Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

“Phải, tôi điên rồi.” Hắn cắn răng dùng sức ôm nàng, thở ra hơi thở ấm áp
tán ở cổ nàng, gầm nhẹ “Tôi cũng biết tôi điên rồi, nếu không như thế nào lại
như bị ma ám, chỉ cần bên em, tôi có thể
ngủ………….”

Hắn là chỉ giấc ngủ của hắn sao? Mi mắt nàng run run, lần trước nàng quả thật
là nghe được Chỉ Dao nhắc tới hắn bị mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng.

Nàng nhăn mặt, lạnh lùng nói “Thực xin lỗi, đây không phải bệnh viện, tôi
cũng không phải thầy thuốc. Nếu anh muốn ngủ, tôi đề nghị anh đi gặp bác sĩ tâm
lý, chứ không phải ở nơi này lãng phí thời gian.”

“Mặc kệ em có đồng ý hay không, tôi đã quyết định rồi.” Hắn khẩu khí bá đạo,
bế xốc nàng lên, hướng đến giường ngủ.

“Đáng giận…… Tên ma quỷ này…… Thả tôi xuống dưới…… Anh muốn làm gì……” Nàng
liều mạng đánh hắn, hai chân cũng đá lung tung, nhưng chẳng làm gì được hắn.

Hắn đem nàng đặt ở giường lớn, nàng theo bản năng đẩy hắn ra, nhưng hắn tựa
hồ đã biết trước động tác của nàng, thân hình cao lớn lập tức lại đè ép đi lên,
làm cho nàng không thể nhúc nhích nửa phân.

Hắn hơi đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ âu phục, tiếp theo là caravat, nàng thở gấp,
vô cùng sợ hãi.


“Buông ra, Doãn Lạc Hàn, tên ti bỉ, vô sỉ, anh có nghe hay không.”

Người này hành vi càng ngày càng ác liệt, nàng cùng hắn một chút quan hệ đều
không có, hắn hôm nay nếu dám động đến nàng, nàng tuyệt đối sẽ phản kháng.

Hắn thân hình một lần nữa đè ép đi lên, ôm thắt lưng của nàng, lập tức nằm
bên cạnh nàng, khuôn mặt tuấn tú dụi dụi vào gáy nàng, ngửi thấy mùi hương tươi
mát đã lâu không được cảm nhận, miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

“Doãn Lạc Hàn, anh bị điếc sao? Buông ra, có nghe hay không……” Nàng mất tự
nhiên vặn vẹo cổ, thân thủ ra sức muốn đẩy người bên cạnh ra.

“Đừng lộn xộn! Em đang trong kì sinh lý, em nghĩ rằng tôi có hứng thú động
đến em sao?” Hắn khàn khàn tiếng nói ở bên tai nàng, bàn tay nắm chặt lấy hai
tay nàng đang lộn xộn, khuôn mặt tuấn tú ở cổ nàng cọ cọ, như là tìm đúng tư thế
thoải mái nhất, miệng phát ra tiếng nói mệt mỏi “Thật nhiều ngày không được ngủ
rồi, để tôi ngủ một chút nào………..”

Hắn như là thật sự mệt muốn chết rồi, không cần hai ba phút liền chìm vào
mộng đẹp, phát ra hơi thở đều đều.

Thấy hắn chính là chỉ ngủ, không có tiến thêm một bước xâm phạm chính mình,
nàng cũng thoáng yên lòng, nhưng là, từng là Doãn Lạc Hàn xấu xa cao ngạo mà bây
giờ lại đuổi thế nào cũng không đi.

Trong bóng đêm, nàng không tiếng động trừng lớn ánh mắt, phát hiện chính mình
một chút buồn ngủ đều không có.

Ngủ mơ, nàng vẫn ở trong tâm trạng lo lắng hãi hùng, một hồi mơ Chỉ Dao đột
nhiên xuất hiện ở trong phòng, sau đó phát hiện nàng cùng Doãn Lạc Hàn ngủ cùng
nhau, sau đó tổn thương mà bỏ đi. Một hồi lại mơ tiểu tử Kim Chính Vũ gọi điện
nói là đang ở dưới lầu, nàng cũng không biết như thế nào, bỏ chạy đi mở cửa, kết
quả bị hắn phát hiện Doãn Lạc Hàn ngủ cùng nàng trên giường……

Tóm lại, đêm nay nàng ngủ cũng không yên, tâm trạng đầy lo lắng, cũng là nàng
lo rằng hai người đó phát hiện ra chuyện này, nàng thực vô cùng có lỗi.

Ban đêm trong ngực hắn ấm áp mà thoải mái, nàng lần đầu phát hiện nằm ở trong
lòng hắn thực thoải mái, khẽ xoay người, phát hiện bên cạnh trống không, bản
năng mở mắt nhìn.

Hắn thân ảnh đứng lặng trước cửa sổ, trong tay nắm di động, tựa hồ là nói

chuyện điện thoại, bất quá nàng nghe không hiểu ngôn ngữ, có điểm quen tai, cẩn
thận ngẫm lại hẳn là Hàn ngữ.

Hàn ngữ? Hắn như thế nào lại nói Hàn ngữ, hắn dường như cùng Kim Chính Vũ nói
chuyện với nhau vẫn là tiếng Trung, như vậy…… Hắn hiện tại hẳn là nói chuyện với
phụ thân của Kim Chính Vũ.

Nàng vểnh tai lắng nghe, bất quá một câu cũng nghe không hiểu, hắn tiếng nói
cố ý trầm thấp, lại quay mặt đến nhìn nàng nằm trên giường, nàng cuống quít nhắm
mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ.

Một lát sau, điện thoại nói xong , nàng bất động nhắm mắt lại, tiếng bước
chân lên, dần dần tới gần mình, đôi môi bị hôn nhẹ một chút, sau đó hắn rời
đi.

Nghe tiếng hắn đóng cửa lại, nàng mở mắt, nhẹ nhàng bỏ chăn ra, tay phải
không tự giác khẽ xoa lên môi, đôi môi vẫn lưu lại hơi ấm của hắn.

Người này như thế nào có thể tùy tiện hôn nàng? Tên đáng ghét!

Nàng xoay người ngồi dậy, lầm bầm lầu bầu, tối hôm qua là ngoại lệ, chuyện gì
cũng không phát sinh, coi như làm việc tốt, tốt bụng giúp đỡ một người đáng
thương, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa.

Nàng nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, hôm nay được nghỉ, nàng nhớ rõ buổi chiều
đã hẹn cùng cha nuôi uống ngọ trà, nàng nhanh chóng rời giường, đã lâu không gặp
ba ba , tính mua mấy thứ ba ba vẫn thích ăn, đi thăm ba ba trước.

Hai giờ sau, nàng thăm tù đi ra, lần này theo thường lệ là cúi đầu, nàng cùng
ba ba nhắc tới tên Doãn Lương Kiến, không đợi nàng kể chuyện con gái nuôi, ba ba

liền kích động phát hỏa.

“Mân Mân, con như thế nào không nói cho ta biết, con như thế nào lại quen
hắn. Hơn nữa, ta không cho phép con gặp lại hắn, có nghe hay không? Ta không
đồng ý.”

“Ba ba, vì cái gì? Hắn nói các người trước kia là hảo hữu, hơn nữa hắn……”

“Mân Mân, con không cần hỏi nhiều, con chỉ cần trả lời ba ba, con rốt cuộc có
nghe lời ba ba hay không? Từ giờ trở đi, không cho phép con cùng tên họ Doãn đó
có gì liên lụy. Con có nghe hay không?”

Ba ba nghiêm khắc gầm nhẹ , bả vai nàng run lên, vội vàng trả lời “Con……. Con
đã biết, ba ba không cần kích động, thân thể quan trọng hơn.”

Vừa nghe đến tên lão bá, ba ba liền khác thường như vậy. Tiếp theo nàng lại
đưa cái ảnh ố vàng Thiếu Đằng lấy được, đưa cho ba ba xem.

Ba ba nheo mắt, chán ghét nói “Con lấy đâu ra cái ảnh này? Mau vứt nó đi, ta
không muốn nhìn thấy nó nữa, có nghe hay không, mau vứt nó đi.”

Nàng vội vàng nghe lời cất ảnh đi, nàng không tưởng dễ dàng vứt đi, trực giác
nói cho nàng nhất định có bí mật gì, nếu không ba ba sẽ không kích động như vậy,
liên quan đến lão bá sao? Nàng quyết định buổi chiều gặp mặt phải hỏi rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui