Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

“Tôi nói rồi, đưa máy ảnh cho tôi.” Doãn Lạc Hàn muốn tiến lên trước giật
lấy máy ảnh, lại nhìn Mân Huyên trong lòng, đầu gối và mắt cá chân của nàng đã
sưng lên rõ rệt, trong lòng tê tái, hắn không chịu được hét lên “Chết tiệt, ai
cho phép cô đánh cô ấy thành ra như vậy? Là lão hồ ly Lăng Chính Đào phải
không?”

Cơn đau từ đầu gối và mắt cá chân làm nàng không thể đứng vững được, hắn ôm
chặt nàng, từ tấm thân rắn chắc của hắn mang đến cho nàng một cảm giác an toan
khó tả, hắn ôn nhu chỉnh lại mái tóc rối của nàng.

Vừa nghe nhắc đến tên Lăng Chính Đào, Ngải Phù phút chốc trở nên lo lắng, đôi
mắt mông lung…..

Hành động của Ngải Phù đều nằm trong dự đoán của Doãn Lạc Hàn, hắn khinh miệt
ném ánh mắt về phía Ngải Phù “Nếu như cô dám đem chuyện này ra công bố, cô và
nhất là cha cô sẽ được nếm hậu quả khi chọc giận đến tôi.”

Ngải Phù nghe thế liền phản bác “Chuyện này không liên quan đến bố em…… Không
liên quan……Ông ấy không bảo em làm gì hết…… tất cả là ý của em, là em tự theo
dõi Mân Huyên…… do em tự làm……”

Ngải Phù vừa nói, vừa lùi về phía sau thân xe, dường như đang sợ hãi một điều
gì khác.


Mân Huyên run run cắn môi, Ngải Phù nói vậy rõ ràng là chú ở sau lưng bày mưu
tính kế. Nàng tự nhận là chính mình chưa bao giờ đắc tội với chú, chú vì cái gì
lại phải làm như vậy?

Ngãi Phù vì sao mà sợ hãi đến cực độ như vậy, có điều gì đó thật không bình
thường……..

Doãn Lạc Hàn không nhanh không chậm, giọng nói có chút sát khí mà vang lên
“Sự thật đã rõ ràng, nếu như ông còn chưa xuất hiện, tôi nghĩ dự án đầu tư tới
có thể không cần tiếp tục”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một bóng người vội vàng chạy tới, là Lăng Chính
Đào!

Chú…. tại sao lại ở chỗ này? Hướng ông ta tới hiển nhiên không phải từ cửa
bãi đỗ xe, chẳng lẽ Doãn Lạc Hàn đã sớm biết rằng chú tránh ở chỗ tối nhìn
lén?

Nàng mở to hai mắt, quay sang nhìn Doãn Lạc Hàn, ánh mắt của hắn như thể muốn
nói “ Anh đã sớm biết rồi”. Nàng trong lòng căng thẳng, thì ra kẻ chủ mưu là
chú, chú sai Ngải Phù làm hết thẩy những điều này, mục đích là gì? Chẳng lẽ cả
hai người họ không vừa mắt với nàng?

“Doãn tổng tài, tôi vừa mới chạy tới, không biết tiểu nữ rốt cuộc làm chuyện
gì vậy?” Lăng Chính Đào không thèm liếc nhìn Mân Huyên một cái, một mặt nhìn
Doãn Lạc Hàn, trên mặt luôn nở một nụ cười gượng gạo.

Doãn Lạc Hàn buông ánh mắt khinh miệt, thoáng một chút sát khí “Tiểu thư nhà
ông theo dõi sinh hoạt cá nhân của tôi, muốn uy hiếp tôi, lại đả thương người
phụ nữ của tôi.”

“Thật vậy sao?” Lăng Chính Đào vội vàng đi về phía Ngải Phù, không chút suy
nghĩ vung tay tát mạnh một cái “Ngải Phù, mày cũng thật là to gan, cho dù mày
có ngưỡng mộ Doãn tổng tài cũng không thể làm chuyện như vậy!”

“Đừng….. đừng đánh con………… con không làm ……” Ngải Phù giống như một đứa trẻ
liều mạng giơ chiếc túi lên che người.

Ngải Phù…… Như thế nào càng ngày càng không thích hợp, Mân Huyên nhìn chằm
chằm Ngải Phù, phải chăng thần kinh Ngải Phù đang không ổn định… Mân Huyên thật

không thể tưởng tượng được điều này lại xảy ra với Ngải Phù.

“Về những việc mà tiểu thư đã làm, không biết ông tính thế nào?” Ánh mắt Doãn
Lạc Hàn tối đen nhìn Lăng Chính Đào như một mũi dao chằm chằm vào hắn.

“Đương nhiên là trực tiếp tiêu hủy.” Vừa nói Lăng Chính Đào vừa giật lấy
camera trên tay Ngải Phù, hắn hung hăng quăng camera xuống đất rồi dẫm đạp thật
mạnh như thể thay Doãn Lạc Hàn xả giận.

“A……” Ngải Phù đột nhiên thét chói tai chạy tới cái camera đã dập nát, miệng
không ngừng kêu to “Của con!! Của con……. Tại sao cha lại phá nó? Cái này là để
uy hiếp Lăng Mân Huyên, nếu không còn nó thì sẽ không có ai chịu lấy con, Thiếu
Đằng không cần con, là do chị ta anh ấy mới phản bội con…. Do con ả Mân Huyên
này…”

Ngải Phù chạy tới chỗ Lăng Chính Đào, nắm lấy áo hắn mà gào lên, nàng như là
không còn biết Lăng Chính Đào là ai nữa, liều mạng lay lay, biểu tình trên gương
mặt chẳng khác gì lúc đá Mân Huyên, chỉ toàn là thù hận.

Lăng Chính Đào giữ chặt hai tay Ngải Phù, quay sang Doãn Lạc Hàn nói “Thật
đáng xấu hổ thưa Doãn tổng, tiểu nữ từ sau đêm yến hội, thần kinh có chút vấn
đề, đã đi khám, mỗi ngày đều uống thuốc. Hôm nay nhân lúc tôi không để ý nên đã
bỏ chạy ra đây làm phiền đến Ngài, tôi sẽ mang ngay nha đầu này về.”

Doãn Lạc Hàn bản năng ôm sát Mân Huyên vào lòng, giọng trầm ấm mang một chút
cảnh cáo “Lăng tổng, tôi hy vọng chuyện hôm nay chỉ có bốn người chúng ta biết,
nếu như có người thứ năm nào biết, tôi nghĩ hẳn Lăng tổng hiểu chuyện gì sẽ xảy
ra .”


“Điều đó là tất nhiên, những chuyện hôm nay tôi và tiểu nữ sẽ tuyệt đối không
hé răng nửa lời.”Lăng Chính Đào gật đầu lia lại, hắn biết đối đầu Doãn Lạc Hàn
mà nói là chỉ có thiệt chứ không có hơn, tập đoàn Lăng thị đã bắt đầu xuống dốc
từ năm trước, tiền lương cho công nhân tháng này đã không có, mấy ngày trước hắn
và Đường Thịnh vừa mới kí một hợp đồng, chỉ cần Đường Thịnh tập đoàn giúp Lăng
thị không bị phá sản, 30% cổ phần Lăng thị sẽ thuộc về Đường Thịnh. Vận mệnh của
Lăng thị lúc này hoàn toàn dựa vào Đường Thịnh, hắn không thể đắc tội với Doãn
Lạc Hàn.

“Ngải Phù, được rồi, bố đưa con về.” Lăng Chính Đào vừa trấn an vừa lôi Ngải
Phù ra hướng bãi đỗ xe.

Thần kinh Ngải Phù thật sự có vấn đề……. Mân Huyên cắn môi dưới, nàng đoán
không sai. Ngải Phù hôm nay thật sự rất quá dị, nàng luôn luôn lặp đi lặp lại
nàng phải cùng Thiếu Đằng kết hôn, xem ra đó chính là nguyên nhân chủ yếu khiến
nàng trở nên mất trí.

Nhìn chú túm Ngải Phù đi xa, nội tâm Mân Huyên vô cùng phức tạp. Từ khi Ngải
Phù còn nhỏ chú đã dạy Ngải Phù có những suy nghĩ rất sai lầm về cuộc sống, dạy
Ngải Phù bằng mọi giá phải được gả vào nhà giàu có, phải trở thành một phu nhân.
Kỳ thật nàng biết, tất cả đều là do chú tính toán, chú vốn muốn thông qua đám
cưới với Lôi thị để đạt được dã tâm có địa vị trong xã hội thượng lưu của mình…
Đều là do chú đã làm hại Ngải Phù rồi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui