Khải đưa tôi đến một quán cà phê ven đường. Hầu như bất cứ khi nào đi hẹn hò, hắn cũng sẽ ghé ngang một quán cà phê... lần này chạy xuống tận Vũng Tàu cũng để uống cà phê.
Nghĩ đến mặt trẻ con này của Khải, tôi bất chợt phì cười.
Hắn nhận lấy cái nón bảo hiểm từ tay tôi, còn nhìn nụ cười của tôi rồi nghiêm mặt hỏi: “Cười cái gì đó?”
“Có gì đâu.” Tôi nhún vai.
“Thật không?” đây có thể được xem là câu hỏi vô dụng nhất thời đại không??
“Thật.”
Khải không dây dưa với tôi nữa mà trực tiếp nắm tay kéo tôi vào trong.
Bên trong quán cà phê trang trí vô cùng lạ mắt, những chiếc ly nhỏ được treo lủng lẳng trên cao, màu tường phối hợp với những bức tranh tạo thành một hương vị gì đó vô cùng thân thuộc. Bên cạnh đó, vừa ngồi xuống ghế, một âm thanh du dương đột nhiên cất lên.
Quán cà phê hôm nay không đông người cho lắm, nhân viên phục vụ cũng chỉ duy nhất có hai người... mang lại cho tôi cảm giác rất tự do.
Khải giới thiệu với tôi: “Tui có xem trên mạng, quán cà phê này rất nổi tiếng ở Vũng Tàu, buổi tối còn có ca sĩ đường phố đến biểu diễn, nhưng xem ra chúng ta không có duyên rồi.”
Khải nói ra câu nói này với một khuôn mặt... không hề che giấu cảm giác tiếc nuối. Dường như ngũ quan anh tuấn càng khiến cho biểu cảm của hắn trở nên cuốn hút ánh nhìn.
Đúng như tôi nghĩ, hai cô nhân viên phục vụ kia ngay lập tức mắt sáng như sao nhìn Khải của tôi.
Tôi nhíu mày tặc lưỡi, liền chạy qua ngồi bên cạnh Khải để đánh dấu chủ quyền.
Khải gọi cho tôi latte, còn của mình một espresso.
Điện thoại tôi đột nhiên reng lên. Trong cái không khí yên tĩnh bình lặng của quán cà phê lúc này... tiếng điện thoại đinh tai nhức óc của tôi ngay lập tức trở nên muôn phần kì quái, thập phần khó nghe.
Chết tiệt đi!!
Là con Jen.
Tôi không thèm bắt máy mà tắt tiếng rồi vứt cái điện thoại qua một bên.
Quay lại tiếp tục nhìn Khải.
Sau đó... điện thoại tiếp tục reng.
Tôi điên tiết đành phải bắt máy, còn cố tình bóp mũi giả giọng người lạ: “A lô... ư... không nghe được gì cả... ừm... sóng ở đây yếu quá... a lô... a lô...” và... tắt máy.
Sau một màn diễn sâu, tôi quay sang bĩu môi nhìn hắn: “Không bao giờ là gọi cho ông, lúc nào cũng là tui.”
“Vì bà không có khí chất.”
“...”
'Reng... reng... reng...'
Từ sáng đến giờ đã reng bao nhiêu lần rồi hả?!!
Tôi cũng biết là mình và Khải sẽ không được yên, nhưng không nghĩ đến tụi nó có thể nhây đến như vậy...
Khải thấy tôi khó xử nhìn cái điện thoại, liền thuận tay với lấy, bắt máy: “A lô.”“...” bên kia im lặng một hồi lâu.
“Haha... nhầm số, nhầm số rồi. Xin lỗi nhé.” Là tiếng của Nam Điên.
“...” tôi và Khải.
Sau đó, điện thoại tôi rơi vào khoảng im lặng bất tận... haha... cái cảm giác có bạn trai bảo kê cũng không tệ.
Khải chép miệng, mấp môi ly cà phê của hắn, tư thế lẫn hành động đều tao nhã không thôi.
Tôi bắt chước hắn cũng chép miệng, rồi cười khẩy, lôi điện thoại ra, tiếp tục công cuộc chụp hình.
Từ khi bắt đầu hẹn hò với Khải, mỗi khi đi chơi với nhau, ngoại trừ việc chụp hình, thì cái gì hắn cũng đáp ứng tôi... cho nên mỗi khi muốn chụp hình, tôi đều phải rất vất vả để có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Nếu tôi xoay người bên trái, hắn sẽ xoay người về bên phải. Nếu tôi giơ điện thoại ra trước mặt hắn, hắn lập tức tìm cái gì đó che lại.
Nhiều khi tôi vờ giận dỗi: “Tại sao chịu chụp hình với Băng mà không chịu chụp với tui??”
“Cái đó... tùy tình hình.”
“Tình hình bây giờ là tui muốn chụp hình chung với ông!!”
Hắn cười khẩy, đưa cuốn sách gõ nhẹ lên đầu tôi: “Cứ ở đó mà mơ đi.”
Hôm nay không ngoại lệ, tay tôi vừa mò tới cái điện thoại, Khải như phản xạ vô điều kiện, đặt tay mình lên tay tôi... có ý bảo dừng lại... cũng như không được tiếp tục hành động điên rồ kia.
Tôi cười xuề xòa, bắt đầu trả giá: “Hehe... một tấm thôi... một tấm hình thôi mà... thỉnh thoảng mới đến đây chơi, phải có mấy tấm hình làm kỉ niệm chứ... Sau này về thành phố còn có mà xem...”
Khải vẫn không rút tay về, cũng không động đậy, ánh mắt hắn khóa chặt trên khuôn mặt tôi... từ nãy đến giờ vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi bắt đầu cảm nhận được thái độ kì lạ của hắn, cảm giác bí bách giống như mình đang trở thành một món hàng cho người khác soi rọi thật kĩ...
Tôi bất chấp tâm trạng kì quái của mình lúc này, cùng với hắn im lặng nhìn nhau, để cho bản nhạc balad vang lên lúc này đưa tâm trạng của cả hai lên đến đỉnh điểm.
Khải bất ngờ đứng dậy, hơi ấm trên mu bàn tay tôi đột nhiên không còn... làm tôi cảm thấy chút gì đó trống trải.
Khải ngồi xuống sát bên cạnh tôi, còn chủ động cầm lấy điện thoại, một tay đưa nó lên cao, một tay ôm chặt vai tôi, kéo tôi ngồi sát hắn.
Trên màn hình điện thoại, tôi nở một nụ cười... một nụ cười đầy gượng gạo.
Tại sao dù có muốn chụp đến bao nhiêu, khi chụp được rồi lại mang loại tâm trạng bối rối này...
Vì thái độ kì lạ của hắn.
Tôi biết tại sao hôm nay hắn lại hành động như vậy.
Không thể nào hắn chịu hợp tác với tôi... trong mấy loại chụp hình này, chắc chắn là việc đêm qua có ảnh hưởng đến suy nghĩ của Khải...
Tôi đau lòng... rất đau lòng...
Còn hắn... đương nhiên biết tôi đang nghĩ gì mới mang một biểu cảm như vậy, cũng rơi vào trầm mặc.Cả hai lại trở nên khó xử... tôi bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc Khải ngồi yên với khuôn mặt trầm tĩnh lạnh giá, người khác nhìn vào còn tưởng rằng tôi và hắn đang cãi nhau...
Tình huống bây giờ đơn giản chỉ là vì cả hai quá hiểu nhau, không cần nói, người kia cũng hiểu được nguyên nhân dẫn đến sự việc như thế này.
Tôi nghiêng người, chủ động tựa đầu vào vai Khải.
Hắn ngồi thẳng cho tôi tựa, bàn tay ấm áp lần mò tìm kiếm tay tôi dưới bàn, lồng vào nhau, siết chặt...
