(*) Nguyên văn – hoa tửu – chỉ hành động đi uống rượu có ca kỹ/kỹ nữ bầu bạn, tiếp chuyện mua vui. (Nếu tìm được một cụm nào hay ho và đúng nghĩa hơn sẽ thay)
Nếu câu này do Lâm Sanh nói, Lục Quý Trì sẽ cho đây là lời ngụy biện, nhưng lần này là Khương Hằng tự mình nói… Chàng ngu ngơ một lúc, rồi lắp ba lắp bắp hỏi: “Ơ, không phải mẹ anh ta từng đến nhà cô hỏi cưới à?”
Hơn nữa hai người cũng bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi, đây không phải dấu hiệu chuyện vui sắp gõ cửa ư?
“Phu nhân Thành Ý bá quả có đến nhà ta, chẳng lẽ điện hạ cho rằng bà ấy tới cầu hôn.” Hai mắt thiếu niên trợn trừng không chớp như thể chú chó con bị kinh sợ, vừa tức cười vừa đáng thương, Khương Hằng thấy thì buồn cười, nàng cố nhịn rồi nói tiếp, “Chí ít thì mẫu thân thần nữ không nhắc về chuyện này, sau hôm đó thì phu nhân Thành Ý bá cũng không tới phủ nữa.”
“…” Sau một hồi đờ đẫn trong im lặng, Lục Quý Trì quay sang nhìn Lâm Sanh ngờ vực, “Nhưng đêm hôm đó hai người chúng ta uống rượu cùng nhau, chính miệng anh ta nói với ta là anh ta đang thích thầm một cô nương, còn nói mẹ mình mừng hết sức, hôm sau sẽ qua nhà cô nương đó dò ý chuẩn bị cầu hôn…”
“Sau đó thì sao?” Tề nhị thiếu phận làm quần chúng hóng hớt không nhịn được hỏi xen vào.
“Thì ngay sáng hôm sau, mẹ anh ta tới phủ Vinh quốc công tìm kế mẫu của nàng ấy liền!”
Khương Hằng không biết chuyện chàng đi tìm Lâm Sanh uống rượu, nghe đến đây thì khựng lại, ý cười trong mắt càng rõ ràng.
“Trùng hợp như vậy, khó trách điện hạ hiểu lầm, chẳng qua vị cô nương mà thế tử nhắc tới…” Hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Sanh đang ngồi bên, Khương Hằng híp đôi mắt hạnh, “chắc không phải tiểu nữ đấy chứ?”
Không, chính là nàng đấy.
Lâm Sanh như chết lặng quay người sang, khóe miệng co giật liên hồi.
Trước đó hắn chưa từng gặp Khương Hằng, tất nhiên không thật lòng thích nàng, hôm đó nói như vậy, chẳng qua là muốn Lục Quý Trì chết tâm với hắn thôi. Ai nghĩ tới lại trùng hợp đến thế, Lục Quý Trì không những quen biết với Khương Hằng, quan hệ lại còn rất tốt, và rồi lời nói dối nho nhỏ đầy thiện chí của hắn lại biến thành bằng chứng phụ lòng….
Lại còn được tặng kèm một trận đòn!
Lâm thế tử quyết định hôm nay về nhà phải lấy lá bưởi tắm gội, đen đủi quá rồi!
Nhác thấy Lục Quý Trì vẫn còn trừng mắt nhìn mình vẻ không tin tưởng, nào có giống với vẻ mặt thâm tình, muốn lén lút nhìn hắn ở trước cửa nhà hắn hôm nào, chàng thanh niên anh tuấn vừa đau lòng vừa buồn bực, rốt cuộc là vì sao, sao có thể trở mặt nhanh như vậy?
“Này, đang hỏi anh đấy!” Lạc Như đợi suốt một thời gian dài cũng không nghe thấy hắn trả lời, bèn đẩy người hắn.
