Nàng túm lấy ba lô, chạy ra khỏi biệt thự, chạy nhanh đến bến xe bus.
Nửa giờ sau, nàng thở hồng hộc đuổi tới khách sạn Thịnh Trạch, Kim Chính Vũ
đã ngồi vững vàng trong xe, nàng vội vàng chạy đến.
Kim Chính Vũ một tay đặt xuống chỗ ngồi, trên mũi là chiếc kính mát Gucci
thường thấy, nhàn nhã bắt chân , “Bà cô, em đến muộn.”
“Thực xin lỗi, tôi, …. không phải tôi cố ý.”
Nếu hắn muốn trừ mấy phần trăm tiền lương, nàng cũng đồng ý, ai bảo chính
mình ngủ quên đâu.
“Nhìn em cũng không phải cố ý, tha thứ cho em lúc này, lên xe đi.” Hắn vỗ vỗ
ghế trống bên cạnh.
Mân Huyên tự vỗ ngực, ngồi vào xe, hắn nghiêng người, hình như lấy một cái
túi ni lông, đặt lên đầu gồi nàng.
Chớp mắt nàng đã ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng cũng không chịu thua kém, réo ầm
lên. Nàng hơi liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “Đây là cho tôi?”
Chuyện đồ ăn Ý ở biệt thự lần trước đã làm nàng khắc sâu giáo huấn, trước khi
sử dụng tốt nhất phải hỏi cho rõ ràng, nếu không sẽ càng làm cho chính mình bẽ
bàng cùng cảm giác trái tim bị đóng băng.
Kim Chính Vũ đem dừng xe ở ngã tư, quay đầu nhìn nàng, trên mặt là nụ cười ấm
áp, “Này đương nhiên là bữa sáng cho em, tôi đã ăn rồi, bảo phục vụ khách sạn
đóng gói giúp.”
“Cảm ơn.” Nàng nhỏ giọng, nhìn túi đồ ăn trên đầu gối, sờ vẫn ấm nóng, đây là
hắn cố ý đưa cho nàng bữa sáng.
Ở nhà chú cùng biệt thự, ba bữa một ngày của nàng đều tùy tiện giải quyết,
chưa từng có người quan tâm nàng có hay không bữa sáng. Có thể chuyện bữa sáng
này nọ là chuyện bình thường với người bình thường, nhưng với nàng mà nói, bữa
sáng đại biểu cho ý nghĩa đặc thù.
Kim Chính Vũ khởi động xe, chiếc Ferrary nhanh chóng phóng đi, nhìn thấy nàng
vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay, “Bà cô, bữa sáng chỉ dùng để ăn,
không phải dùng để xem, em không cần nhìn chằm chằm vào nó, ăn nhanh đi, để lát
nữa lạnh đi ăn sẽ không ngon.”
Nàng cảm kích cười cười với hắn, nhịn không được lặp lại một lần. “Kim Chính
Vũ, cảm ơn anh.”
“Bà cô, hôm nay em là hướng dẫn du lịch của tôi.” Hắn không được tự nhiên
nói, “Tôi làm như vậy là vì sợ em chưa ăn sáng, lát lại té xỉu trên đường, đến
lúc đó tôi sẽ thảm, vừa phải cứu em, rồi lại đưa em vào bệnh viện, rồi phải tiêu
không ít tiền mua thuốc, một chút cũng không lời lãi gì, nên em không cần dùng
ánh mắt cảm động đến rơi lệ nhìn tôi, tôi làm vậy cũng chỉ vì suy nghĩ cho
mình.”
Hắn nói như vậy ngược lại càng thêm giấu đầu hở đuôi, Mân Huyên nhẹ nhàng
cười cười, mở túi ra.
Tiểu tử Kim Chính Vũ này luôn trêu chọc nàng, kỳ thật người khác cũng không
tệ lắm. Nàng vừa ăn bữa sáng, vừa vui vẻ nghĩ.
Hắn như là nghĩ tới gì đó, môi hơi nhếch lên, “Nếu em muốn cảm ơn tôi, tôi
nhận, cơm trưa em mời tôi, thế nào?”
