Sau khi về nước, Chung Ly và Chu Tô chuyển đến sống ở một căn nhà độc lập ở vùng ngoại ô. Anh nói, sống ở đây, anh có thể thường xuyên đem cô đi tản bộ.
Chu Tô bây giờ phải thường xuyên trị bệnh bằng hoá chất nên thân thể suy yếu, nếu như đi vài trăm mét đã phải dùng xe lăn. Mỗi lần chải tóc, đều quấn vào một lược đầy ắp tóc rụng. Chu Tô thường nhìn những sợi tóc rơi xuống của mình ngẩn người.
Chung Ly coi như không biết gì, chỉ im lặng dọn dẹp.
Chuyện tóc càng ngày càng rụng nhiều Chu Tô cũng không quá quan tâm nhưng chuyện những cơn đau kịch liệt thường xuất hiện ở đêm khuya khiến cô rất khổ sở.
Ban đêm Chu Tô thường đau đến cả người co rúm lại một chỗ, yên lặng dịch ra xa Chung Ly đang ngủ bên cạnh để tránh ảnh hưởng đến anh. Trái tim Chu Tô dần dần trầm xuống, đau đớn tăng lên một bước có nghĩa là cô đang cách cái chết gần thêm một bước. Điều này Chu Tô làm sao nhẫn tâm nói cho Chung Ly biết vì vậy cô bắt đầu lén lút uống loại thuốc mà Phương Đại Đồng bảo dùng cho giai đoạn kiềm chế những cơn đau cuối cùng.
Phương Đại Đồng nói, loại thuốc đó, dược tính cực kỳ mạnh mẽ, nếu như không đau tới mức không chịu được thì tuyệt đối không nên uống.
Chu Tô biết, cô uống loại thuốc này, sẽ bắt đầu chuẩn bị cho cái chết không xa. Nhưng cô thật sự không nhịn được, thật sự rất đau đớn, mỗi lúc bị cơn đau ban đêm hành hạ cô thường nghĩ tới, liều mạng thôi, không thể để Chung Ly lo lắng.
Trạng thái của Chu Tô không tốt nên Chung Ly cũng rất đau khổ. Chu Tô càng ngày càng yếu ớt nên không còn hơi sức nói nhiều như vậy Chung Ly cũng càng ngày càng trầm mặc, thậm chí còn trầm mặc hơn cả cô. Đến nước này, Chu Tô thật sự sợ Chung Ly chán nản.
Chu Tô nghĩ, cũng đúng thôi, mỗi ngày âm thầm hầu hạ người phụ nữ sắp chết là cô, một chút niềm vui thú cũng không có.
Vì vậy, cô tính toán cho Chung Ly một niềm vui bất ngờ. Với tay lấy chiếc mũ lông trên đầu xuống, lộ ra chiếc đầu bóng loáng không còn một cọng tóc, dùng một chiếc cọ vẽ hý hoáy một lúc, không lâu sau xuất hiện một khuôn mặt tinh nghịch trên đầu.
Chu Tô nhìn vào gương soi trái soi phải, cảm thấy rất hài lòng, lúc Chung Ly về mình sẽ mở mũ ra, anh ấy nhất định sẽ bị chọc cười.
Ngay lúc Chung Ly vừa trở về, Chu Tô đã kéo tay anh bảo: "Anh cởi mũ cho em nhé."
Chung Ly buông đống thức ăn trong tay xuống, sau đó với tay kéo chiếc mũ thật dày trên đầu Chu Tô xuống. Tiếp, nhìn đầu cô sửng sốt.
Hiểu ra tại sao cô lại hưng phấn như vậy. Chu Tô vui vẻ hỏi: "Có phải em vẽ rất giỏi hay không. Nhìn cũng đã thấy buồn cười. Ha ha. . ."
Chu Tô cười lớn nhưng Chung Ly lại không nói gì mà nhìn cô chằm chằm.
Lần này thật sự cô không cười được nữa, bộ dạng của anh giống như đang ẩn nhẫn chịu đựng điều gì đó, sự lo lắng dần dần lan tỏa cả khuôn mặt anh.
"Thú vị ư? Em thấy đem đầu mình biến thành như vậy thú vị lắm sao?" Giọng nói của anh rất lạnh lẽo, từng chút từng chút khiến trái tim cô đóng băng.
Chu Tô nhấp nháy mắt mấy cái, chậm rãi cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Em cũng chỉ muốn làm gì đó khiến anh vui vẻ mà thôi, gần đây anh không thèm để ý đến em. Em chỉ muốn nhìn thấy anh cười mà thôi."
"Vui mừng? Chu Tô, em rốt cuộc có hiểu điều gì sẽ khiến anh vui vẻ hay không?" Chung Ly dường như là đã rống lên, quẳng chiếc mũ trong tay xuống đất, nhìn Chu Tô chằm chằm.
Chu Tô sững sờ nhìn Chung Ly, anh ấy đang tức giận, thật sự tức giận, mấy tháng nay anh ấy luôn coi cô như bảo bối, cưng chiều hết mực nhưng hiện tại đã chán ghét, cho nên tức giận sao?
Chung Ly thở hổn hển, hung hăng nhìn Chu Tô chằm chằm, không động đậy, cứ như vậy nhìn Chu Tô chằm chằm, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.
Chu Tô nhìn anh, cảm giác bất lực cùng đau đớn dần dần lan tràn, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, nhỏ giọng phân trần: "Chung Ly, tại sao anh lại nổi giận với em, tại sao chứ?"
Chung Ly mím môi, đau đớn nhắm mắt lại như đang chịu đựng điều gì đó, lúc lâu mới mở mắt ra: "Chu Tô, em hỏi anh tại sao lại như vậy?" Nói xong, sải bước đi tới hộc tủ, kéo một cái, sau đó đảo đảo tìm thứ gì đó.
Chu Tô có dự cảm chẳng lành, kêu lên: "Chung Ly, anh đang tìm gì vậy?"
Chung Ly đứng thẳng người, cầm hai lọ thuốc giơ lên hỏi: "Tại sao hai lọ thuốc này lại vơi đi nhiều như vậy? Em đã lén lút uống bao lâu rồi?"
Chu Tô cứng người, nhìn Chung Ly không nói được gì.
Chung Ly chậm rãi đi về phía cô: "Chu Tô, em thật sự cho rằng anh không biết em lén lút uống thuốc? Em còn nhớ lúc trước anh đã nói với em như thế nào không? Nếu đến lúc muốn uống những thứ thuốc này thì phải nói với anh, em có nhớ em đã đồng ý rồi không? Em rốt cuộc có biết khi anh nhìn thấy hai lọ thuốc vơi đi hơn một nửa anh đã đau đớn như thế nào không? Trái tim đau như bị ai đó bóp nghẹt. Chu Tô, rốt cuộc em có thực lòng yêu anh không? Có nghĩ tới cảm nhận của anh không?"
Chu Tô chỉ biết nhìn Chung Ly chằm chằm, không đáp lại được lời nào.
Chung Ly nghiêng đầu, dùng bàn tay lau khô viền mắt nước mắt, hít hít lỗ mũi nói tiếp: "Từ lúc mới bắt đầu, em không yêu anh nên không quan tâm gì đến cảm nhận của anh, anh chấp nhận. Lúc biết mình bị bệnh mới nhận ra em yêu anh, bèn quay lại làm mọi cách khiến anh yêu em, khiến anh thật sự không thể sống thiếu em. Sau đó em lại tiếp tục thay đổi suy nghĩ, muốn đi là quay lưng bước đi. Chu Tô, em có thật sự suy nghĩ đến cảm nhận của anh, tại sao em không hỏi anh một câu ‘Chung Ly, làm như thế nào có thể khiến anh hạnh phúc’? Tại sao không cho anh quyền lựa chọn, tại sao tự chủ trương thay anh quyết định mọi việc? Nếu như không phải Phương Đại Đồng nói cho anh biết về bệnh tình của em, có phải em định đến lúc chết mới nói cho anh biết. Sau đó… Sau đó anh sẽ phải đến trước mộ phần của em nói rằng anh hối hận như thế nào, anh đau đớn như thế nào, anh yêu em nhiều như thế nào. Giống như hiện tại…" Chung Ly đưa cao lọ thuốc trong tay lên: "Bệnh của em đã đến mức này em vẫn một mình chịu đựng, em cho rằng như thế là vĩ đại hay sao? Em quá ích kỷ Chu Tô à, luôn luôn nghĩ mình làm như thế này là tốt cho người kia nhưng em nào biết anh cũng là người trong cuộc, anh cũng có quyền quyết định của mình. Em không có quyền quyết định thay em tất cả mọi việc." Chung Ly nói xong, lùi đến bên ghế sô pha, ngồi thụp xuống, dùng hai tay ôm mặt, nhỏ giọng nức nở: "Chu Tô, em cứ như vậy…Anh nên như thế nào làm, phải làm thế nào bây giờ?"
