Hành
Chỉ, đối với người bình thường thì canh Mạnh bà vừa là thuốc độc cũng
vừa là sự giải thoát, kiếp này nàng ta không còn quen người tên Duệ
vương kia, cũng chưa từng chịu tổn thương vì bị hắn tính kế.

Thẩm Ly nhất thời im lặng, Hành Chỉ bước lên một bước hỏi thiếu nữ: “Đạo hạnh của
các người cũng không cao nhưng lại dám bày hàng quán hại người trắng
trợn như vậy, thật sự có chút to gan đấy, không sợ Tiên thần Thổ địa ở
đây hỏi tội các người sao?”

Thiếu nữ run rẩy ôm cổ mãng xà áp vào chân, nhỏ giọng đáp: “Sơn thần Thổ địa ở đây đã bị bắt đi từ lâu rồi!”

Nghe vậy
Thẩm Ly và Hành Chỉ nhìn nhau, Thẩm Ly hỏi: “Bị bắt đi lúc nào, có thấy
bắt đi đâu không?” Lúc hỏi giọng nàng bất giác khẽ nghiêm lại, khiến
thiếu nữ lại sợ hãi run rẩy, đôi môi hồng hồng run một lúc cũng không
nặn ra được chữ nào.

“Ta đâu có đánh cô…” Thẩm Ly thở dài thất vọng. Hành Chỉ đứng bên cạnh lại cười.

Thẩm Ly đang bất lực thì đầu mãng xà bên chân thiếu nữ động đậy, hơi khàn giọng nói: “Đại tiên tha mạng!” Bà ta gắng sức chống đầu dậy, vừa rồi Thẩm Ly chỉ
lắc vài cái đã không chịu nổi, lòng biết rõ khoảng cách thực lực, mãng
xà càng cung kính hơn: “Mẹ con chúng tôi vốn không muốn làm ăn hại người như vậy, nhưng thật sự là do tình thế bức bách, trong lúc cùng đường
mới làm ra chuyện thế này. Nhưng mấy tháng nay chúng tôi tuyệt đối không hại mạng người! Chỉ lấy tiền tài rồi thả người đi, chưa từng hại ai!
Mong đại tiên tha mạng!”

“Các người bày hàng ở đây từ bao giờ?” Thẩm Ly đổi câu hỏi, “Vì sao mà bị ép làm ra chuyện như vậy?”

Nói đến
chuyện này mãng xà thở dài: “Nói ra cũng vì Sơn thần Thổ địa tứ phương
không ngừng biến mất, chúng tôi vốn sống trong rừng núi ở ngoài thành
Dương Châu ba mươi dặm. Cha của đứa trẻ này là một phàm nhân. Lúc trước
chúng tôi nhờ lương thực cha nó trồng, tôi lại đem trên núi về một ít
thịt rừng nên cũng miễn cưỡng có thể sống qua ngày. Nhưng ba tháng trước ngọn núi chúng tôi ở không biết xảy ra chuyện gì, cây cối tàn úa,
chướng khí bốn bề, cỏ cũng không mọc nổi…” Nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng
mãng xà dường như vẫn còn sợ hãi. Bà ta thở dài nói, “Thổ địa Sơn thần
hết người này đến người khác biến mất, sau đó mới nghe các yêu quái khác trên núi nói bọn họ bị một đám người gọi là Phù Sinh môn bắt đi.”


Lại là Phù
Sinh môn. Thẩm Ly nhíu mày, xem ra bọn chúng không chỉ bắt người quanh
Kinh thành. Môn phái tu tiên nhỏ mới nổi lên một năm gần đây thì rốt
cuộc lấy đâu ra bản lĩnh bắt nhiều Địa tiên đến vậy. Hơn nữa còn có Ma
khí, lúc này thậm chí cả Thẩm Ly cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải trong Ma giới có người mưu đồ bất chính không.

“Bởi vậy tôi chỉ đành đưa đứa trẻ này đến trốn ở đây. Nào ngờ thức ăn ở ngọn núi này lại ít đến đáng thương, trong lúc bất lực tôi mới nghĩ ra hạ sách này,
cướp tiền bạc thức ăn của người đi đường để duy trì cuộc sống.”