Lâm Sanh định thần lại, mí mắt khẽ chớp: “Điện hạ đã hiểu lầm, tại hạ không có người thương, hôm đó chẳng qua ngấm men say rồi nhớ tới chuyện mẫu thân giục thành thân, mới thuận miệng đùa với điện hạ một chút, cũng không nghĩ điện hạ sẽ coi là thật…”
Lâm thế tử là người phúc hậu, mặc dù Lục Quý Trì vừa mới tẩn cho hắn một trận thừa sống thiếu chết, lòng hắn tức lắm, nhưng cũng không muốn bí mật động trời Tấn vương thích đàn ông bị lộ tẩy, hắn lấy cớ đùa giỡn để lấp liếm cho qua chuyện, rồi không nói thêm nữa.
Lục Quý Trì lại không hiểu khổ tâm của hắn, nhưng nhận ra hắn không nói dối, chàng lại thẫn thờ.
“Nhưng, nhưng hôm đó ta còn thấy hai người đùa giỡn với nhau trên phố cơ mà, Khương Hằng còn đưa khăn tay cho anh lau mặt nữa…” Nhắc tới chuyện này, trong lòng thiếu niên không khỏi dấy lên từng đợt chua chát, nhưng chàng không dám biểu hiện ra ngoài, hai mắt cảnh giác nhìn Lâm thế tử chằm chằm, “Nếu đã không có tình ý với Khương Hằng, sao anh còn nhận khăn tay của nàng ấy?”
Khăn tay là vật riêng tư, xét trên điểm này, quả là dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng hôm đó bên cạnh còn có Lạc Như! Lâm Sanh lại cảm thấy đau đớn lòng, nhớ tới cái mũi của mình hôm đó, đến là chật vật, hắn định lên tiếng thì nghe Khương Hằng đột nhiên bật cười: “Khăn tay kia là của A Như! Hôm đó ta và A Như đi dạo phố, tình cờ gặp thế tử, A Như lầm tưởng thế tử là kẻ xấu, bất cẩn mạo phạm ngài ấy, cho nên ta mới lấy khăn của A Như đưa thế tử lau vết máu…”
Thiếu nữ ngước lên nhìn, hai mắt sâu thẳm, mang theo ánh lửa rừng rực kỳ quái, “Điện hạ tức giận như thế, là vì chuyện này sao?”
Lục Quý Trì ngây ra như phỗng.
Trong khoảnh khắc, chàng nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, nhưng Lạc Như đột nhiên Lâm Sanh vừa kinh ngạc vừa chột dạ như thế, chàng biết là bản thân không nghe lầm.
Chàng đã hiểu lầm thật.
Khương Hằng và Lâm Sanh không hề định chung thân đại sự như chàng vẫn nghĩ.
Trái lại, hai người họ căn bản còn không quen thân nhau.
Điều quan trọng hơn là, dường như Lâm Sanh có ý với Lạc Như…
“Ha, ha ha, hóa ra là thế, ôi chao, hôm đó ta không nhìn thấy Lạc cô nương, cho nên…” Lòng vui như mở cờ, nhưng đồng thời sự xấu hổ, lúng túng, hốt hoảng lẫn áy náy cũng đồng loạt trào dâng, Lục Quý Trì lắp bắp thốt ra một câu, lại như trông thấy ánh nhìn trực diện kỳ dị của Khương Hằng chiếu đến mình, ngực chàng thót một cái, nhanh chóng quay sang ôm bả vai Lâm Sanh, “Chuyện hôm nay là do bổn vương quá kích động, thật xin lỗi, ầy, hay là cho anh đánh lại ta nhé?”
Lâm Sanh: “…Không cần, điện hạ buông tại hạ ra là được rồi.”
Mới hồi nãy ánh mắt còn trợn trừng lạnh lẽo nhìn hắn, thế mà giờ đã động tay động chân….Chao ôi tim đàn ông như kim dưới đáy biển.
“Ờ ờ!” Lục Quý Trì không hay suy nghĩ của hắn, chàng ngượng ngùng thu tay về, rồi vội vàng gọi người đi lấy đá cục và thuốc trị thương, sau đó hai mắt cứ đảo quanh người Lâm Sanh, rõ là không dám đối diện với Khương Hằng.
Lâm Sanh: “…”
Đến là buồn lòng.
“Ờm…” Người lên tiếng là Lạc Như cô nương vừa mới lấy lại tinh thần, nàng lúng túng nhìn vào hai mắt Lâm Sanh, giọng hối lỗi, “Đã hiểu làm anh rồi, cho ta xin lỗi nhé.”
Nhất thời Lâm Sanh chẳng còn tâm tư để ý Lục Quý Trì nữa, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra một nụ cười đẹp trai vô cùng, ôn tồn bảo: “Người không biết không có tội, Lạc cô nương không cần tự trách. À ta không quen để người lạ tiếp xúc quá gần, lát nữa lúc bôi thuốc, có thể phiền cô nương giúp ta một tay không?”
Có thể do ấn tượng đầu tiên không được tốt, nên dù biết mình đã hiểu lầm người ta, Lạc Như cũng khó lòng sinh ra hảo cảm với Lâm Sanh, nhưng trong chuyện này nàng là người đuối lý, nàng ngập ngừng trong giây lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
Lâm Sanh cười đến phớ lớ, Lục Quý Trì liếc sang nhìn Khương Hằng, thấy nàng vẫn tủm tỉm nhìn mình nãy giờ, không hề để ý tới Lâm Sanh, chàng hơi giật mình rồi thở phào nhẹ nhõm.
Không đau lòng là tốt rồi.
***
Người tới đưa đá cục và thuốc trị thương rất nhanh, Lâm Sanh và Lạc Như qua phòng bên bôi thuốc, trong phòng chỉ còn lại Lục Quý Trì, người vẫn một mực im lặng – Khương Hằng, và kẻ nhìn Lục Quý Trì chăm chú không chớp mắt – Tề Ngạn.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu, Lục Quý Trì vừa chột dạ vừa khẩn trương, càng không dám nhìn thẳng Khương Hằng, chỉ gục đầu xuống giả chết, lòng bàn tay cũng đổ một lớp mồ hôi.
Khương Hằng ngồi im quan sát chàng, ý cười như từng vì sao nho nhỏ, dần tỏa sáng lấp lánh trong đôi mắt hạnh của nàng.
“Nghe nói mấy hôm trước điện hạ không khỏe, giờ đã khá hơn chưa?” Nàng chậm rãi cất lời, giọng mềm mại, nghe không khác gì bình thường.
Lòng Lục Quý Trì đương rối rắm, nghe nàng hỏi thì hơi sửng sốt, suýt thì thật thà khai ra ‘ta có ốm đâu’. Chàng vừa định mở miệng thì chợt nhớ tới mấy hôm trước, Nguyệt Viên có tới tìm chàng, chàng đã lệnh người hầu lấy cớ để từ chối.
“À, à, khỏe hơn nhiều…” Vội vàng nuốt lời trong trong miệng xuống, chàng thiếu niên hàm hồ đáp một câu, rồi hít một hơi, lén cấu bản thân một cái, sau khi bình tĩnh lại, chàng ngẩng đầu lên, vờ như không có chuyện gì hỏi, “À, cô đang cùng Lạc cô nương…đi dạo phố đấy à?”
“Dạ, thần nữ đi mua ít đồ,” Khương Hằng mỉm cười, tiện hỏi thêm, “Còn điện hạ? Ngài cũng đang cùng Tề công tử đi dạo phố sao?”
“Không không, bọn ta đang định tới…”
Thấy người bạn nhỏ tự nhiên cứng họng, Tề nhị thiếu rốt cuộc cũng chờ được cơ hội, hắn cười gian trá, hứng thú bừng bừng đáp lời, “Bọn ta đang định đi thưởng rượu cùng mỹ nhân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...