“Đượ, không thành vấn đề.” Nàng không gần nghĩ gợi gật gật đầu, cúi đầu ăn
bữa sáng mĩ vị, không biết là vì điểm tâm của khách sạn có vẻ ăn ngon, hay bởi
vì lần đầu tiên có người quan tâm nàng, tóm lại, nàng ăn thật ngon miệng, cảm
thấy đây là bữa sáng ngon miệng nhất trên đời nàng từng nếm qua.
“Cái kia… Đại thẩm, chúng ta là bạn bè đi.” Kim Chính Vũ đột nhiên mở miệng,
giọng nói có chút dị thường, ngón tay nắm tay lái hình như hơi hơi dùng sức.
“Ừm….” Thức ăn trong miệng chưa nuốt hết, chỉ có thể nói quanh co một
tiếng.
Nghe được nàng trả lời, nụ cười lập tức nở trên môi hắn, dần phủ kín gương
mặt tuấn dật, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, da thịt trong suốt trong sáng,
tỏa ra một vầng sáng thản nhiên.
Mân Huyên nhìn người đẹp trai đến miễn dịch, nhưng lần này nàng ngẫu nhiên
vừa nhấc mắt, vẫn bị khuôn mặt tuấn tú trước mắt thu hút. Nàng thừa nhận hắn là
bạn bè, hắn có cần vui vẻ như vậy không?
Nàng lại nhớ tới bữa sáng trong tay, nhanh chóng giải quyết nốt, ngẩng đầu
nhìn ra ngoài xe, thế mới nhớ ra một vấn đề.
“Hôm nay anh muốn đi du ngoạn ở đâu? Mấy nơi nổi tiếng tôi đi rất ít, nếu
không hôm nay tôi mang anh đi mấy nơi tôi quen thuộc trước, lần sau anh lại thuê
hướng dẫn chuyên nghiệp…”
“Không cần, tôi đã nghĩ rồi.” Hắn nghiêng mặt đi, nụ cười mang theo vài phần
thần bí. “Nhanh đến.”
Xe thể thao cua một góc tuyệt đẹp, chạy thẳng về phía trước, nàng nhìn lên,
nơi đó chỉ có một nơi đi được, là công viên trò chơi.
Hắn gửi xe xong, nàng theo hắn xuống xe, không tin nổi mà nhìn cửa công viên,
“Anh, anh sẽ không thật muốn vào chứ?”
Hắn gỡ kính xuống, lộ ra một đôi mắt trong suốt mỉm cười, nghiêng đầu hỏi
lại: “Vì sao không được?”
“Đâu đều có công viên trò chơi, thành phố nào cũng có, nơi này không tính là
nơi đặc biệt.” Nàng kinh ngạc nói xong, nhìn dòng người đi đi vào vào cửa công
viên, ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
Mới trước đây, nàng thường xuyên tới nơi này vui đùa, khi đó một bên lôi kéo
tay ba ba, một bên lôi kéo tay mẹ mẹ, vui vẻ vì cả nhà có thể mãi mãi hạnh phúc.
Nhiều năm trôi qua, nàng vẫn nhớ như in cảnh lúc ấy, rất muốn đi vào nơi này,
nhưng không có dũng khí.
“Em không biết tới nơi này không người nào luận là vui vẻ hay không vui vẻ,
có nhiều chuyện phiền lòng, chỉ cần tới nơi này, sẽ bị không khí hạnh phúc ở
đây cuốn hút, tất cả đau lòng sẽ mất đi.”
Nàng nghe hắn nói xong, không biết có phải cảm giác hay không, hắn nói những
lơì này là cố ý nói cho nàng. Chẳng lẽ hắn biết thân thế cùng quá khứ của chính
mình sao? Không, sao có thể có khả năng đó được, trước đây nàng căn bản không
biết hắn.
Nhân lúc nàng còn sững sờ, hắn đã mua vé xong, không để nàng phân trần, kéo
nàng bỏ chạy vào công viên trò chơi. “Đi thôi, chúng ta mau vào đi, hôm nay nhất
định phải chơi đùa vui vẻ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...