Cố Diễn Sinh nổi giận, giơ tay muốn đánh người, Nhan Thấm liền vỗ lên mông anh một cái, không cho phép anh tiếp tục làm loạn, đoán chừng là do bóng ma hồi nhỏ, theo lời Nhan Thấmthì là: ai bảo lúc nhỏ anh khi dễ em, cho anh chừa này, Nhan Thấm bị suy nghĩ của chính mình dọa, quá hắc ám rồi.
Mẹ nó, quá hắc ám rồi, sao mình lại hắc ám đến mức này chứ.
Bác sĩ cũng như bị sét đánh, biến thành bức tượng cầm kim đứng cạnh, hai mắt Nhan Thấm sáng lên, Cố Diễn Sinh vùng vẫy càng mạnh, nhưng lại sợ làm Nhan Thấmbị thương, nên cũng không dám dùng hết sức, ánh mắt đỏ lên như một đứa trẻ nhỏ bị ức hiếp đến gần khóc.
Cuối cùng bắc sĩ liền trực tiếp tiêm lên mông anh, nước mắt Cố Diễn Sinh liền chảy ra như thác, cuối cùng đành cam chịu. Nhưng lúc Nhan Thấm vừa buông anh ra, Cố Diễn Sinh liền bắt đầu nổi điên đập đồ, mảnh vỡ đầy đất.
Trước kia Cố Diễn Sinh cũng từng phải chích thuốc mấy lần, lúc nhỏ bị đứt tay, lúc kết hôn phát sốt, mỗi lần như thế tính tình liền trở nên kỳ quái, có lúc Nhan Thấm còn cho là anh đến kỳ kinh nguyệt.
Giờ lại càng giống một đứa bé, làm loạn lên trong bệnh viện, các bác sĩ đều tránh đi xa, thấy bên chân cô có một đống lọ thủy tinh lớn nhỏ, nhưng lại không dám đập sợ trúng cô, liền nắm lấy áo Nhan Thấmbắt đầu làm nũng,: "Nhan Nhan. . . ."
–||
Có cần phải như vậy không, ngốc nghếch y hệt Cố Ngôn.
Nhan Thấm nhẹ nhàng dụ dỗ, Cố Diễn Sinh ngồi ở trên giường, nước mắt vẫn còn rơi, cô cúi người xuống hôn anh, từng chút một, Cố Diễn Sinh vươn tay ra, sau đó nhẹ nhàng hôn trả lại, quả nhiên là một đứa trẻ ngây ngốc, đến cả hôn cũng không biết.
Cuối cùng phải dùng rất nhiều phương pháp, mới dỗ được Cố Diễn Sinh lên xe, đối với việc không thể đi lại, Cố Diễn Sinh đã mặc nhiên tiếp nhận, dù sao đã mất trí nhớ, nên mặc người Cố gia nói thế nào cũng được, trên đường, Nhan Thấm nói rất nhiều, Cố Diễn Sinh an tĩnh ngồi trên ghế, nhìn Nhan Thấm mỉm cười, dáng vẻ kia, dịu dàng, sạch sẽ đến gần như không thể tưởng tượng nổi.
"Trời ạ. . ." Nhan Thấm quay mặt đi, gương mặt hòa lẫn trong bóng tối, xem ra chuyện kia đả kích anh không nhỏ.
"Cố Diễn Sinh, nói cho em biết. . . anh cònnhớ Nguyễn Miên là ai không?"
Cố Diễn Sinh mỉm cười: “ Em gái."
Nhan Thấm thấy Cố Diễn Sinh nói chuyện thật sự là khó khăn, vì vậy vội vàng bảo anh không cần nói nữa, không phải hận, cũng không phải giận, cô chỉ cảm thấy, cuộc sống như trong kịch thế này, không nhất định thích hợp với cô.
Đến cửa, Nhan Thấm đẩy anh xuống xe, trong vườn đầy hoa sắc vi, lười biếng bò qua vách tường tạo thành bóng râm trên mặt đất, Cố Diễn Sinh đang đứng dưới chân tường, rõ ràng đang mỉm cười, nhưng từ góc độ của Nhan Thấm, luôn cảm thấy có chút kỳ dị, giống như là nụ cười ẩn chứa dao găm.
Cố Diễn Sinh bắt được tay Nhan Thấm, biểu cảm rõ ràng: "Em hẳn là đoán được." Cố Diễn Sinh rất tuấn tú, mỉm cười nhã nhặn, giống như là một đóa hoa đang xoay tròn, con ngươi sạch sẽ đến mức không thể tưởng tượng, không có chút tạm chất, hoặc nghi kỵ: "Sao không nói gì?"
"Em chỉ đang nghĩ, anh có thể giả bộ được bao lâu." Nhan Thấm mới vừa vào nhà, Cố Ngôn đang được người giúp việc đỡ, âm thanh ngọt ngào, đứa bé một hai tuổi trông rất phấn nộn, nhìn Cố Diễn Sinh gọi:
Lòng Cố Diễn Sinh mềm lại, gọi Cố Ngôn qua, Cố Ngôn nói đau chân, sau đó ngồi bệch xuống thảm, may mắn là mặt thảm mềm mại, Cố Ngôn ấm ức gọi mẹ, nhưng thấy sắc mặt Nhan Thấm biến đổi, liền yếu ớt chui ra sau người giúp việc.
"Dẫn nó lên lầu." Là Cố Diễn Sinh mở miệng trước , vẻ mặt rất lạnh nhạt, vẫn mang chút ý cừoi, người giúp việc hơi kinh ngạc, sau đó lại yên lặng ôm Cố Ngôn lên, Cố Ngôn rất nặng, thường khiến tay của những người giúp việc tê dại, thỉnh thoảng Cố Ngôn còn phát bệnh, chảy nước dãi, vẻ mặt ngây ngốc, lúc ấy Nhan Thấm thường khóc, có chút hối hận năm đó đã tính toán Cố Diễn Sinh, nếu như không lăn từ cầu thang xuống, nếu không trải qua đợt bệnh ấy, nếu như năm ấy ăn cơm, đứa bé chắc sẽ không như vậy, nếu như không phải là mình ích kỷ, nếu như …
Nhan Thấm ngồi xổm xuống: "Tê chân à?" Nhan Thấm nghiêng người đầu bắt đầu cười, nụ cười rất đẹp, lại từ từ trở nên thâm trầm, sâu trong con ngươi hiện lên một chút ánh sáng ẩn sau bóng tối, xen lẫn nhau đáng sợ. Bàn tay đang đặt sau lưng của Nhan Thấm bắt đầu buộc chặt: "Nếu như không phải là anh bị liệt, nếu như không phải là không thể giao hợp, nếu như không phải là nhà anh là độc đinh mấy đời, tôi sẽ không cần phải trở về, đến cả một đứa bé ngây ngốc tối dạ cũng có thể đón nhận, càng ngày tôi càng nhìn không rõ anh, từ đầu tôi đã hoài nghi, sao anh có thể, sao anh có thể mất trí nhớ được, anh là người cao ngạo đến vậy, có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể quên bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không thể trở nên sạch sẽ đến vậy."
Cố Diễn Sinh bấu chặt tay lên cán xe lăn, móng tay của anh thon dài xinh đẹp, sạch bóng, giống như là gương mặt của anh: "Anh không mất trí nhớ. Thanh quản cũng không bi tổn thương, năm đó chỉ để chân bị liệt không thể hành động mà thôi, quả thực anh từ chức nhưng lại không thể rời bỏ quân sự, chỉ thối lui ra sau màn mà thôi, cho nên, hai ta tái hôn, vẫn là quân hôn.” Lúc nói chuyện Cố Diễn Sinh vẫn luôn mỉm cười thản nhiên, không có sự càn rỡ ngang ngược của trước kia, giống như thực sự quyết tâm phải đi theo hướng sáng.
Nhan Thấm cảm thấy khổ sở, tại sao phải đi đến bước này, tại sao nhất định phải đi đến bước này chứ: "Cố Diễn Sinh, anh thực tàn độc, ngay cả chính mình cũng tính kế."
"Anh chỉ học theo em mà thôi." Cố Diễn Sinh mím môi, đáy mắt có ánh sáng chói mắt của lúc trước: “Em có thể mạo hiểm tánh mạng lăn từ trên cầu thang xuống, đội mưa, không ăn cơm, kế sách rất tốt, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt, Nhan Nhan càng ngày càng cao tay." Nụ cười uyển chuyển.
Khóe môi mỉm cười, uyển chuyển như một đóa hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...