Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Edit by CeCe

Nguồn: http://cccece218.com/

Xuống đến đại sảnh, nghe phía sau có người gọi tên mình, cô xoay người, thấy Tích Vân đang ở phía sau chạy về phía cô “Mân
Huyên, đợi tôi với, cô đi ăn à?”

“Ừ, cùng đi đi.” Mân Huyên gật đầu cười tươi rói.

Hai người vừa đi ra ngoài, Tích Vân liền quay sang nhìn
cô cười híp mắt “Được gả vào nhà giàu rồi, khao tôi bữa này đi nha.
Haha… tôi sẽ không khách khí đâu.”

Mân Huyên hoàn toàn không hiểu được ý của Kỉ Tích Vân, tròn mắt nhìn cô.

Tích Vân bắt đầu bĩu môi trợn mắt, xua xua tay trước mắt cô “Được lắm Mân Huyên, còn định giả vờ hả? Bây giờ toàn bộ tòa soạn,
không, phải nói là cả thành phố này, thậm chí cả nước đều đã biết cô là
phu nhân tổng giám đốc rồi.”

“Phu nhân tổng giảm đốc?!” Nghe thấy cụm từ nhạy cảm này, cô bắt đầu trở nên căng thẳng.


“Ai dà! Mân Huyên, đến giờ còn định giấu tôi hả, trên
báo đã viết rành rành rồi kìa…” Tích Vân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó bắt
đầu nói rõ ràng từng chữ “Tin tức mới nhất, lần này L&K sẽ không mời các ngôi sao làm người đại diện cho sản phẩm mới mà sẽ mời chính phu
nhân tổng giám đốc lên thử nghiệm sản phẩm……”

Không đợi Tích Vân nói xong, cô vội hỏi, gần như là gào lên “Thật sao???”

“Ừ, thật mà! Giấy trắng mực đen, to uỳnh ở trang nhất
nha…” Tích Vân chỉ vào cửa hàng gần đó “Không tin cô đi mua báo mà xem
tôi nói đúng không…”

Mân Huyên bán tín bán nghi chạy vào cửa hàng mua một tờ
báo, đồng tử phút chốc phóng đại. Trang nhất của tờ báo quả nhiên là
chình ình hình ảnh cô và Doãn Lạc Hàn đi bên nhau, cẩn thận đọc phía
dưới, quả nhiên đúng như Kỉ Tích Vân nói, hơn nữa…

Tờ báo không hề đề cập gì đến chuyện trước kia của cô và Doãn Lạc Hàn, chỉ nói cô là con gái nuôi mới nhận của Doãn Lương Kiến,
sau khi Doãn Lạc Hàn bị Giản gia từ hôn, ở cùng cô lâu ngày sinh tình,
hiện tại đã chuẩn bị đính hôn, vân vân và vân vân….

Cô hoàn toàn trở nên ngây ngốc.

Nửa giờ sau, cô và Tích Vân ăn xong cơm trưa, trở về tòa soạn, vừa khéo lại đụng mặt Chu Hiếu Linh.

“Lăng Mân Huyên, cô đừng vội đắc ý! Doãn Lạc Hàn sẽ
không cưới cô đâu! Cô chỉ là đồ tình nhân mạt hạng, muốn leo lên vị trí
phu nhân tổng giám đốc sao? Cô thấy cô xứng sao? Buồn cười!”

Chu Hiếu Linh đỏ mặt tía tai lớn tiếng ồn ào, khua tay múa chân như người điên khiến tất cả đồng nghiệp xung quanh xúm lại xem.

Mân Huyên lạnh lùng, nghiêm túc nói “Chu Hiếu Linh, cô
đang nói lung tung cái gì vậy? Nói có sách, mách có chứng, cô có chứng
cứ gì chứng minh tôi là “tình nhân” của tổng giám đốc Doãn sao?”

Cô nói xong, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Chu Hiếu
Linh chờ đợi cô ta đưa ra bằng chứng. Đúng lúc này, Lâm Hạo Ngôn đẩy đám đông ra đi tới.


Chu Hiếu Linh thấy tình hình như vậy, khẩu khí giảm đi rất nhiều “Tôi không có, nhưng tôi……”

Lâm Hạo Ngôn đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng quát lớn
“Nếu không có, cô còn định nói lung tung cái gì nữa? Đây là tác phong
của một Phó Chủ biên sao? Nhìn cô lúc này thật chẳng khác nào một người
đàn bà chua ngoa đanh đá đang chửi nhau ở ngoài chợ. Thật chẳng ra sao!
Còn không cút đi cho tôi?!”

Chu Hiếu Linh bị mắng đến á khẩu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám nói gì nữa, cúi đầu chạy ra khỏi đám đông.

Nhìn bóng dáng Chu Hiếu Linh chật vật chạy đi, đồng
nghiệp xung quanh cười lớn như xem trò vui, bởi bình thường họ cũng vốn
không ưa gì tính cách điêu ngoa kiêu căng của Chu Hiếu Linh.

“Đúng là con mụ điên!” Kỉ Tích Vân ném ánh mắt chán ghét về phía Chu Hiếu Linh, sau đó ghé tai Mân Huyên nói nhỏ “Hì hì, đúng là nhìn không ra nha… Bình thường xã trưởng hào hoa phong nhã, hôm nay lại lợi hại như vậy, đúng là lão đại tuyệt vời của chúng ta!”

“Xã trưởng, cám ơn anh!” Mân Huyên đỏ mặt nói lời cám ơn với Lâm Hạo Ngôn. Chuyện cãi nhau mất mặt như vậy lại để xã trưởng phải để tâm, quả thật là không hay…

Lâm Hạo Ngôn quay đầu, mỉm cười khen ngợi cô “Lăng tiểu
thư, cô làm tốt lắm! Thân là bậc lãnh đạo của tòa soạn phải có khí thế
như vậy chứ, khiến người ta tâm phục khẩu phục. Chu Hiếu Linh là người
như thế nào tôi cũng có đánh giá, với loại người như vậy lần sau cô
không cần khách khí.”


Cô gật gật đầu, cảm động với sự cổ vũ mà Lâm Hạo Ngôn dành cho cô.

Khi Lâm Hạo Ngôn đi vào thang máy chuyên dụng, thấy cô đi đến lại ấn nút để cho thang máy sắp khép lại lại mở ra, chờ cô vào.

Tích Vân vẫy vẫy tay chào cô, sau đó cùng vài đồng
nghiệp khác đi vào thang máy chung. Ban đầu cô cũng định cùng đi với họ, nhưng lại sợ bị hỏi về chuyện tờ báo hôm nay, vì thế vội vàng đi vào
thang máy chuyên dụng.

“Xã trưởng, tôi muốn xin nghỉ chiều nay có được không?”

Lâm Hạo Ngôn giật mình “Chiều nay sao? Có công ty muốn
thuê tòa soạn chúng ta quảng cáo, chiều này sẽ đi thương lượng về vấn đề chi phí, tôi vốn định cùng cô đi…….”

Vừa nghe nói có nhiệm vụ mới, ý chí làm việc của cô nháy mắt dâng trào, cắt lời Lâm Hạo Ngôn “Không sao, vậy tôi đi cùng anh,
xong việc thì nghỉ cũng được.”

Lâm Hạo Ngôn tốt bụng nhắc nhở cô “Nếu chúng ta đàm phán thuận lợi thì chỉ một hai giờ là xong, nhưng nếu không thuận lợi, khả
năng đến tối cũng không xong được đâu. Nếu cô có việc gấp như vậy, chiều nay cô nghỉ đi cũng được.”

Dù sao ngày mai đi thăm bố cũng được, cũng không gấp gì, công việc quan trọng hơn. Cô gật đầu “Không sao, tôi sẽ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui