Hắn phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ, ôm lấy hai vai của nàng, cánh tay
đặt ở eo nhỏ của nàng, thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng.
“Đồ tồi!” Nàng khóc nức nở chỉ muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn, nhưng hắn
lại càng ôm chặt, hơi dùng sức kéo nàng vào trong lòng.
“Xin lỗi.” Khàn khàn tiếng nói thở dài “Tôi điên rồi mới có thể nói những lời
như vậy. Em có biết tâm tình không thể nói ra khó chịu như thế nào không? Trong
lòng giống như bị trói chặt, đau đớn, vĩnh viễn cũng không thể nói ra thống
khổ.”
Không biết hắn đang nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy vết thương đã sắp liền
trong lòng lại rách toạc ra chảy máu.
“Đồ tồi, Doãn Lạc Hàn, anh là đồ tồi!” Nàng khóc thút thít nắm chặt tay lại
đập đập vào ngực hắn, nước mắt như vỡ đê trào ra, như là bao nhiêu nước mắt đã
kìm nén từ trước tới giờ đều nhằm bây giờ mà trào ra hết.
Hắn không tránh đi, để cho nàng từng đấm từng đấm dội vào lồng ngực rộng lớn
của hắn, cánh tay lại càng ôm chặt lấy nàng, tiếng thở dài thơm mát khẽ phun ra
quanh quẩn bên cổ nàng non mịn.
Không biết đánh bao lâu, hai tay nàng dần chậm lại, cuối cùng nàng kiệt sức
ghé vào vai hắn khóc nức nở “Anh đi đi, đừng đến gần tôi nữa, coi như tôi xin
anh.”
Trong nháy mắt hắn dường như dịch ra một chút, ánh mắt trói chặt trên gương
mặt yêu kiều của nàng “Em nói lại lần nữa.”
“Tôi nói tôi xin anh mau đi đi, nơi này không chào đón anh. Tôi không muốn bị
Chỉ Dao và Kim Chính Vũ phát hiện……”
“Nói đi nói lại, em vẫn là để ý hắn.” Hắn cắn răng buông ra nàng ra “Như vậy
đối với em tôi là cái gì? Cái gì cũng không phải đúng không?”
Là vậy sao? Đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một tia đau thương tột cùng,
lồng ngực bỗng cảm thấy không đánh mà vô cùng đau đớn, nàng cúi đầu, khẽ khàng
nói “Không phải anh nói đêm nay muốn nghe điều kiện của tôi sao? Hiện tại tôi
nói cho anh, điều kiện của tôi là xin anh hãy đi đi, tôi hi vọng chúng ta vĩnh
viễn cũng sẽ không gặp mặt nữa……”
Một tia âm hàn lộ ra trên đôi mắt hắn, hắn cười lạnh “Điều kiện này bỏ
đi.”
“Anh nói chuyện không giữ lời.” Nàng tức giận nói “Chính miệng anh đã nói,
chuyện gì đều có thể.”
Hắn nhíu mày, đôi mắt toát ra một tia giảo hoạt “Vậy sao? Buổi sáng tôi nói
em giúp tôi đeo cravat, tôi sẽ thỏa mãn một điều kiện của em. Hiện tại tôi xin
hỏi em một câu, em đã giúp tôi đeo cravat sao?”
Nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lúc ấy nàng bị hắn nhắc, sốt ruột đi làm,
căn bản đem chuyện đeo cravat bỏ quên luôn. Tên đáng ghét này, lúc ấy hắn nhất
định là cố ý.
Nàng đang muốn nổi nóng, đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn, nháy mắt nàng
đã bị hắn khiêng trên vai, bước đi hướng phòng ngủ.
“Đồ tồi, Doãn Lạc Hàn, bỏ tôi xuống, anh muốn làm gì…… Đừng đụng vào tôi……
Anh có nghe hay không……” Nàng một mặt kêu, một mặt liều mạng duỗi chân, lắc lắc
thân thể muốn xuống dưới.
“Câm miệng!” Hắn không chút nào thương tiếc đem nàng thả xuống giường lớn,
không kiên nhẫn cởi cravat, tiếp theo là áo khoác, quần áo trong, dây lưng.
Nhìn hắn phơi bày thân thể cường tráng trước mặt mình, gương mặt yêu kiều của
nàng lập tức ửng đỏ, xoay người muốn xuống giường, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt
kéo lại, nháy mắt đã trở về chỗ cũ.
Đôi mắt âm u của hắn lạnh lùng nhìn vào đôi mắt đầy đề phòng của nàng, chậm
rãi mở miệng “Tôi sẽ không động đến em, hiện tại ngủ đi.”
Nàng nhìn hắn chui vào chăn, đôi lông mi dài khép chặt, phát ra tiếng thở đều
đều, người này thật sự là ngủ sao, dù sao nàng cũng sẽ không cùng hắn nằm trên
một chiếc giường .
Nàng xốc chăn, đang muốn xuống giường, lại nghe đến tiếng nói chậm rãi lạnh
lùng sau lưng vang lên “Tôi chỉ nói một lần, em đừng khiêu khích sự nhẫn nại của
tôi, hiện tại nằm xuống bên cạnh tôi.”
Nàng cắn môi, người này thật sự đáng giận, nhưng là nàng rất rõ làm hắn tức
giận sẽ có kết quả như thế nào, chần chừ một phút, nàng một lần nữa nằm trở lại
trên giường, nhừng cách xa hắn nhiều nhất có thể, nép vào một góc giường.
Hắn thủy chung nhắm mắt lại, tựa hồ đã nghe thấy tiếng nàng nằm xuống, không
nói gì nữa.
Một lát sau trong phòng yên tĩnh không tiếng động, nàng biết hắn đang
ngủ.
Mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nàng biết nàng chính là tạm thời an
toàn, bởi vì nàng đang trong thời kì sinh lý, hắn không thể đụng vào nàng. Nàng
rất hiểu hắn, nhưng cũng không hiểu nổi tại sao hắn lại chỉ muốn đến đây để
ngủ.
Vốn tưởng rằng thoát khỏi hiệp ước làm tình phụ của hắn, như vậy hai người sẽ
không bao giờ liên quan đến nhau nữa, hiện tại nàng mới biết nàng sai lầm rồi,
hắn thế nhưng da mặt dày vô cùng, mỗi ngày đều có thể chai lỳ đến nhà nàng báo
danh.
Cho dù nàng thay chìa khóa phòng, hắn vẫn là có biện pháp đi vào, nàng trốn
không thoát, như vậy phải làm sao đây? Nàng vắt óc, bắt đầu tự hỏi vấn đề
này.
Một lần nữa chuyển nhà? Không được, nàng còn làm ở tạp chí xã, hắn nếu giống
lần trước phái người theo dõi nàng, cuối cùng cũng sẽ như bây giờ thôi. Làm việc
khác? Càng không được, hiện tại thành tích của nàng là do nàng không ngừng cố
gắng, hơn nữa đồng sự ở tạp chí xã cũng thực là rất tốt, nàng không thể nghĩ đến
việc đổi việc.
Rốt cuộc như thế nào mới có thể thoát khỏi hắn đây? Nàng cắn môi tự hỏi vấn
đề này, dần dần có buồn ngủ, không được, không được ngủ, nghĩ ra cách đã, mí mắt
cố gắng chớp chớp vài cái, cuối cùng vẫn là hơi hơi khép lại .
Reng reng reng……
Tiếng đồng hồ báo thức chui thẳng vào lỗ tai, nàng mở to mắt, khuôn mặt tuấn
tú lập tức rơi vào trong mắt, không biết khi nào, chính mình lại đang nằm trong
lòng hắn.
Hắn tựa hồ cũng là bị đồng hồ báo thức đánh thức , đôi mắt quỷ mị dừng ở
nàng, nàng sợ quá lấy tay đẩy hắn ra, xốc chăn xoay người xuống giường.
Nàng chạy vào toilet, nhìn chính mình trong gương, trong đầu vang lên tiếng
lão bá “Con cũng không cần lo lắng về con ta, mấy năm nay hắn giận dỗi, cũng
không trở về nhà, trong nhà chỉ có một mình ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...