Ngồi ở quán cà phê đó cả buổi sáng, vừa nghe nhạc vừa nói chuyện nhàn nhã, còn một chút yên tĩnh, chúng tôi quay trở lại khách sạn.
...
Ngồi trên xe trở lại thành phố, tôi mơ hồ nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài, chợt nhận ra... à... thời gian cũng trôi qua nhanh như vậy. Cứ nghĩ những ngày tháng còn ở Việt Nam sẽ kéo dài, kéo dài lắm... không ngờ chỉ thoáng chốc, tôi đã sắp phải đi rồi.
Tôi không biết con Lâm như thế nào, loại cảm xúc nó mang trong mình có giống của tôi lúc này hay không, tôi chỉ biết nó đang giày vò tôi.
Sau khi thi xong kì thi tốt nghiệp khoảng hai ba ngày, tôi và con Lâm sẽ lên máy bay sang Mĩ... suốt cả khoảng thời gian từ khi trở về từ Vũng Tàu đến kì thi, dường như cả bọn chỉ chú tâm vào việc học, xem ra, Vũng Tàu chính là kỉ niệm cuối cùng của tôi và tụi nó.
Lớp tôi bị chia ra mỗi đứa thi mỗi trường, dù vậy, tụi nó vẫn gọi điện hỏi han nhau sau mỗi môn thi... chí ít cũng đem lại cho tôi chút cảm giác ấm áp.
Tôi nhìn tin nhắn hiện lên, từ Khải: 'Tí nữa thi xong môn cuối, tụi mình đi xem phim.'
Tôi không suy nghĩ mà trở lời ngay lập tức: 'Ừ.'
'Vậy tui qua trường rước bà.'
'Được. Thi tốt.'
'Thi tốt.'
...
'Reng...'
'Cô xin thông báo, đã hết giờ làm bài thi môn...'
Tôi uể oải chán nản ngáp dài, vươn vai một cái.
Sau khi thu dọn sách vở, tôi nhanh chóng chạy xuống cổng trường, chờ Khải đến đón.
Khải đưa tôi đến Bitexco, khi đến nơi thì cả đám 0104 đều đã có mặt ở đó, đếm đi đếm lại cũng không thiếu một đứa.
Tôi bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Những ngày tháng còn lại của tôi và Lâm ở Việt Nam, tụi nó đều giành hết cho chúng tôi, như một món quà tiễn biệt.
Trước khi đi... tôi qua nhà ba mẹ nằm dài bên đó cả một ngày.
Hôm đó là chủ nhật, cả hai người cùng ở nhà. Dù có tôi ở đó hay không, hai người họ vẫn cư nhiên hành xử như những ngày chủ nhật bình thường khác, tình tình tứ tứ, bên cạnh nhau, trò chuyện, ăn trái cây, hoàn toàn xem tôi như người vô hình.
Kết quả thì sao, tôi cả ngày nằm ườn trên sô pha, nhai táo xem ti vi... chẳng tí khác biệt nào so với lúc nằm ở nhà.Chẳng qua là, lúc ăn trưa, ba mẹ tôi có nói.
Mẹ: “Con sao lại biểu hiện như thể sắp đi chết thế kia.”
Ba: “Sang bên đó chứ có phải đi đâu xa, cách nhau có nửa vòng trái đất, nếu thấy nhớ bạn bè nhớ gia đình thì bay một chuyến về đây...”
Mẹ: “Cái thái độ cứ như mình bắt nó đi đày không bằng.”
Ba: “Cho nó đi ăn học cùng với bạn bè thế giới mà nó... (lược bỏ 1000 từ)”
Tôi: “...”
Có lẽ đây là gia đình duy nhất... làm ra được loại biểu cảm này khi đứa con gái độc nhất sắp đi du học.
Sau khi ăn trưa xong, tôi chán nản cuốc bộ về nhà, trước đó không quên chạy ra tiệm hoa gần đó mua cho họ một bó thật lớn, xem như quà tặng đặc biệt.
Về đến nhà, tôi liền chạy đi tắm, tản bộ dưới cái trời nắng gắt của Sài Gòn vào những tháng hè, quả thật như thiêu đốt da người ta.
