Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Hắn không để ý nàng kháng cự, bàn tay to mạnh mẽ xẹt qua vạt áo, nàng hoảng sợ
bắt lấy cổ tay hắn, liều mình lớn tiếng nói: “Nói chuyện với anh không giữ lời
gì hết, không phải nói không chạm vào em sao?”

“Thật có lỗi, anh không khống chế được.” Nháy mắt, hắn dừng động tác, thanh
âm hơi khàn khàn, “Em có biết em xinh đẹp, mê người như thế nào không, chỉ là
đứng trước mặt anh, liền cũng đủ làm anh kìm lòng không đậu.”

Hơi thở từ miệng hắn tựa như vô ý xẹt qua da thịt mẫn cảm sau gáy nàng, nàng
nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn kề sát vào nàng, đôi môi thấm ướt khát cầu hôn
nàng, cánh tay hắn giữ chặt, để hai tay mềm mại của nàng bám vào thân thể hắn,
cuồng nhiệt hấp thụ mật ngọt của nàng, ý nghỉ của nàng trở nên trống rỗng, không
thể tự hỏi, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn của hắn.

Trong giây lát, di động đột nhiên kêu lên mãnh liệt, hắn mắt điếc tai ngơ,
đầu lưỡi lửa nóng chặt chẽ quấn quít lấy lưỡi nàng, tiếng chuông phát ra trong
căn phòng yên tĩnh càng thêm chói tau, nàng hơi tỉnh táo lại, đẩy hắn ra.

Khí lực toàn thân như bị hút hết, nàng thở hổn hển ngồi phịch trong lòng hắn,
“Anh, điện thoại của anh…”

Nhìn khuôn mặt ý loạn tình mê của nàng, bạc môi nhếch lên một nụ cười giả
dối, giơ tay cầm lấy di động trên bàn làm việc, đúng lúc này, cố gái trong lòng

bất an vặn vẹo thân thể, nhảy ra ngoài, trốn biệt khỏi thư phòng.

Điện thoại là thư kí Ôn Nhược Nhàn gọi tới, nhắc nhở lịch trình đã sắp xếp
sẵn của hắn vào ngày mau, hắn nghe xong rất nhanh liền cúp điện thoại.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt thẹn thùng, ngón tay thon dài khẽ vuốt lên môi,
không khỏi lại muốn nhấm nháp cánh môi mềm mại kia một lần nữa, chết tiệt! Vốn
định dụ hoặc nàng, không ngờ chính mình lại bị nữ nhân này hấp dẫn theo vào.

Nhìn tách cà phê nóng hổi trên bàn, tùy ý bừng lên trước mũi ngửi, cười lạnh
mấy tiếng, chậm rãi đem cái tách chuyển qua tay phải đến trên thùng rác, cà phê
bay ra một tầng sương mù mờ ảo, từ từ chảy xuống.

Hắn ghét nhất loại cà phê còn bỏ thêm sữa, mà còn làm hắn chán ghét hơn,
chính là tách cà phê này lại do người đàn bà kia pha.

Kế hoạch đã thành công hơn một nửa, kế tiếp hắn chỉ cần tiếp tục sắm vai, rồi
sẽ nhìn đến kết quả, rất nhanh thôi.

***

Tắm rửa xong nằm trên giường, nàng trằn trọc, toàn bộ ý nghĩ đều là lời hắn
nói đêm nay, vòng ôm mạnh mẽ của hắn, bạc môi hoàn mĩ, còn có nụ hôn bá đạo mà
nóng bỏng vừa rồi.

Đem mặt gắt gao vùi vào chăn, nói cho chính mình không thể tiếp tục miên man
suy nghĩ, hắn không thuộc về mình, lấy tay sờ lên hai má, phỏng tay đỏ ửng vẫn
chưa chịu rời đi, tim đập thình thịch còn nhanh hơn.

Không biết mình làm sao vậy, sao lại có loại cảm giác kì quái này, nàng đơn
giản xốc chăn xuống giường, lao vào phòng tắm lấy nước lạnh hất lên mặt, qua một
hồi lầu, tâm tình mơi bình phục như cũ.

Ra khỏi phòng tắm, đầu óc hỗn loạn của nàng đã thanh tỉnh rất nhiều, vô lực
nhào xuống giường, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Cả ngày, trong lòng nàng đều là bất an không yên, đi ra khỏi cửa hàng bánh
ngọt, nàng liền vội vàng về nhà, tuy lúc trước hắn nhắn tin đến nói hôm nay phải
khuya mới trở về, không cần nấu bữa tối, nhưng nàng vẫn không nhịn được ý niệm
bức thiết muốn nhìn thấy hắn.

Nàng chuẩn bị qua đường, chạy đến bến xe bus phía bên kia, không ngờ có một
chiếc xe thể thao đỏ sẫm ngăn phía trước mình, Kim Chính Vũ trong xe từ từ quay

sang: “Mân Mân…”

Nàng chậm rãi dừng lại cước bộ, nghiêng đầu nhìn hắn, “Kim Chính Vũ, sao anh
lại tới đây? Hôm nay tôi không rảnh làm lái xe thuê cho anh.”

“Tôi biết.” Kim Chính Vũ đeo kính mát, khóe môi tràn ra ý cười, “Tôi là cố ý
chờ em tam tầm, mời em đi ăn đại tiệc.”

“Vì sao đột nhiên lại mời tôi đi ăn đại tiệc?” Nàng chỉ vào chính mình, tiểu
tử này lại bày trò gì mới đây?

“Em cứ lên xe trước, đi em tự nhiên sẽ biết.” Hắn cong môi, ý bảo nàng ngồi
lên xe.

“Buổi tối tôi còn có việc, ngày khác đi.” Nàng một lòng muốn trở lại biệt
thự, hiện tại căn bản làm gì có tâm tư đi dự đại tiệc, giương mắt nhìn đồng hồ
trên gác chuông đối diện, đã gần sáu rưỡi rồi.

“Mân Mân, tối nào em cũng thần thần bí bí, không phải em làm hẹn hò đền bù(1)
chứ?”

Trầm mặc một hồi, Kim Chính Vũ có chút đăm chiêu hỏi.

Câu này nghe vào tai nàng không khác một quả bom phát nổ, nàng thiếu chút nữa
đã nhảy dựng lên: “Kim Chính Vũ, tên vô lại ăn nói linh tinh này, tôi nào có…
Anh coi tôi là cái loại con gái này sao?”

Nói xong câu cuối cùng, nàng rõ ràng cảm thấy mình lo lắng không đủ, tuy rắng
nàng không làm việc đó, nhưng làm tình phụ bí mật của người kia, cũng là chuyện
thật không chối cãi.


Đầu óc bắt đầu nhanh chóng hoạt động, Kim Chính Vũ vì sao đoán được cái này,
hay là hắn theo dõi chính mình, hoặc là hắn âm thầm phái người điều tra….

“Tôi cùng lắm chỉ là đùa vui một chút, phản ứng của em cũng quá mạnh mẽ,
chẳng lẽ trong lòng em thật sự có quỷ?” Một tiếng cười nhẹ truyền đến, nàng
ngẩng đầu, Kim Chính Vũ nghiêng người nhìn nàng, trên mặt tràn đầy tươi cười cợt
nhả.

Đúng, đúng vậy, trò đùa dai, thì ra người này lại trêu mình.

“Kim Chính Vũ, anh này bại hoại.”

Nàng hận không thể xông lên đấm cho hắn hai phát, đồng thời trong lòng lại âm
thầm thở ra nhẹ nhõm, may là vui đùa, nếu không nàng thật sự không biết Kim
Chính Vũ biết chuyện sẽ đối xử với nàng thế nào, nói cho cùng Kim Chính Vũ quen
biết đã lâu với Chỉ Dao, nếu hắn biết, nói không chừng, sẽ rơi vào lỗ tai Chỉ
Dao.

Mang theo mâu thuẫn cùng không yên tâm, nàng bước nhanh sang bên kia đường,
bên tai nghe thấy Kim Chính Vũ kêu to gì đó, nàng cũng không quay đầu lại.

Đến bến xe, vừa may cũng là lúc xe bus đỗ lại, nàng theo dòng người đi lên
xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui