Kế tiếp, Quan Phong không có động tác nữa, cũng không có hoc sinh trường M đến "tham quan" tôi, huyên náo dần dần trầm xuống, khôi phục yên bình của ngày thường.
Hết thảy đều bình thường.
Nhưng mà, ẩn ẩn trong đây vẫn có cảm giác không ổn. Ở nhà trồng hoa nghe nhạc xem tiểu thuyết, ở trường học chép bài làm bài tập tán gẫu tám chuyện. Khi rảnh ngồi bên cửa sổ nhìn sân bóng rổ, nơi đó, trong đó có một thân ảnh là Trình Định Doãn, anh giống như càng ngày càng thích đánh bóng rổ. Tất cả mọi chuyện đều trong quỹ đạo không phải sao? Cảm giác không ổn này là từ đâu tới? Ta nghĩ lại nghĩ, điểm quái dị này luôn luôn lái đi không được.
Theo thời gian trôi qua, cảm giác không ổn rất nhanh liền biến mất. Cuộc sống quen thuộc mà bình thản, làm cho tôi có khi cảm thấy nhàm chán, nhưng phần nhiều là khoái hoạt tự tại, thấy đủ vui vẻ thôi.
Tiếp theo, chương trình học đã xong, tiến vào giai đoạn ôn tập, sau đó là thi cuối kỳ cùng nghỉ đông. Lại một năm nữa, vô ba vô lãng đi qua.
※-※-※
Học kỳ 2 năm 2, bình yên khai giảng, đi học.
Lớp trưởng A Ngọc lại bắt đầu việc xoay quanh, theo cách nói của cô ấy là, chờ chúng ta lên năm 3 sẽ không có cử hành hoạt động gì, cho nên muốn thừa dịp học kỳ 2 quý giá này, tổ chức nhiều hoạt động hơn, trao đổi cảm tình nhiều hơn.
Đáng tiếc chúng tôi người người đều là siêu cấp lười con gà con, vì thế mỗi ngày sau khi tan học liền trình diễn tiết mục lão gà mái động cô đuổi theo, mà nhóm gà con chung quanh bay ra hoặc giả câm vờ điếc. Kỳ thật như vậy chơi rất vui, cơ hồ trở thành giải trí mà cuộc sống học tập buồn tẻ của chúng tôi khó có được.
Một ngày này buổi chiều tan học, tôi trốn vào phòng đọc của thư viện. Lớp trưởng A Ngọc vẫn không buông tha cho việc mời chào tôi vào đoàn ủy làm tạp công, tôi biết mình nghe nhuyễn lỗ tai, nghe lâu sẽ bị tẩy não, đành phải trốn là thượng sách. Aiz, nếu tôi có định lực như Trương Tuệ Na thì tốt rồi.
Chờ sắc trời đã hạ xuống, tôi ra khỏi phòng đọc, nhưng lại thấy Phan Vân.
Anh ta cũng thấy tôi, cười chào hỏi: "Hà Tinh, đã lâu không gặp. Chăm chỉ như vậy a, mới năm 2 liền đến thư viện."
Tôi thè lưỡi, "Nào có, ở phòng đọc xem tạp chí mà thôi. Anh mới là chăm chỉ kìa, thật lợi hại!" Tôi nhìn anh ta ôm một đống sách tham khảo mà sợ hãi than không thôi.
Phan Vân cười nhẹ, cùng tôi ra khỏi thư viện, đi đến nhà xe: "Gần đây còn có thể đi? Chương trình học của học kì 2 năm 2 không phải quá khẩn trương."
"Đúng, nhưng mà đến trường thật là nhiều. Còn các anh? Bề bộn nhiều việc chứ?" Đã lâu không thấy anh ta, đối Trần Kì cũng không nhúc nhích gì...... Biết khó mà lui sao?
"Đúng vậy, có vài việc." Anh ta trầm mặc một chút, hỏi: "Trần Kì, có khỏe không?"
Tôi ngẩn người, "Rất tốt." Vẫn bộ dáng bà cụ non.
"Trần Kì nói," Phan Vân giương mắt nhìn chân trời, "Cô ấy muốn đến đại học mới yêu đương, trung học không rảnh. Ta muốn theo đuổi cô ấy cũng phải đợi đến đại học mới nói sau."
"Nha?" Đón được Trần Kì hội như vậy nói. Trần Kì độc lập xuất chúng cùng tiêu sái tự do luôn luôn là hâm mộ của tôi, nhưng tôi cũng đồng tình với anh ta, yêu trúng cô gái giống Trần Kì, thực vất vả a?
"Ta không tính buông bỏ cho Trần Kì, không có biện pháp buông bỏ cho cô ấy, ta đã nhận định là cô ấy. Nếu cô ấy muốn ta chờ, cũng chỉ có thể đợi." Phan Vân vừa cười cười, "Nói chuyện này với em, em có cảm thấy phiền không? Ta hôm nay đột nhiên muốn tìm người nói dong dài a."
"Ách, không có!" Tôi dùng sức lắc đầu, kỳ thật tôi thực thích nghe chuyện này nọ, bởi vì ta vốn thích — tám chuyện, "Đối với Trần Kì...... ừm...... phải có kiên nhẫn."
"Kiên nhẫn? Kiên nhẫn là đủ rồi sao? Ta đây tuyệt đối có. Ta thứ khác không có, chính là có tính nhẫn nại. Chỉ là...... nếu ta chờ, sẽ chờ được sao?"
"Đương nhiên! Tương lai luôn tràn ngập hy vọng, phải tin tưởng vận khí của mình." Tôi cho tới bây giờ cũng không hoài nghi qua, tương lai của tôi nhất định sẽ rất tốt đẹp!"Cố gắng! Kiên trì! Không cần buông tay a!"
"Ta biết." Phan Vân cười vỗ vỗ kích động tôi, "Kỳ thật,- khi bắt đầu đã nghĩ thật sự rõ ràng, mặc kệ chờ đợi có kết quả hay không, ta đều chờ. Trên thực tế, buông tay so với chờ đợi còn khó hơn nhiều."
"Ừm." Ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh lại kiên nghị của anh ta, đột nhiên cảm thấy anh ta cùng Trần Kì thật sự rất xứng đôi. Loại cô gái như Trần Kì sẽ chỉ có loại con trai như Phan Vân là xứng thôi! Xem qua nhiều ngôn tình tiểu thuyết như vậy, tôi sẽ không nhìn lầm."Phan Vân, em thực xem trọng hai người nga!"
"Cám ơn." Phan Vân mỉm cười, nói xong đã sắp đến bãi giữ xe, anh ta đột nhiên lại bỏ thêm một câu:"Định Doãn cũng là người có tính nhẫn nại."
Di? Ta sửng sốt một chút. Sao nhắc tới Trình Định Doãn? Há mồm, nhưng vẫn không có hỏi. Thấy anh ta đã dắt xe đạp ra, liền cũng lấy cái chìa khóa xe ra mở xe mình.
Aiz, luôn như vậy. Đối với chuyện có liên quan với Trình Định Doãn, tôi cuối cùng vẫn có điểm nhát gan, hướng về anh, lại không dám thân cận anh quá.
Đều tự đẩy xe, nói tạm biệt xong, đi theo những hướng khác nhau.
Trong lòng tôi vẫn vì tâm ý của Phan Vân đối Trần Kì mà rung chuyển, thật hâm mộ a, Phan Vân thật sự là người con trai tốt, người con trai tốt vô cùng vô cùng khó có được!
Chúc phúc cho bọn họ! Chỉ là — anh ta vừa rồi vì sao nhắc tới Trình Định Doãn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...