Ít ra tôi nhận thấy một điểm tích cực khi sang Mĩ... khí hậu mát mẻ ôn hòa... không nóng đến bức người như ở Việt Nam.
Vừa vặn lúc tắm xong, tôi nghe tiếng chuông cửa.
Mang tâm trạng tò mò đi mở cửa, tôi nhìn thấy Kha đứng bên ngoài.
Cậu ta mỉm cười nhìn tôi... trên tay là một hộp quà lớn.
Tôi ngớ ngẩn mở cửa, còn ngu ngơ hỏi: “Ông tìm ai?”
“...”
“A... xin lỗi, tui đang buồn ngủ.” Tôi cười lớn rồi lách người qua vươn tay mở rộng cánh cửa “Vào nhà đi.”
Kha chặn tay tôi lại: “Không cần vào đâu... ngày mai bà đi đúng không? Tui chỉ muốn tặng bà món quà chia tay này.”
Một cảm giác gì đó ứ lại ngang cổ tôi... tôi mỉm cười: “Cảm ơn nha.”
Kha gật đầu, đặt hộp quà xuống yên xe.
Tôi lại thêm 3s ngẩn ngơ nhìn Kha vì chẳng hiểu nổi cậu đang làm cái gì.
Bên tai vang lên hai chữ: “Xin lỗi.” thoảng nhẹ như tiếng gió.
Chưa kịp định hình thì tôi đã bị ôm chặt vào lòng người ta.
Hai tay Kha vòng ngang lưng tôi siết chặt... cậu ta khẽ dụi má vào người tôi: “Ngày mai không đến sân bay tiễn bà được, thực sự tui rất tiếc... Xin lỗi nha.”
Tôi đứng yên mặc Kha ôm, không đáp trả cũng không cự tuyệt.
“Ừ,... ừm... không sao mà.”
“Qua đó nhớ giữ sức khỏe. Ăn uống đầy đủ, đừng vì chăm lo học hành mà bỏ mặc bản thân. Phải biết bảo vệ mình, đừng vì một phút nông nỗi mà ảnh hưởng tới cuộc sống... nhất là mấy người tốt bụng như bà, cứ hỡ ra lại đi giúp đỡ người khác mà không màn tới an nguy. Hiểu chưa?”
Lại một hồi ấm áp dâng lên trong lòng tôi. Tôi mỉm cười, đáp lời nhỏ xíu, cũng không cần biết là cậu ta có nghe thấy hay không: “Ừ.”
Sau khi Kha rời đi không bao lâu thì Khải đến... khác hẳn với Kha, hắn chính xác là một mạch bước thẳng vào nhà... trong khi tôi đang chuẩn bị mở hộp quà xem bên trong có cái gì.Thấy tôi bên vật thể lạ, Khải nhíu mày nhìn, ngay lập tức hỏi: “Gì đấy?”
“Vừa rồi Kha có đến.”
“Đó là của Kha?” hắn ngẩn người hỏi.
“Ừ.”
Khải đứng yên đó một lát, suy nghĩ một lát, rồi cởi áo khoác ngoài đem đi treo lên, quăng lên ghế sô pha cái ba lô.
Tôi nhìn theo từng hành động của hắn, cảm thấy lúc này mở hộp quà này ra có lẽ không phải là lúc hay.
Tôi đẩy nó xuống bàn, rồi chạy sang ôm cánh tay hắn làm nũng: “Mau, nấu cho tui bữa tối đi... đói chết người rồi.”
Khải khẽ cười, xoa xoa đầu tôi cho tóc tôi rối hết lên.
Tôi lại vươn tay lên lấy từ trên mái tóc hắn một chiếc lá phượng nhỏ xíu.
Cả hai kéo nhau vào trong bếp.
Tủ lạnh nhà tôi ngày hôm đó... tôi cũng không nhớ rõ nó chứa những thứ gì, nhưng chỉ cần chút ít như vậy cũng đủ để Khải bày ra một bàn toàn những món tôi thích. (Thật ra nếu trên thế giới có tổng cộng một nghìn món thì chị ấy đã thích hết một ngàn món rồi... còn bày đặt cái gì!)
Tôi suýt xoa khen ngợi, mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi.
Khải kéo ghế cho tôi ngồi... nhìn cái động tác này của hắn làm tôi phì cười, chẳng giống hắn tí nào... như thế này thật là có thể khiến cho người ta cười ra nước mắt...
Tôi ngồi xuống ghế, cố xoay mặt ngược hướng của hắn để trợn mắt, bặm môi cho nước mắt đừng rơi xuống nữa.
Khải ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, mỉm cười: “Ăn đi. Toàn những món bà thích.”
“Ừ.” Sau khi cười đáp trả hắn, cả hai cùng ăn... ăn xong thì dọn dẹp...
Chỉ mỗi một bữa ăn tối cũng ngốn hết của tôi và hắn đến tận một tiếng đồng hồ.
Tôi ấm ức tại sao thời gian ngày hôm nay vẫn trôi qua bình yên như vậy... chẳng lẽ nó không nhận ra có một con người đang đau khổ đến tột cùng đang ở đây.
Hôm nay... hắn và tôi vẫn như những buổi tối khác. Sau khi dùng bữa và dọn dẹp xong thì cả hai không đi xem truyện sẽ đi xem ti vi.
Truyện của tôi... đều được tôi đóng gói đem đi quyên góp hết rồi... cơ bản là không thể đem sang bên kia. Nên tôi và hắn vô cùng hiểu ý nhau, không nói không rằng sẽ đi sang phòng khách xem ti vi.
Hắn chỉnh kênh, trong khi tôi ngồi một bên gọt trái cây.
Dĩa trái cây đặt trên bàn, cô đơn... bơ vơ... nhìn về phía hai con người đang dính chặt vào nhau chăm chú nhìn về phía màn hình ti vi, nhưng thực chất tâm hồn đang treo ngược cành cây...
Nhìn qua nhìn lại, đồng hồ quái quỷ không dừng lại cho tôi được một giây... chẳng mấy chốc đã 11 giờ.
Chuyến bay của tôi là sáu giờ sáng ngày mai... tôi chỉ còn chưa đầy 7 tiếng.
Tôi len lén nhìn về phía Khải... hắn chẳng cục cựa, tôi liền khe khẽ dối lòng mà nhắc nhở hắn: “Ừm... 11 giờ rồi... ông không về sao? Về khuya sẽ nguy hiểm lắm.”
Khải đột ngột quay sang tôi, dùng ánh mắt có vài tia giận dữ xen lẫn buồn cười nhìn tôi.
Xem ra hắn chẳng muốn về...
Được, tôi chiều ý hắn.
Thấy hắn không nói, tôi cứ nghĩ để yên như vậy là được, ai ngờ lại bị hắn đẩy cho nằm ra sô pha.
Tôi giật mình la oai oái.
Hắn từ bên trên quét qua mặt tôi một lượt: “Muốn tui về hay không? Tui nghe theo bà.”
“Cái đó... tất nhiên là...” dù câu trả lời rõ mồn một trong đầu... suy nghĩ của tôi chính là liên tục gào thét như vậy 'Ở lại đi ở lại đi...' nhưng kết quả thì sao, nói không thành tiếng!
Dưới ánh mắt càn quét của hắn, cả người tôi như nằm trên lửa, hừng hực hừng hực, mở miệng cũng không dám... nhúc nhích cũng càng không, thậm chí là ánh mắt của tôi cũng không còn giữ được sự tự do của nó... Tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn... bởi vì ánh mắt hắn như thiêu đốt tôi. Lúc này tôi giống như bị bó chặt trong một cái chăn lớn, hoàn toàn không thể kháng cự.
Biết rõ là như vậy, hắn cứ tiếp tục trêu ngươi tôi.
“Thế nào... không trả lời, mặc định là bà đuổi tui đi về đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...