“Trượng phu
của bà đâu?” Hành Chỉ nhẹ giọng hỏi, nhưng lại không phải là chuyện liên quan đến Phù Sinh môn, “Hắn không theo đến đây sao, một phàm nhân thì
sống thế nào?”

“Chàng…
“Mãng xà hơi do dự rồi vẫn thật thà nói, “Trước khi thành thân với tôi
chàng là một đạo sĩ, tuy bình thường sống chung với tôi nhưng lòng chàng vẫn không buông bỏ được trách nhiệm trừ ma vệ đạo, lần này trong núi
nổi lên chướng khí, trước khi mẹ con tôi chạy đến đây chàng đã mang đệ
tử đi Dương Châu rồi. Chàng nói chướng khí lợi hại như vậy, trong thành
nhất định bị ảnh hưởng…”

Thẩm Ly nghe vậy ngẩn người, xà yêu này ở bên phàm nhân rồi sinh con đẻ cái cũng
thôi đi, nam nhân kia còn là một đạo sĩ nữa? Người yêu vốn khác biệt,
thêm vào đó lại bị thân phận trói buộc, hai người ở bên nhau nhất định
vô cùng khó khăn. Nhất thời Thẩm Ly cảm thấy có chút bội phục con mãng
xà này.

Trong khoảnh khắc Thẩm Ly im lặng, Hành Chỉ đột nhiên quyết định: “Nếu vậy thì bây
giờ chúng ta đi Dương Châu.” Hắn cười nhạt, “Bữa cơm này hôm khác ta lại nấu cho cô.” Giọng hắn bất chợt trở nên thân mật, khiến Thẩm Ly nghe
thấy mà ngây ngẩn, sau đó quay đầu mất tự nhiên ho húng hắng.

“Đại… Đại
tiên!” Thiếu nữ bỗng nói, “Các vị có thể mang tôi đi Dương Châu cùng
không? Tôi rất nhớ cha và Cảnh Ngôn ca ca.” Má nàng ta ửng hồng, không
biết là nóng vội hay xấu hổ.

Nếu trong
thành có chướng khí thì đối vởi những tiểu yêu này sẽ có ảnh hưởng lớn,
Hành Chỉ vừa định cự tuyệt thì Thẩm Ly lại nhận lời ngay: “Đi thôi!”
Nàng quay đầu nhìn Hành Chỉ, “Cho nàng ta một lá bùa tránh chướng khí là được!” Giọng điệu quyết đoán, hoàn toàn không chừa đường thương lượng.
Nàng không muốn một mình đi cùng Hành Chỉ nữa.


Hành Chỉ
nhìn Thẩm Ly, hơi sửng sốt nhưng rồi lại bật cười bước đến trước mặt
thiếu nữ, viết một chữ lên trán nàng ta nói: “Vào thành rồi nếu có chỗ
nào không khỏe thì nhớ phải nói với ta đấy!”

Thiếu nữ vô
cùng cảm kích gật gật đầu. Sau đó thân hình khẽ biến, hóa thành một con
rắn xanh nhỏ chui vào tay áo Thẩm Ly, nàng ta thò đầu ra nhìn Thẩm Ly,
Thẩm Ly bật cười: “Đi thôi!”

Lúc đến
Dương Châu mặt trời đã ngả về phía Tây, nhưng lại không thấy được vẻ đẹp của hoàng hôn, trong thành chướng khí màu đen dày đặc bao trùm, không
nhìn kĩ thì Thẩm Ly còn tưởng mình đã đến chỗ nào đó của Ma giới. Nghe
thanh xà Cảnh Tích nói Địa tiên trong ngoài thành Dương Châu đều đã bị
bắt hết không chừa một ai, trong rừng núi bên ngoài cũng có chướng khí,
chướng khí mỗi ngày từ trên núi bay xuống tích tụ trong thành nên đã trở thành như vậy.

Thẩm Ly nhíu mày: “Người của Ma tộc bẩm sinh có tính thích ứng nhất định đối với
chướng khí, nhưng thân thể phàm nhân nhất định không chịu nổi chướng khí như vậy.”

Đúng như
nàng nói, trong thành bùng phát dịch bệnh. Từ già đến trẻ không một ai
không mắc bệnh, thỉnh thoảng có mấy người thân thể cường tráng còn có
thể đi lại trên đường, nhưng Giang Nam phồn hoa trù phú đã biến thành
một tòa thành chết.

Rắn nhỏ run rẩy trong tay áo Thẩm Ly, Thẩm Ly xoa xoa nó như an ủi: “Sẽ tìm thấy người nhà cô!”

Họ men theo con đường đi một đoạn, Thẩm Ly hỏi Hành Chỉ: “Có cách nào trừ đi chướng khí không?”

“Đương nhiên là có, chỉ là chướng khí trong thành bị ảnh hưởng từ trên núi, thanh
tẩy chướng khí ở đây chỉ trị được ngọn, thanh tẩy chướng khí trong rừng
mới là trị gốc.”

“Trị ngọn trước rồi trị gốc sau!” Thẩm Ly quả quyết nói, “Làm chậm còn hơn là không làm gì cả!”

Thẩm Ly chưa dứt lời bỗng bên cạnh có một người xông ra, y phục hắn dính đầy bụi
đất, tóc tai rối bời, mặt mũi đen đúa: “Cuối… cuối cùng cũng có người

đến rồi!” Hắn kích động ôm mặt, mừng đến phát khóc, “Cuối cùng cũng
gượng được đến khi có người đến rồi!”

Thẩm Ly hỏi: “Ngươi là ai?”

Người kia
chùi mặt như sắp phát khóc: “Ta là Phất Dung quân đây!” Hắn lấy y phục
dơ bẩn chùi chùi gương mặt cũng dơ bẩn, khiến mặt càng thêm bẩn hơn, sau đó chỉ vào mặt mình nói, “Phất Dung quân!”

Thẩm Ly nhíu mày vô cùng khinh ghét: “Tránh ra! Bây giờ không rảnh lo đến ngài!”

Phất Dung
quân ngây ngốc, thấy Hành Chỉ thần quân bên cạnh cũng ngoảnh đầu không
nhìn hắn: “Thật là quá đáng!” Hắn tức giận nói, “Bổn tiên quân xả mạng
cứu cả tòa thành này mà các người lại đối xử với ta như vậy! Nếu không
phải bổn tiên quân đến thành Dương Châu thì người ở đây đã bị chướng khí nuốt chửng từ lâu! Là bổn tiên quân dùng pháp thuật thanh tẩy mới khống chế được cục diện đấy! Các người khinh khi ta như vậy rốt cuộc là như
thế nào!”

Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn trời: “Đúng là có vết tích từng được thanh tẩy.”

Nghe Hành
Chỉ khẳng định mình, tức giận trong lòng Phất Dung quân hóa thành uất
ức: “Vốn định tiêu diêu một chút nhưng lại gặp phải chuyện này, đã gặp
rồi nên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ta dốc hết toàn lực thanh
tẩy chướng khí trong thành, nhưng chưa đến một ngày thì nó lại lan tràn. Trong thành bệnh tật quá nhiều, bệnh quá nặng không quản nổi, nên ta
đưa hết những người bệnh nhẹ đến ngôi miếu ở thành Bắc, bày một kết giới vây họ lại, mỗi ngày ra ngoài thanh tẩy chướng khí, nhưng mấy ngày gần
đây chướng khí quá nặng, ta cũng không còn cách nào.”

Nghe hắn nói chua xót như vậy, Thẩm Ly vạch mặt ngay: “Tại sao lúc phát hiện không
báo lên Thiên giới? Ngài sợ mình bị bắt về chứ gì. Bởi vậy cố chống
chọi, muốn dùng sức một mình mình để thanh tẩy chướng khí, nhưng bây giờ chống không nổi nữa nên mới nghĩ đến việc tìm người đúng không.” Thẩm
Ly liếc hắn, “Cứu cả tòa thành gì chứ, vậy mà cũng có mặt mũi nói sao?”

Phất Dung
quân nghẹn lại. Đang lúc xấu hổ bỗng thấy một luồng sáng xanh lóe lên,
một thiếu nữ trẻ trung xuất hiện trước mặt hắn, vì chân đứng không vững
nên loạng choạng vài bước, bổ nhào vào lòng Phất Dung quân, nhưng lại
lui ra ngay: “Tiên quân, ngài có gặp một đạo sĩ dẫn theo một đồ đệ trong thành này không?”

Giọng nói
dịu dàng này khiến Phất Dung quân sảng khoải cả người, hắn nhìn Cảnh
Tích từ trên xuống dưới, nhíu đôi mắt đào hoa: “Đương nhiên là có gặp,
đều ở trong kết giới của bổn quân hết!”

“Có thể đưa tôi đến đó không?”

“Đương

nhiên!” Phất Dung quân vừa nói vừa đưa tay ra, “Ta dắt nàng nhé, ở đây
chướng khí che mắt, coi chừng không thấy đường đấy!”

Thẩm Ly ôm eo Cảnh Tích vác lên vai, sau đó ra lệnh cho Phất Dung quân: “Đi, dẫn đường!”

Phất Dung quân tức giận trừng Thẩm Ly một cái, quay đầu đi về phía trước.

Thẩm Ly
không ngờ tên Phất Dung quân nàng luôn tưởng là kẻ ngu ngốc này lại có
bản lĩnh bày kết giới quanh ngôi miếu ở thành Bắc, bảo vệ tính mạng của
vô số bá tánh bên trong. Khi vào trong kết giới, dân chúng đối với Phất
Dung quân đều tươi cười nghênh đón, dường như vô cùng cảm kích hắn.

Phất Dung
quân đắc ý quay đầu liếc Thẩm Ly, như đang huênh hoang công đức của
mình. Thẩm Ly không ngó ngàng đến hắn, nhưng Cảnh Tích lại bị dọa đến
ngây ngốc, dọc đường không ngừng ca ngợi: ‘Tiên quân lợi hại quá, Tiên
quân thật là một đại thiện nhân!” Khiến Phất Dung quân vui mừng cười ha
hả.

Vào trong miếu, Cảnh Tích vừa nhìn đã thấy hai người trong góc, cất giọng gọi lớn, chạy sang: “Cha, Cảnh Ngôn ca ca!”

Thẩm Ly nghe vậy nhìn sang, nàng hơi ngây ra, cha của Cảnh Tích xem ra chỉ là một
đạo sĩ bình thường, nhưng Cảnh Ngôn ca ca của nàng ta lại giống hệt Duệ
vương kiếp trước. Còn lúc này bên cạnh Cảnh Ngôn có một nữ nhân áo hồng
đang nằm, xem dáng vẻ chắc đã mắc bệnh hôn mê, bộ dạng nữ nhân kia cũng
có vài phần tương đồng với Diệp Thi của kiếp trước.

Cảnh Tích nóng lòng chạy đến, nhưng chỉ đổi lại một tiếng quát khẽ của Cảnh Ngôn: “Đừng ồn, không thấy có người đang ngủ sao?”

Cảnh Tích ngây ngốc, uất ức dịch sang một bên kéo lấy vạt áo cha mình.

Cảnh tượng
này khiến Thẩm Ly bất giác nhớ lại quan hệ kỳ lạ giữa ba người trong mật thất kia. Lẽ nào chuyện kiếp trước lại tái diễn? Thẩm Ly buộc miệng
hỏi: “Họ đang lặp lại số mạng của mình sao?”

Hành Chỉ lắc đầu: “Chỉ là trùng hợp thôi!”

Nhìn bộ dạng uất ức của Cảnh Tích đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Hà, Thẩm Ly bất giác
nói: “Sau khi Duệ vương xưng đế, trong vô số đêm của cuộc đời hắn, có
khoảnh khắc nào từng nhớ đến một nữ nhân như nụ hoa vừa chớm, nhưng vì
thành toàn cho hắn mà mất đi cơ hội nở rộ không?”

“Hắn nhớ!” Hành Chỉ đáp, “Sau khi hắn xưng đế, trong Ngự hoa viên trồng đầy hoa sen.”

Thẩm Ly ngẩn người, không ngờ Hành Chỉ lại trả lời nàng, nhưng sau một thoáng sửng
sốt nàng lại thở dài: “Tuy vô ích, nhưng nếu Tiểu Hà biết được chắc cũng vui. Ít ra cũng được người ta nhớ đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui