Nàng chạy vào toilet, nhìn chính mình trong gương, trong đầu vang lên
tiếng lão bá “Con cũng không cần lo lắng về con ta, mấy năm nay hắn giận dỗi,
cũng không trở về nhà, trong nhà chỉ có một mình ta.”
Đi ra khỏi toilet, trong phòng im ắng, xem ra hắn đi rồi.
Nàng nhìn đồng hồ trên tường, cầm lấy túi bước ra cửa. Kim Chính Vũ nói cho
nàng một ngày để suy nghĩ, đính hôn là việc đại sự, nàng đương nhiên phải suy
nghĩ thật kĩ.
Vậy một ngày có thể đủ sao? Nàng hiện tại đầu óc đang rối như tơ vò, không
thể nghĩ được gì, cảm giác của nàng đối với Kim Chính Vũ thực sự nàng cũng không
hiểu rõ, thật sự có thể từ thích dần dần trở thành yêu sao?
Đến công ty, văn phòng theo thường lệ lại là một cảnh vô cùng bận rộn khẩn
trương, cách vách chắn giữa các bàn truyền đến tiếng gõ máy liên tục, nàng kéo
ghế ngồi, tiếng gõ bàn phím lại hết, Kỉ Tích Vân kéo ghế tiến lại gần nàng.
“Mân Huyên, Mân Huyên, nói cho cô biết chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Mân Huyên nhìn Kỉ Tích Vân, đem túi bỏ vào trong ngăn bàn,
bật máy tính.
“Đương nhiên là chuyện của cô rồi.” Kỉ Tích Vân nói nhỏ, vẻ mặt thần bí “Hiện
tại văn phòng đang đồn lên, nói cấp trên họp để chọn Phó Chủ biên mới, mọi người
đều xem trọng cô. Chốc nữa cô thử qua bên Phùng Tĩnh Như hỏi xem, xem chuyện đó
có thật hay không.”
Thì ra là chuyện này, Mân Huyên đang mở nắp bút hơi ngừng lại một chút, bình
thản nói “Ừ, Tích Vân, cám ơn cô quan tâm, nhưng tôi nghĩ vẫn nên để mọi việc
theo tự nhiên.”
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ của văn phòng Phùng Tĩnh Như gọi đến, nàng
tiếp rồi đứng lên, Kỉ Tích Vân ngồi bên cạnh nói nhỏ “Mân Huyên, cố lên nha,
chúng tôi tin ở cô.”
Nàng xoay người nhìn Tích Vân cười cười, tới nơi này mới có nửa tháng, có rất
nhiều bậc tiền bối đã làm nhiều năm trước nàng, đối với vị trí Phó Chủ biên này,
nàng thật sự có điểm không dám tưởng tượng, hiện tại chỉ có thể để mặc mọi
chuyện theo lẽ tự nhiên.
Mở cửa phòng ôm một tập văn kiện đi ra, Phùng Tĩnh Như chỉ nói chuyện công
tác, cũng không nói gì khác. Từ hôm nay trở đi, toàn tạp chí xã cao thấp lại bắt
đầu bận rộn chuẩn bị kì tạp chí tiếp theo, cho nên công việc thật sự rất bận,
hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác.
Giữa trưa cơm nước xong, nàng ngồi trước bàn làm việc, bỏ một quyển sách ôn
tập ra, Chỉ Dao đã nói cho nàng biết cuối tuần là thi tốt nghiệp, với tiến độ ôn
tập hiện nay của nàng, cần chăm chỉ hơn một chút mới được.
“If you wander off too far……” Một tiếng di động vang lên, nàng mở ngăn kéo,
là Kim Chính Vũ, nàng vội vàng tiếp nghe.
“Mân Mân, tan tầm hôm nay tôi không thể đi đón em được rồi.” Vừa tiếp được
điện thoại, hắn liền vội vàng nói luôn.