Chu Tô cắn môi, nhìn Chung Ly góc tức tưởi như đứa bé bị uất ức, cũng òa lên khóc theo. Chu Tô không biết, cô cũng chưa từng nghĩ, mình thật sự đã làm tổn thương Chung Ly sâu sắc như vậy.
Đứng lên, Chu Tô bước từng bước một tới gần anh, vuốt ve mái tóc đen bóng của anh nói: "Thật xin lỗi, Chung Ly. Em không nên nghĩ rằng vì muốn tốt cho anh nên mới làm vậy để tổn thương anh, em xin lỗi, anh đừng như vậy."
Chung Ly chợt ôm cứng hông của Chu Tô, cọ đầu vào bụng của cô mơ hồ nói: "Đừng chết, Chu Tô…Em đừng chết…Về sau tất cả nghe theo em. Em nói anh thế nào cũng được, không quan tâm anh cũng không sao, chỉ cần em còn sống. Dùng tuổi thọ của anh để đổi lấy cuộc sống của em, dùng mệnh của anh đổi mệnh cho em... Có thể hay không? Có thể hay không?" Chung Ly gắt gao ôm Chu Tô, không chút cố kỵ nào khóc lớn, đem sự đau đớn chịu đựng âm thầm trong quãng thời gian này, đem nỗi sợ hãi mất đi Chu Tô phát tiết.
Chu Tô nhè nhẹ vỗ về Chung Ly, cũng rơi lệ theo anh, nghĩ thầm, Chung Ly, tất cả đều là số mệnh, có muốn sống bên anh cũng không được nữa rồi.
Rốt cuộc Chu Tô cũng hiểu, Chung Ly đã phải âm thầm chịu đựng những gì, anh ấy nói mệnh đổi mệnh là như thế nào? Liệu rằng sau khi cô chết, anh sẽ ra sao? Những điều này, cô thật sự không dám suy nghĩ nhiều.
Lúc Chu Nhuế tới thăm Chu Tô thì bụng cô đã nhô lên, Diêu Mộc luôn kè kè bên cạnh để đỡ cô, vừa nhìn thấy Chu Tô đã khóc, không nói câu nào mà chỉ cúi đầu lau nước mắt.
Chu Tô cười cười, lau nước mắt cho em gái: "Đang mang thai mà khóc lóc thảm thiết như vậy, sau này đứa bé sinh ra nhất định sẽ hay khóc đấy."
Lúc này Chu Nhuế mới ngẩng đầu lên, quay lại nói với Diêu Mộc: "Em muốn trò chuyện với chị, anh cứ đi làm đi. Tan tầm tới đón em nhé."
Diêu Mộc gật đầu với Chu Nhuế, sau đó nói với Chu Tô: "Chị…Chị nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe nhé."
"Ừ, đi đi."
Chu Tô nhìn Diêu Mộc chậm rãi rời đi, quay đầu lại nhìn Chu Nhuế cười nói: "Vẫn thật thà ít nói như thế."
Chu Nhuế trả lời: "Anh ấy ư, vĩnh viễn như thế thôi." Nói với giọng điệu trách cứ nhưng trên mặt cô vẫn mỉm cười.
"Nhuế Nhuế, em hạnh phúc không? Cậu ta đối xử với em tốt chứ?"
"Trong lòng anh ấy vĩnh viễn tồn tại một bóng hình người con gái khác, phần dành cho người con gái đó em sẽ không bao giờ dòm ngó được. Em biết nhưng như bây giờ đã rất tốt rồi, bởi vì em biết em cũng có một vị trí trong trái tim anh ấy, mà em biết còn là một vị trí rất quan trọng, như vậy là đủ rồi. Chị, em thật sự rất hạnh phúc."
Cho nên, từ trước đến nay, hạnh phúc luôn không phải là những thứ toàn vẹn toàn mỹ mà là do bản thân cảm thấy thỏa mãn bao nhiêu phần với những gì mình có được.
Chu Tô vui vẻ vuốt vuốt phần bụng nhô ra của Chu Nhuế nói: "Nhuế Nhuế, em thật dũng cảm. So với mẹ và chị, em dũng cảm hơn nhiều. Chị tự hào về em, Nhuế Nhuế, về sau chị không còn nữa, em phải chăm sóc mẹ thật tốt. Đừng làm mẹ lo lắng nữa nhé."
Chu Nhuế đã tự nhủ với lòng mình là không được khóc nữa nhưng nghe chị mình nói những lời như vậy, nước mắt lại rơi xuống: "Chị…Chị thật là xấu. Bệnh nặng như thế còn gạt em và mẹ. Làm sao chị có thể nhẫn tâm gạt những người thân nhất của mình? Tại sao chị . . ." Vừa nói vừa khóc.
"Nhuế Nhuế, thật xin lỗi. Trước kia chị đã bỏ lỡ rất nhiều điều, nhưng đáng tiếc là không còn đủ thời gian để làm lại, cho nên, em hãy giúp chị làm nhé, chăm sóc mẹ, sinh con nuôi nấng cháu chị, cùng sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng điều chị cảm thấy tiếc nuối nhất lúc này có lẽ là sẽ không chờ đến lúc đứa bé của em ra đời." Chu Tô nhếch miệng cười chua chát.
Chu Nhuế lắc đầu không ngừng, nước mắt lại rơi: "Chị, em và Diêu Mộc đã bàn bạc với nhau rồi, mặc kệ con em sau này là con trai hay con gái đều sẽ gọi là Niệm Tô…Diêu Niệm Tô. Chị, nhưng em thật sự hy vọng đến lúc con em ra đời vẫn có chị bên cạnh, chị vẫn có thể ôm cháu gọi nó là Niệm Tô, cho nên, xin chị hãy kiên trì đến lúc đó, có được không?"
"Nha đầu ngốc, cái này làm sao chị có thể quyết định được? Chỉ cần em sống vui vẻ mỗi ngày, chị cũng sẽ yên tâm nhắm mắt xuôi tay."
"Làm sao chị có thể yên tâm đây, chị để lại anh rể bơ vơ một mình như thế mà có thể an tâm sao? Chị gái ngốc của em ơi, anh rể yêu chị như vậy, chị đi rồi thì anh ấy sẽ ra sao?"
Chu Tô nghẹn lời, lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Thời gian qua đi, anh ấy sẽ sống tốt thôi."
"Chị, chuyện Diêu Mộc đi làm ở công ty anh rể chị biết không?"
"Biết."
"Diêu Mộc nói với em, công ty anh rể đổi chủ rồi."
"Tại sao?"
"Diêu Mộc nói, trước lúc anh rể đi Pháp đã chuyển giao quyền chức vị Tổng giám đốc cho cấp dưới tâm phúc của anh ấy rồi, bây giờ không phải tập đoàn ‘Chung Mục’ nữa rồi, nói cách khác là anh rể đã bán công ty rồi. Em thấy dường như anh ấy đã quyết tâm dùng tất cả thời gian và sức lực để ở bên cạnh chị. Chị, anh rể vì chị mà vứt bỏ hết tất cả mọi thứ rồi, nên chị nhất định phải đấu tranh với bệnh tật đến cùng nhé."
Chu Tô cảm thấy cực kỳ kinh ngạc sau đó lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, tập đoàn Chung Mục là công sức của Chung Ly từ lúc còn là một chàng thanh niên mới ra trường, phải nói nó là thành quả của hơn mười năm dốc sức, từng viên ngói, viên gạch bên trong đều là tâm huyết của anh. Ban đầu, ba Chung Ly không thích anh làm việc trong thương trường nên cố ý tìm mọi cách làm khó, muốn anh từ bỏ nhưng anh không hề từ bỏ, cắn răng đấu tranh để có được thành quả như ngày hôm nay.
Tập đoàn Chung Mục có lẽ giống như đứa con tinh thần của anh, Chung Ly đã từng bước từng bước xây dựng, từng bước đưa nó lên tầm cao mới. Thế nhưng bây giờ anh lại bán nó đi ư?
Mà cô lại không hề biết. Thật ra thì nếu như cô để tâm một chút thì sẽ phát hiện ra từ lúc về nước cũng chưa từng thấy anh đi làm nhưng cô lại không hề quan tâm. Chu Tô cảm thấy rất khổ sở, rất hối hận. Chung Ly tận tâm tận lực hầu hạ một người phụ nữ không có lương tâm, một người chỉ tiếp nhận sự chăm sóc cẩn thận của anh như lẽ đương nhiên như mình đúng là quá thiệt thòi cho anh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...