Nhưng hắn tự chủ rất tốt, hắn buộc chính mình phải ngủ, và kết quả vẫn cứ
giống vô số lần trước đây, hắn lại rơi vào cảnh trong mơ kia, đòn roi tàn nhẫn,
mắng mỏ thô lỗ, giống con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ lui vào trong góc, trơ mắt
nhìn từng roi lại từng roi quất xuống người mình….
Phút chốc ngồi bật dậy trên giường, đầu hắn đầm đìa mồ hôi, vì thế kìm lòng
không đậu lại chạy tới phòng nàng.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của nàng,
khoảnh khắc ấy, thân thể suy yếu trên giường phảng phất như đang trôi bồng bềnh,
hắn có ảo giác ngay sau đây nàng sẽ biến mất trước mắt mình.
Sau đó, hắn nghe được nàng không ngừng nói lời vô nghĩa, hắn đi qua ngồi
xuống mép giường, nàng vẫn đang lắc đầu rồi la hét gì đó, hai chân không ngừng
đá loạn xạ, chăn cũng bị đá rơi xuống dưới giường.
Hắn xoay người nhặt lên, đắp lại cho nàng, nàng lại đá rơi xuống, lần này
nàng kêu to hơn nữa, “…. Tôi chán ghét anh….. Doãn Lạc Hàn….. Anh là đồ ma
quỷ….. Tôi sẽ không để mặc anh bài bố….”
Thì ra hắn là ma quỷ trong giấc mơ của nàng, hắn bất đắc dĩ cười khổ, nhặt
chăn lên, né tránh cánh tay bị thương của nàng, dùng sức đắp chăn lên người
nàng, thân thể ngăn chặn hai chân đá loạn của nàng.
Nàng vẫn đang mơ ác mộng, hắn cứ như vậy ghé sát vào nàng, chế trụ hai chân
còn định đá chăn của nàng, không biết thiếp đi từ lúc nào, ban đêm cảm thấy rất
lạnh, hắn không tự chủ được liền chui vào chăn ấm.
Đợi cho một đêm ngủ ngon tỉnh lại, hắn phát hiện chính mình đang ôm vòng eo
mảnh khảnh của nàng, cùng cô gái kia ôm nhau mà ngủ. Mà cả một đêm cơn ác mộng
kia cũng không đến quấy nhiễu hắn…..
Vì thế, ngày hôm sau, ngày thứ ba, hắn như bị trúng độc mà mê đắm, mỗi ngày
luôn tan tầm từ sớm, nhanh chóng xử lý xong văn kiện trong thư phòng, sau đó tắm
rửa sạch sẽ, tiến vào trong chăn với nàng rồi trải qua một đêm mộng đẹp.
“Lạc…. Lạc….. Tiểu tử cậu đang suy nghĩ gì đó?” Hắn bị đẩy mạnh, Doãn Lạc Hàn
trừng mắt nhìn, lại phát hiện chính mình vừa thất thần.
“Hôm nay quá mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày khác đi.” Hắn cất
giấu đường cong mềm mại trên mặt, một lần nữa cầm bút kí tên xuống văn kiện.
Không trung vang lên tiếng cười hứng thú của Quý Dương, bả vai bị đẩy một
cái, “Lạc, gần đây cậu rất khác thường nha, nghe nói mấy ngày nay cậu đều tan
tầm đúng giờ, khi nào thì Doãn đại tổng tài nghiện công việc cũng bắt đầu sống
như nhân viên văn phòng bình thường? Không phải mỗi ngày cậu đều vội vã trở về
như vậy, để chăm sóc cho cô gái kia chứ? Ai chà…. Tôi thật hiếu kì không biết cô
gái kia như thế nào….”
“Ai nói tôi trở về vì người đàn bà kia?” Hắn hừ lạnh nâng cằm lên, tức giận
trừng mắt nhìn Quý Dương một cái, “Lát nữa đi BUS.”
~~~~~~****~~~~~~
Mân Huyên cứ nghĩ mình chịu tác dụng của thuốc sẽ ngủ đến hừng đông, nhưng
nàng chỉ cảm thấy chính mình ngủ một lúc liền đã tỉnh.
Trong phòng ngủ bật đèn, nàng dễ dàng nhìn thấy đồng hồ treo tường đã điểm
hơn mười giờ một chút.
Nàng cảm thấy hơi muốn đi toilet, dựa theo lời Tiểu Nhu nói, bảy giờ cô ấy
liền rời khỏi biệt thự, hiện tại không có người có thể giúp nàng, xốc chăn lên,
cánh tay phải chống đỡ thân thể, miễn cưỡng ngồi dậy.
Xem ra thân thể vẫn còn rất suy yếu, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào một
mình mình, bằng không có khi nàng thật sự phải “giải quyết” ở trên giường.
Một chân vừa chạm xuống đất, cửa phòng ngủ không hề báo trước mở ra, một thân
ảnh cất bước đi đến, đôi mắt sâu thẳm tùy ý đánh giá nàng, nhanh chóng đã nhìn
ra ý đồ của nàng.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn đi về phía mình, thân thể bị hắn bế lên, bước đến
toilet, nàng im lặng nằm trong lòng hắn, hiện tại nàng cần gấp một người giúp
đỡ.
Hắn ôm nàng vào toilet, tiếp đó đi ra, sau khi nàng giải quyết xong, hắn đẩy
cửa mà vào, thời gian nắm bắt vừa đúng. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường,
thuận tay đắp chăn lên, động tác từ đầu đến đuôi vô cùng liền mạch lưu loát.
Nàng nhắm mắt lại che chăn kín đầu, nghe tiếng bước chân của hắn ra khỏi
phòng ngủ, tắt đèn, đóng cửa phòng.
Trên thực tế cả ngày hôm nay nàng đã thử thầm đoán hơn mười lần ánh mắt đầu
tiên khi hắn nhìn nàng sẽ lãnh khốc như thế nào, lại sẽ nói ra những lời châm
chọc khiêu khích nào, nhưng mà nàng hoàn toàn không dự đoán được sẽ là dưới tình
huống như vậy.
Nàng ngủ mơ mơ màng màng, một bên giường đột nhiên lún xuống, thắt lưng mảnh
khảnh lập tức bị bá đạo nắm lấy, một thân hình rắn chắc dựa sát vào nàng.
Nàng hoảng sợ, bốn mắt nhìn nhau trong bóng tối, đôi mắt hắn nhìn vào nàng
sâu tựa như biển, nàng nhất thời quên cả hô hấp, ngơ ngác nhìn hắn, mãi đến khi
cánh tay trái truyền đến cảm giác đau đớn, nàng thở mạnh định dịch chuyển thân
thể, nhưng eo nhỏ không thể thoát ra khỏi vòng ôm quấn quanh của tay hắn.
Nàng quật cường cắn môi không lên tiếng, bàn tay kia sờ soạng đường cong lung
linh, người nàng dịch ra lại bị kéo sát vào, toàn thân cứng ngắc mặc hắn muốn ôm
thì ôm.
Cho tới bây giờ hắn cũng không che giấu hứng thú với thân thể nàng, mặc kệ
cánh tay có đau hay không, nàng không có cách nào cự tuyệt hắn, nhắm mắt lại cảm
giác hắn đẩy sợi tóc trên mặt ra ra, đầu ngón tay ấm nóng xẹt qua da thịt non
mịn làm cả người nàng bắt đầu run rẩy.
Tay hắn chỉ dừng ở đó, không có tiến thêm một bước xâm phạm, hơi thở đều đều
truyền đến, nàng vụng trộm mở một con mắt, lông mi dài chạm xuống mí mắt, đôi
môi mỏng hơi hơi mím lại, hắn đang ngủ.
Thân thể đột nhiên bị hắn ôm chặt vào ngực, nàng thử muốn giãy ra, đôi mắt
quỷ dị kia đột nhiên dán vào nàng không chớp mắt, tiếng nói thấp thuần tràn ngập
dụ hoặc, “Nếu em còn tiếp tục lộn xộn, tôi sẽ khó giữ được tự chủ chẳng còn bao
nhiêu.”
Nhiệt độ cơ thể hắn nóng cháy đến dọa người, hô hấp nháy mắt bị đoạt đi, nàng
nằm trong lòng hắn, cũng không dám tùy tiện nhúc nhích nữa, hắn lại nhắm mắt
lại, hình như rất nhanh liền ngủ.
Dường như cả thế kỷ dài đằng đẵng đã trôi qua, vẫn không thể đi vào giấc ngủ,
nàng cứ trợn tròn mắt như thế, nhìn khuôn mặt say ngủ bình tĩnh trước mặt, cảm
giác không thể nắm bắt ý nghĩ của hắn. Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên lần đó
hắn hung hăng đá mình xuống giường, hắn nói qua, nàng không có đủ tư cách cùng
ngủ trên một chiếc giường với hắn.
Hôm sau, nàng bị một tiếng vang rất nhỏ làm bừng tỉnh, tối hôm qua nàng vẫn
trợn tròn mắt không dám ngủ, nửa đêm về sáng mới không thể chống đỡ được mà
thiếp đi.
Mí mắt nặng như ngàn cân hơi mở ra một chút, nhìn thấy hắn xuống giường,
thoải mái mà vươn vai một cái, quay người lại xem nàng, nàng cuống quít nhắm mắt
lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...