Thái Việt giật mình thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Anh làu bàu, chửi rủa mấy ông sản xuất điện thoại sao lại không lắp chế độ rung cho điện thoại bàn cơ chứ? Hoặc là nút tắt máy như điện thoại di động ấy, có phải đỡ cho anh biết bao nhiêu không? Chắc lại là Phan gọi, những người biết số điện thoại nhà anh, chỉ có Ba mẹ anh và Phan mà thôi. Mà Ba Mẹ anh thì chẳng bao giờ gọi anh vào ngày nghỉ cả, vì họ nghĩ những ngày đấy anh mà ở nhà thì chắc là Hà Nội đang có hỏa hoạn, động đất.
- Tớ đoán là tớ vừa đánh thức cậu dậy? Một việc luôn khiến tớ thấy vui mừng. Thế nào? Tối qua ngủ ngon chứ?
- Khỉ! Tớ vừa mới chợp mắt chứ đâu? Và sáng nay khi thức dậy, tớ thấy mình ngủ ở ghế Sofa, vậy là tớ hiểu chuyện tối qua không phải là một giấc mơ.
Việt thả phịch người xuống ghế, nói tiếp:
- Khỉ thật, cậu đã làm thế nào với cô ta thế? Tớ thấy cậu chửi mắng thậm tệ, thế mà cô ta còn tỏ ra rất biết ơn cậu?
- Ha ha, công việc của tớ là lắng nghe, khuyên giải, và khi cần là... chửi mắng người khác mà?
- Ừ! Và vẫn có tiền, tài thật, tớ đã bảo với cô ta về cậu như thế đấy.
- Cậu nói xấu tớ.
- Tớ khen cậu đấy chứ? Nói về cậu như thế vẫn là chưa đủ à? Nào! Bây giờ thì cho tớ lý do về việc cậu thức tớ dậy lúc sáng sớm thế này đi. Để làm gì?
- Sớm à? Cậu có làm sao không đấy, đã hơn 3h chiều rồi, và tớ nhắc cậu là chiều nay cậu có cái hẹn ăn cơm ở nhà tớ. Thảo đang chờ cậu tới để nhặt rau đấy.
- 3h rồi à? - Việt gần như gầm lên - Tớ đã hứa trưa nay dẫn Phương Thuỳ đi mua Laptop. Cậu biết đấy, cô ta chẳng biết gì về công nghệ cả, vậy mà tớ ngủ quên mất, lại tắt di động nữa, chắc cô ta giận tớ lắm?
- Cái cô trợ lý của cậu ấy hả? Cô ta nhìn "ngon cây" đấy. Ái... anh đùa mà em... Tớ thấy cô ta cũng... được đấy. Cậu có ý định gì không đấy?... Em bảo gì cơ?... À! Thảo nhờ tớ bảo với cậu là cậu nên tìm lấy một người đi, lông bông thế đủ rồi.
- Giá mà tớ có thể cảm ơn Thảo vì điều đó, nhưng mà tớ xin chịu. Cái cô Phương Thuỳ này, cái gì cũng tốt, nhanh nhẹn, khôn khéo, thông minh, và đầy tham vọng. Nói đúng hơn là quá nhanh nhẹn, quá thông minh, quá khôn khéo, và quá tham vọng. Mà cậu biết đấy, cái gì cũng thế, dù tích cực hay tiêu cực, thì "quá" cũng là không tốt.
- Thì cậu cũng quá giàu đấy thôi?
- Ừ! Bởi vậy, nó cũng đâu có tốt? Đó là lý do đầu tiên khiến người ta nhớ đến tớ.
- Cậu quá tự tin chăng?
- Tớ cũng hi vọng là vậy - Thái Việt im lặng, nghe đầu dây bên kia tiếng Thạch Thảo đang đùa giỡn với Phan - Bây giờ tớ đi tắm đã, rồi sẽ tới nhặt rau cho Thảo của cậu ngay đây.
***
Thái Việt đi vào phòng ngủ, tính đánh thức cô gái dậy, nhưng cô ta đã đi mất từ lúc nào. Có lẽ cô ấy đi lúc anh đang say ngủ. Việt ngỡ ngàng nhìn quanh, căn phòng gọn gàng một cách đáng ngạc nhiên, khiến anh cứ ngỡ như đang ở trong phòng ngủ của ai khác. Không thể nào, theo lịch thì mỗi tuần bà giúp việc chỉ tới có một lần vào 5h chiều ngày chủ nhật thôi mà? Bây giờ còn quá sớm, vậy thì chắc là Hạnh đã dọn dẹp nó rồi. Đúng là có bàn tay phụ nữ có khác, trông cái tổ cú của anh sáng láng hẳn lên.
Việt đi ra ngoài phòng khách, rèm cửa sổ được buông xuống cẩn thận, chắc hẳn là cô sợ nắng chiếu qua cửa sổ sẽ khiến anh mất ngủ. Trên tủ, mớ loa đài, TV, giàn âm thanh được lau chùi sạch sẽ, bóng bẩy. Đồ đạc, giày dép đã được trả về đúng vị trí mà chúng đáng ra phải được ở. Trên bàn còn cắm một lọ hoa tươi mà anh chẳng biết tên nó là gì?
Việt bước xuống bếp, căn phòng gần như bị bỏ hoang này sau khi được lau chùi và chăm sóc trở nên ấm cúng và sạch sẽ hẳn lên. Trên cánh cửa đá của tủ lạnh, Hạnh gắn lên một tờ giấy vàng, có vẻ như là một lời nhắn. "Anh còn tệ hơn cả cậu út nhà tôi, tôi cứ tưởng mình lọt vào một căn nhà hoang chứ? Tôi có mua một chút đồ ăn, hoa quả và đồ nguội. Anh cứ dành để đấy mà ăn dần, dù sao cũng cần có cái mà dùng đến khi cần thiết chứ".
Việt mở tủ lạnh, "một chút" của cô là cả một tủ lạnh đầy ắp thức ăn và đồ uống, chắc ăn cả tháng không hết. Việt lắc đầu, có thể cô ta muốn trả ơn mình, một sự sòng phẳng không cần thiết.
***
Thái Việt vừa đóng cửa vừa mỉm cười khoái trá khi nghĩ tới gương mặt ngạc nhiên của bà giúp việc. Chắc hẳn bà ấy phải bất ngờ lắm khi thấy căn nhà trở nên sạch sẽ, gọn gàng và ngăn nắp như vậy. Mà biết đâu, bà cụ luôn tin vào những câu chuyện cổ tích kỳ diệu ấy, lại chẳng nghĩ rằng anh vừa kiếm được ở đâu đó một quả thị có chứa cô Tấm cũng nên.
Dám mà vậy lắm.
***
"Một ngày đẹp trời đây", Việt tự nhủ khi chạy xe dưới ánh nằng nhẹ màu vàng nhạt. Sau một đêm mưa, bầu trời trở nên trong xanh, không gian dường như được tẩy sạch hết bụi bẩn đã trở nên thoáng đãng và không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa Sữa. Hai bên đường, những cây Trứng cá đang khoe một lớp áo nặng trĩu, lúc lỉu những quả chính đỏ chót, những cây Bàng đã bắt đầu thay màu của lá, lấp ló trong những tán lá xanh đã bắt đầu điểm một chút màu vàng, màu đỏ như muốn chứng tỏ với Việt rằng tối qua mùa thu đã chính thức tiếp quản thành phố.
"Trời đẹp thật". Việt nói to lên thành tiếng, "Mùa thu Hà Nội mới đáng yêu làm sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...