“Xảy ra chuyện gì vậy Chính Vũ?” Nàng bối rối, sẽ không lại là cha Kim Chính
Vũ lại bày trò đi.
“Không có gì, Mân Mân, chỉ là hôm nay tôi rất bận, còn có chút việc chưa thể
làm xong, em tan tầm đến khách sạn tìm tôi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa
tối.”
“Ừm, được, tôi biết rồi.” Nàng thoáng yên lòng, Chính Vũ nói công việc dạo
gần đây bận rộn là do phụ thân hắn giở trò, xem ra hôm nay hắn bận như vậy cũng
là vì lý do đó.
Haizz, những người có tiền đều rất xem trọng việc môn đăng hộ đối, người như
nàng lại chỉ là một cô gái bình thường, trong mắt bọn họ có lẽ nghĩ nàng là kiểu
“thấy người sang bắt quàng làm họ”. Chuyện của nàng và Chính Vũ có lẽ sẽ còn khó
khăn lắm.
Trải qua một ngày bận rộn, công việc còn chưa có làm xong, trong phòng vẫn
còn rất nhiều đồng sự tăng ca, nàng nhắn tin cho Chính Vũ, nói phải khoảng nửa
tiếng nữa mới đến được.
6h35, nàng xong việc, vội vàng thu dọn đồ, nhìn sang bên kia vách thấy Kỉ
Tích Vân vẫn đang bận rộn làm việc.
“Tích Vân, tôi về trước đây!”
“Ừ, Mân Huyên, tạm biệt!” Kỉ Tích Vân còn không thể nhìn lên, mắt chăm chú
nhìn vào màn hình máy tính, tay bận rộn viết viết.
Mân Huyên đứng lên tiến về phía cửa, vô tình ánh mắt quét qua máy tính của Kỉ
Tích Vân, lồ lộ một khuôn mặt điển trai lạnh lùng, phía dưới là dày đặc chữ,
Tích Vân đã từng nói kì này tạp chí sẽ phỏng vấn Doãn Lạc Hàn về chuyện hôn nhân
để đăng trên mục “Trạm tiếp theo của hạnh phúc”, nàng đoán rằng trên máy tính có
lẽ là tư liệu về hắn.
Giờ tan tầm, xe rất đông, thật vất vả mới leo được lên xe công cộng chậm rì
rì, sau đó đi ngang qua một cái sân ga, ùn ùn người phía sau kéo xuống, lại ùn
ùn người phía trước kéo lên, tóm lại xe công cộng thật sự chật chội vô cùng,
nàng bị đẩy đến gần cửa sổ, nắm chặt tay vịn.
Tính tính thời gian, ngày mai hẳn là ngày phát lương, không biết nàng có thể
lấy bao nhiêu tiền lương, lần trước Giản Quân Dịch nói lương của trợ lý Phó Chủ
biên rất thấp, nàng hiện tại chỉ hy vọng có thể tiền sinh hoạt một tháng là
được.
Kỳ thật hôm nay nàng đã suy nghĩ rất kĩ, chỉ cần nàng gọi một cú điện thoại,
đảm bảo lão bá sẽ vui mừng khôn xiết mà đồng ý.
Nếu không phải bị Doãn Lạc Hàn ép, nàng sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện
này.
Mấy ngày nay, mặc kệ nàng mặt lạnh không để ý đến hắn, hắn vẫn không để tâm,
chỉ để ý mỗi đêm chạy đến ngủ cùng nàng, hơn nữa bá đạo không cho phép nàng một
mình ra ngủ ở sô pha.
Rõ ràng đã không muốn quan hệ, hiện tại lại dây dưa cùng một chỗ, nàng biết
như vậy không đúng, thật có lỗi với Chỉ Dao và Chính Vũ, cảm giác phản bội như
ngọn núi đè nặng lên tâm can nàng, nàng ngủ cũng không yên, thỉnh thoảng lại gặp
ác mộng, luôn luôn cảm thấy bất an vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...