“Ủa mẹ đâu gọi con, mẹ gọi Khải với Lâm mà?”
Xem xem mẹ tôi có còn là mẹ của tôi nữa hay không???
Mấy đứa nhóc xếp hàng phía trước bắt đầu trêu chọc tôi. Còn bé Ruy chạy vào bếp kéo Khải ra.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn cái mặt chù ụ một đống của tôi, cùng với khuôn mặt mỉm cười của mẹ tôi, cả thõa mãn của Lâm có lẽ đã hiểu ra đôi chút.
Mẹ tôi không chờ lâu liền nói với Khải: “Con mau qua đây, cô có cái này muốn tặng cho con.”
Khải nhanh chóng đứng trước mặt mẹ, bà đưa cho hắn một bao lì xì đỏ chót: “Lì xì cho con, tuổi lớn hạnh phúc nhé.”
“Cảm ơn cô, chúc cô năm mới vui vẻ.” Hắn mỉm cười thân thiện, nhanh chóng nhận bao lì xì từ tay mẹ tôi.
Lâm đã có, Khải cũng có, mấy đứa nhỏ cũng đã có, tôi liền chạy tới mè nheo: “Mẹ ơi... còn con nữa!!”
“Con lo cho cái nồi trong bếp kìa.”
“Ặc...” tôi và Lâm đồng thanh.
...
Sau khi nấu ăn xong thì ba mẹ tôi từ biệt nhà nội, chạy sang nhà ngoại.
Nhà ngoại tôi ở ngoại ô, nên có phần hơi xa, được cái nhà rất to. Sân vườn phía trước cũng rất lớn, mà mấy anh em họ bên nhà ngoại của tôi phần lớn là cỡ tuổi tôi, chơi với nhau rất hợp rơ... bình thường sang ngoại, tôi chẳng muốn về nhà, kết quả mùng một nào cũng ngủ luôn ở đó, sáng hôm sau mới bắt xe về nhà đi chùa...
Khải dừng xe trước nhà, một lượt nhìn vào sân.
Nhà ngoại tôi chỉ có một tầng trệt, nhưng rộng rãi thoải mái, từ cửa trước đến cửa sau đi bộ muốn mỏi cả chân. Nhà ngoại có vườn cây rất lớn, bên trong đó có một cái giếng đã bị lấp, có thêm một cái ao nho nhỏ, phía dưới có cá bảy màu, cá vàng,...
Phía trước nhà còn có cái xích đu bằng sắt. Khu nhà gió lộng, mỗi tối ra xích đu ngồi đung đưa cũng rất thích. Dù cho sóng điện thoại ở đây có hơi yếu, nhưng tôi thích, là được!
Ngoại tôi có nuôi hai con chó cao ngang bụng tôi, một con tên Vàng vì nó có lông màu vàng, một con tên Trắng vì nó màu trắng... còn giống hả... tôi còn chẳng biết nó thuộc loại gì, chỉ cần biết tụi nó có khuôn mặt rất dễ thương, cũng na ná nhau dù cho chẳng cùng mẹ cùng cha.
Hồi đó ngoại tôi nuôi chó là để bắt trộm, chỉ tiếc là Vàng với Trắng ngoan hiền quá, gặp người lạ có khi còn quẫy đuôi chào!
Mỗi khi tôi xuống chơi đều là hai đứa nó ra chào tôi đầu tiên.
Tôi nhảy xuống xe, ngay lúc đó, Lâm cũng chạy đến ngay phía sau.
Ba mẹ tôi đã dắt xe vào trong từ khi nào.
Như mọi năm, Vàng với Trắng nháo hết cả lên, quanh quẩn bên chân tôi đòi ôm... hồi xưa tụi nó nhỏ xíu, bế bằng một tay còn được, bây giờ muốn ôm tụi nó vào lòng chắc phải dùng thêm cái ghế kê bên dưới cho tụi nó đứng lên.
Tôi cười toe toét quỳ xuống ôm ghì tụi nó vào lòng. Lông dày mềm mại ôm thích chết đi được ấy!!!
Cơ mà bâu vào tôi một hồi, tụi nó tự nhiên bỏ chạy đi đâu đó. Hai tay đang có cục bông mềm mại đột nhiên biến mất, tôi liền ngơ ngác nhìn theo.Khải vừa dựng xe một góc, liền bị tụi nó quấn lấy.
Bên cạnh, Lâm đen thui mặt mày nghiến răng nghiến lợi: “Xem như ông có sức hút, mọi năm người thứ hai phải là tui mới đúng!!”
Khải cười cười, cúi xuống vỗ vỗ đầu tụi nó. Vàng với Trắng cọ đầu vào quần Khải vô cùng thích thú. Hắn nhìn tụi nó với ánh mắt dịu dàng.
Chẳng biết tôi đã từng nghe ở đâu... những chàng trai thích chó đều là người tử tế, cách họ đối xử với nó, chính là tính cách thật sự của họ. Tôi khẽ cười nhìn hắn chơi đùa với hai con chó... bạn trai của tôi rõ là tốt bụng...
Khải đột nhiên chuyển từ khuôn mặt vui vẻ dịu dàng sang vui vẻ lưu manh.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, dù cho tay vẫn vuốt ve hai con chó, nhưng lại nhếch môi cười khẩy.
Cái nụ cười đó... chính xác là đang trêu chọc tôi.
“...”
Đính chính lại, tên này từ trong ra ngoài đều vô cùng xấu xa... chẳng qua khả năng giả làm người tốt của hắn quá cao siêu, người ta nhận không ra bản chất thật của hắn. Dù cho bây giờ có trở thành hot boy ấm áp đi chăng nữa cũng không thể bỏ được cái máu lưu manh trong người.
Nhìn hai con chó bên cạnh Khải, tôi có cảm giác như mình vừa bị cướp hết mọi thứ.
Bạn bè, ba mẹ, thậm chí đến hai con chó đã từng xem tôi như nữ thần (???) cũng chạy về phía Khải.
Tôi chỉ còn ngoại thôi!!
Bà ngoại với ông ngoại ngồi bên hiên ăn dưa hấu đang trò chuyện với ba mẹ tôi. Tôi vừa vào đến nhà lập tức lao đến ôm hai người họ vào lòng.
Bà ngoại ông ngoại mỉm cười vỗ vỗ lưng tôi: “Ngoại! Con về chơi với ngoại!”
“Vậy hả...? Hay là về chơi với mấy đứa nhóc?”
“Một công đôi chuyện mà ngoại.” Tôi cười toe.
Bên kia, Lâm vừa nói nhỏ vào tai Khải cái gì đó, khiến cho Khải cười nhẹ... tôi liếc mắt lườm con Lâm một cái, nó chỉ nhếch môi.
(Chị ấy nói với anh ấy rằng: “Đó là tuyến phòng vệ cuối cùng của con Hạ, nó chẳng còn ai để dưa dẫm ngoài ông bà ngoại đâu. Cưa được bà ngoại ông sẽ áp đảo tuyệt đối.”)
“Mấy anh chị đâu rồi ngoại?” tôi nghiêng đầu hỏi.
“Tụi nó đi sang nhà hàng xóm hết rồi, lát nữa về ngay thôi, ăn dưa đi con.” Bà tôi đẩy dĩa dưa về phía tôi “Hai đứa qua ăn nè.”
“Cảm ơn bà.”
Lâm cười toe toét chạy về phía bà, cho một miếng dưa vào miệng, trong khi Khải chỉ đứng yên cho hai tay vào túi quần cùng nụ cười nhạt.
“Cảm ơn bà.” Khải chỉ nói vậy. Tôi liền đánh trống lãng, làm nũng với ngoại.
“Con chưa được ăn nữa...”
“Lại nũng nịu.” Ngoại xoa đầu tôi “Được rồi, vào nhà ăn cơm đi. Ngoại dọn cho ăn.”
“Yêu ngoại nhất luôn!!””Còn mẹ mày quăng đi đâu?” mẹ tôi trẻ con giận dỗi.
“Xì, tại mẹ không chịu lì xì cho con.” Tôi có ngoại làm điểm tựa, liền liên tiếp làm nũng.
“Tại thái độ mày như vậy nên mẹ mới không thèm lì xì cho...” mẹ tôi xì một cái rồi vào nhà trước.
Ngoại tôi quay sang vỗ vai Khải: “Bạn Hạ hả con?”
Khải hơi cúi đầu chào: “Dạ thưa bà.”
“Được rồi được rồi, không cần phải khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà là được.” Ngoại tôi cười thoải mái “Con là bạn cùng lớp hả?”
“Dạ không, lớp con đối diện lớp Hạ.” Hắn lễ phép đáp.
Cách hắn nhìn ngoại rất dịu dàng, hình như hắn rất thương bà của mình.
“Vậy sao hai đứa...”
“Lớp con chung cụm trại với lớp Hạ ạ.”
“Ồ, được rồi được rồi.” Ngoại vỗ vai hắn cái bốp “Bạn Hạ cũng như bạn ngoại. Con cứ tự nhiên nha.”
“...” câu này hình như sai sai sao đó...
Khải khẽ cười...
Lâm liền ôm ngoại: “Ngoại quên con rồi?”
Bà ngoại còn chưa kịp phản ứng thì ông ngoại đã ngoắc ngoắc Lâm: “Con qua đây ông lì xì cho.”
Lâm lập tức đưa ra bộ mắt hớn hở đuổi theo. Tôi liền la lớn: “Tiền lóa mắt té bây giờ.”
“Có té cũng kéo mày cùng té.”
“...”
Bà ngoại mỉm cười đi vào nhà trước “Hai đứa cứ ngồi đây chơi, khi nào dọn cơm xong ngoại gọi.” Ngoại đi rồi để lại tôi với Khải ở ngoài sân... một khoảng im lặng.
Con Vàng từ xa chạy tới, nhào vào Khải, hắn liền ngồi xuống hiên xoa đầu nó, đã vậy còn ngước đầu nhìn tôi như thể bảo tôi ngồi xuống cho vui.
Tôi nhìn vào trong nhà thấy Lâm đang cùng mẹ với ba tôi nói chuyện, mới ngồi xuống cạnh Khải.
Hắn có vẻ hài lòng với thái độ của tôi, vừa vuốt con Trắng vừa nói: “Nhà của bà vui vẻ thật đấy.”
“Tất nhiên, lúc nào cũng um sùm như vậy mà.”
Hắn nhếch môi, câu nói có vẻ bình thường, nhưng chẳng hiểu sao tôi có cảm giác giống như hắn đang mưu tính gì đó, nghe nó gian gian: “Vậy sao...”
“Ông không về nhà chúc tết ông bà hả?”
Thấy Khải im lặng một hồi lâu, tôi tò mò nhìn sang hắn, chỉ thấy Khải đang lặng lẹ vuốt con chó, như không nghe thấy câu hỏi vừa rồi.
Sợ rằng mình đã đụng trúng chỗ không nên đụng, tôi liền lắp bắp: “A... có phải là có chuyện gì không? Tui... tui xin lỗi.”
Đột nhiên hắn phì cười: “Ha ha, biết ngay bà sẽ phản ứng như vậy mà.”
Từ xoa đầu con chó, hắn chuyển sang xoa đầu tôi, nói tiếp: “Tui chỉ trêu bà thôi, không có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là nội ngoại đều ở Hà Nội rồi, ba mẹ không về nên tui cũng không có về.””Hả? Quê ông ở Hà Nội?”
“Ừ, ba mẹ tui hồi xưa ở Hà Nội, đến khi cưới nhau mới chuyển vào đây sống.”
Tự nhiên thấy có chút ấm áp. Giống như tôi đang giữ trong tay một thông tin mà chẳng đứa nào lớp tôi biết... giống như tôi với hắn vừa gần nhau hơn một chút.
Lại tự nhiên thấy muốn điều tra hắn một lượt từ sở thích đến sở ghét, đến gia đình người thân,... vậy có lẽ sẽ bị cho là tò mò quá đáng, tôi đành lặng lẽ giấu niềm vui bằng cách đưa cho hắn một miếng dưa hấu đỏ ngọt.
Khải cầm lấy rồi cho vào miệng.
“Ngọt vậy?” Khải trầm trồ, lấy thêm miếng nữa.
Tôi mỉm cười đẩy dĩa dưa vào giữa tôi và hắn: “Nè. Dưa hấu này nhà tui trồng đó.”
“Ngọt.” Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhả ra một chữ.
“Muốn đi xem vườn dưa không?” tôi mỉm cười.
“Ừ.” Hắn gật đầu, tay lấy thêm một miếng nữa... nhìn khuôn mặt thõa mãn của hắn tôi phì cười.
Khải nhanh chóng cho vào miệng, tiện liếm môi.
Tự nhiên cả người tôi nóng lên... lập tức đứng dậy: “Đ... đi xem đi, tui đưa ông đi.”
“Ờ.” Hắn vừa nói vừa chống tay đứng dậy.
Đột nhiên giọng của mẹ tôi từ bên trong vọng ra: “Vào đây ăn cơm đi hai đứa.”
“Dạ.” Tôi và hắn đồng thanh.
Nhìn nhau một hồi mới bật cười.
Vừa quay lưng định vào nhà thì phía sau có tiếng hét lớn: “Chị Hạ tới chơi!!!”
Tôi vừa nghe giọng con bé Míp, lập tức trên môi nở nụ cười, ánh mắt sáng rỡ. Quay người lại tìm kiếm thì tôi thấy có cả thằng Múp, cu Ten, anh Lay với chị Vũ.
Cả đám nhanh chóng đánh úp tôi, chạy lại ôm theo kiểu, đè tôi luôn xuống sàn. Khải bên cạnh giật cả mình, vô thức túm lấy tay tôi... tất nhiên cũng bị té.
Bốn thằng lớn với ba thằng nhỏ đè nhau nằm dài ra sàn... chẳng biết có quen nhau hay không...
Bảy đứa sau khi đè nhau cười phá lên (tất nhiên ta phải loại trừ bạn Khải) lập tức lăn ra dàn hàng nằm luôn dưới sàn cười toe toét... ôi cái cảm giác mọi năm...
Lâm từ bên trong nhà vừa lèm bèm vừa đi ra, nó nhìn thấy cả đám nằm thành đều đều thành lớp lập tức hét lớn: “Ya!!”
Sau đó, nó nhảy lên nằm đè lên cả thảy tụi tôi...
Vì tụi tôi là đang nằm cạnh nhau, chỉ cần nó nằm vuông góc một cái là cả đám chẳng ai đứng dậy được.
Đập, đá, đạp, đẩy,... cộng với la hét một hồi mà con Lâm vẫn lì lợm nằm yên đó không thèm đi ra.
Bà ngoại tôi từ trong nhà chạy vội ra ngoài với vẻ mặt hoảng hốt: “Gì vậy?”
“Không có gì đâu ngoại, chỉ là tụi con đang chơi trò chơi thôi. Hự...” Lâm nó cười lớn trả lời.
“Vậy hả?””Nó điêu đó ngoại, kéo nó ra giùm tụi con. Đừng đẩy...” vừa la vừa hét.
“Ngoại ơi, nó đè!!”
...
Vào bàn ăn, cứ như Khải không phải là người ngoài, cũng không phải là bạn của tôi và Lâm, mọi người trò chuyện cứ như đúng rồi, giống như quen biết thân thiết lắm. Anh Lay còn tỉnh bơ choàng vai hắn: “Làm bạn với con nhỏ này, khổ lắm phải không?”
“Anh!!!” tôi đá chân anh một cái... lườm anh một cái... ngồi đối diện tôi mà còn bon chen! Có mấy lần vì mách lẻo chuyện tôi trốn đi chơi đêm với mẹ tôi mà bị tôi kéo cả bọn đi quánh hội đồng một lần vẫn không sợ.
Khải trả lời: “Khổ từ khi chưa làm bạn rồi anh.”
“...” tôi hậm hực đâm mạnh cái nĩa xuống miếng thịt bò trên dĩa trước mặt.
Ba mẹ tôi cười cười, Khải thì chắc là biết rõ quá rồi, chỉ có ông bà ngoại tôi vẫn còn mơ hồ: “Ờ Khải... quan hệ của con với Hạ... chắc không phải bạn bình thường đâu hả?”
“...” ông à, tại sao ông có thể hỏi mấy câu tầm vóc như vậy?? Không phải bình thường gia đình sẽ nghiêm cấm con cháu có người yêu trong khi vẫn còn học tập à?
Rõ rành giọng điệu của ông không phải là dò hỏi mà chính xác hơn là trêu ghẹo nha.
“Ông ngoại...”
Khải không trả lời chỉ cúi đầu cười nhẹ... giống như hơi xấu hổ vì bị nhìn thấu tâm can.
Cái này khác nào cầm loa lớn thừa nhận giữa tôi và hắn thật sự có cái gì đó đây...
Tôi cười khổ: “Haha, ông ngoại ăn cá nè, đừng quan tâm đến chuyện mấy đứa nhỏ tụi con.”
Bà ngoại cười đầy ẩn ý: “Ông ngoại đừng chọc ghẹo mấy đứa nhỏ nữa, hỏi chuyện làm ăn ba mẹ con Hạ đi, cho tụi nhỏ tự chơi với nhau.”
Ngay sau đó, bốn người lớn vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, để đám tụi tôi được tự nhiên.
Míp với Múp là hai anh em song sinh, tụi nó nhỏ hơn tôi một tuổi, cũng xem tính cách như đã trưởng thành đi.
Cu Ten bằng tuổi tôi, nhưng cứ thêm chữ Cu vào là tại vì anh Lay gọi nó như vậy. Con trai mà lùn hơn cả tôi, được cái học rất giỏi, vô cùng giỏi. Học giỏi đến mức tôi cảm thấy này rõ không phải là người.
Đến chị Vũ, chị ấy lớn hơn tôi một tuổi và nhỏ hơn anh Lay một tuổi. Điển hình gái ngoan, thạo tất cả mọi thứ việc nhà, đôi khi tôi không biết trên đời này có chuyện gì mà chị ấy không làm được.
Cuối cùng là anh Lay, còn được gọi là anh Lầy, giống như leader của nhóm. Anh ấy chính là người chỉ huy mọi trò đùa của cả đám, mà hễ cả đám bị la, anh ấy sẽ là người đứng ra gánh vác hết toàn bộ trách nhiệm vào mình, cuối cùng chỉ có bản thân bị phạt, trong khi chúng tôi bình yên vô sự.
Bình thường thì ngoan ngoãn như vậy, nhưng đó là những khi ảnh vui. Hứng thì chơi bể.
Chơi bể thì chơi tới bể nát bét... có mấy lần mách chuyện của tôi cho mẹ tôi nghe, làm cho tôi với mẹ tôi giận nhau mấy ngày liền.
Thật ra thì... về nhà ngoại, thích nhất là được cùng anh em lăn lộn ngoài vườn.
Vườn nhà tôi ấy, vừa râm vừa mát, buổi trưa nằm lăn ra cỏ ngủ là thích nhất.
Lâm mỉm cười: “Một lát ăn xong tụi mình làm gì?”
“Thiếu gì trò chơi... tết nhất hay đánh bài đi.” Chị Vũ ra kế hoạch.
“Được. Khải biết chơi bài không?” tôi quay sang hỏi.
“Không...” hắn lắc đầu, cho cơm vào miệng.
Nghe hắn trả lời, tôi há hốc mồm: “Không biết loại nào luôn?”
“Ừ, hoàn toàn không?” hắn gật đầu.
...
“Xì dách.” Khải hạ bài... con một cơ và con già bích.
“...” cả đám còn lại.
“Cái này... là xì dách phải không?” hắn có chút cứng đờ nhịp nhịp tay trên hai lá bài đang đặt dưới đất.
“Không biết chơi rõ ràng là nói dối!! Chơi bài cào thì toàn chín nút, chuyển qua xì dách thì bốn lần xì dách một lần ngũ linh... đồ nói dối!!!” tôi hét toáng, ức chế quăng luôn lá bài xuống đất.
Khải lạnh lùng đáp: “Cái này không phụ thuộc vào biết chơi hay không... phải nói là tui may mắn.”
“...” tôi.
Thấy tôi như sắp bùng cháy đến nơi, anh Lay liền đưa ra lời đề nghị mới... nhằm hạ hỏa con bé sắp nổi khùng tới nơi.
“Đi nghĩa địa chơi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...