Bộ Đôi Lạnh Lùng
Tập đoàn HP là một địa bàn rộng lớn.nơi cho bị nhân viên làm việc được chia thành 5 khu mỗi khu tương ứng với 1000 mét vuông.Gồm nơi thử nghiệm,phòng thiết kế.kho chứa vật liệu phụ cần,Khu ghép và phòng triển lãm.Ngoài ra còn có cái khu vui chơi,Nhà ăn,phòng tiệc và khu dùng để diễn kết hợp thời trang.Còn chưa tính đến các khu nội trú..v..v
Nó bước vào trong ngạc nhiên dữ dội,nó không ngờ nơi đây lại to đến thế,Đến cả Thắng còn phải giật mình vì quy mô của HP.Nó và Thắng được làm ở phòng thiết kế sản phẩm,trông nó rất háo hức với công việc này.Chia tay Thắng ở trước phòng nó nhẹ nhàng bước vào trong
-Chào mọi người!Em là Trang sứ giả của bộ sưu tập thời trang mới.Mong mọi người giúp đở_Nó cúi đầu
-Là em đó hả?Quả là chủ tịch có mắt nhìn người mà!Em thật đẹp_Một giọng nữ vang lên
-Sao!!Anh P chọn em_Nó đơ toàn tập vì thật ra nó đã gặp P khi nào mà anh ta chọn nó được.Nó lại càng nghi ngờ về anh hơn.Vội lấy tay lau nhẹ mặt nó đến chiếc ghế của mình ngồi
Phòng thiết kế sản phẩm mới tương đối ít người vì đây là công việc rất quan trong nên chỉ chọn những ai có tài nổi trội.Phòng chỉ có 5 người từ Daca và nó
Đưa ánh mắt nhìn từng người nó cố gắng ghi nhớ từng khuôn mặt của mỗi người rồi vào chủ đề chính
-Như mọi người đã biết còn một tuần nữa đã đến sự kiện chúng ta phải nhanh chống thực hiện thật tốt để hoàn thành nhiệm vụ chúng ta cùng nhau cố gắng nhé_Nó nở một nụ cười hồn nhiên với mọi người.Cũng may trong phòng toàn nữ nếu không thì chết xỉu với nụ cười đó rồi
-Em cứ tin tưởng ở các chị_5 người cùng đồng thanh nói .Có phải họ tập trước rồi không sao mà đều thế nhỉ?
-Giờ chị nào đến đo cho em nhé!
-Để chị_Thanh nhanh chống lên tiếng
-Cảm ơn chị!
Mọi người bất đầu công việc của mình chỉ trong chốc lát Thanh đã hoàn thành đo cho nó.Cô hí hững về chỗ thực hiện tiếp công việc.Cánh cửa chợt mở ra Thắng bước vào nhìn nó âu ếm
-Chào giám đốc_5 cô gái đó đều nhận ra Thắng nên nhanh chống cúi chào.Ánh mắt hình trái tim
-Chào mọi người!Làm việc vui không?_Thắng hỏi
-Vui_Một cô gái trả lời
-Anh đến để làm gì thế?Sao không lo công việc của mình đi!_Nó liếc Thắng thấu xương
Thắng tiến lại chỗ nó,Anh lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán nó ân cần nói
-Anh đến xem em thế nào?
Cánh cửa phòng lại mở ra.Duy và P bước vào trong chiếc mặt nạ đối lập!Chợt nó đẩy tay Thắng ra như sợ bị người yêu bắt gặp đang âu ếm với người khác.P vẩn thế đưa đôi mắt như khinh bỉ nhìn nó nhưng lần này có vẻ rất nhiều
-Chào mọi người!_Duy giơ tay lên
-Chào chủ tịch P và Duy!_5 cô gái cúi đầu lễ phép
-Thắng!Công việc của cậu còn chưa hoàn thành lại đi lung tung.Cậu có muốn làm nữa không?_Duy nhìn thẳng vào Thắng nói trước sự ngơ ngát của mọi người
-Tôi chỉ qua để....
-Là do em gọi anh ấy qua có gì cứ phạt em_Thắng chưa nói hết câu thì nó nhảy vô giải vay
-Thật không?_Duy hỏi lại
-Em...Thật!Không lẽ em nói dốc anh_Nó cúi đầu xuống cũng chỉ để tránh cái ánh mắt đáng sợ của P đang nhìn nó
-Vậy mọi người làm tiếp đi.Thắng cậu về phòng làm đi!_Duy nói
P và Duy tức giận bỏ đi không nói lời nào làm cả phòng ngợp thở.Nó không hiểu sao lại nói giúp Thắng nhưng dù gì anh cũng quan tâm nó mới đến nó không thể bỏ mặt anh được.
Thắng tưởng chừng như đuối lí lại may mắn được nó giúp.Lòng anh vui như chim rừng tìm được tổ.Anh nghĩ rằng nó đã có tình cảm với anh.Nghĩ đến đó thôi tim anh đã nhảy lên vui sướng
-Anh về đi_Nó mệt mỏi ngồi vào ghế
-Ừm!Trưa anh qua đưa em đi ăn_Nói xong Thắng đi về phòng
Duy không hiểu tại sao nó lại giúp Thắng nhưng cậu biết rồi nó sẽ hối hận.Cậu cảm thấy không tự tin nhìn vào đôi mắt P nữa
Đã đến giờ ăn trưa.Mọi người đều đi xuống nhà ăn hết chỉ có nó mệt mỏi ngồi đó.Nó cứ lúng túng khi nhìn vào mắt P.nó có cảm giác Hắn vẩn bên nó mỗi lúc P gần nhưng nó không thể níu được
-Em đi ăn trưa với anh nhé!_Duy mở cửa gọi nó
-Dạ_nó đồng ý ngay vì nó cũng muốn gặp một người
Cánh cửa đống lại cũng là lúc một cánh tay đập mạnh vào cửa tạo ra cái âm thanh đáng sợ.
Bước đến nhà ăn cũng khoảng 15' nó thở dài vì mệt.Như dự tính đúng là P đang ngồi ở đây!Nó kéo ghế ngồi đối diện với anh rồi chọn món lót bụng
P chẳng thèm nhìn nó anh tức vì nó âu ếm với Thắng,anh trách nó phụ anh!Và anh dần dần không muốn gặp nó nữa.Nó giờ là của Thắng
-Tối nay 2 anh có làm gì không?_Nó ngỏ ý
-Anh thì chắc sẽ tìm Sandy để đi chơi,còn P thì phải vào phòng thử nghiệm để làm rồi!_Duy trả lời
-Anh P anh không thể tháo cái mặt nạ đen xì đó xuống được sao?_Nó đưa mắt nhìn P
Như chẳng nghe thấy gì P đứng dậy bước đi trước sự ngạc nhiên của nó
-Anh nói cho em biết!P có phải là anh Phú?_Nó nhìn Duy tức giận
-Em nói cái gì thế!Phú đã chết rồi!Em cũng đến mà!_Mặt Duy buồn lại
-Em xin lỗi khi nhắc lại!_Nó hiểu được Duy rất buồn nên vội xin lỗi
-Vậy P là ai thế?Sao cứ đeo mặt nạ mãi?_Nó hỏi tiếp
-P đeo mặt nạ là vì HP không chỉ được người khác yêu mến mà còn một số thành phần ganh ghét,muốn ám hại những người lãnh đạo HP
-Sao??
-Thôi em cứ ăn đi!Anh đi làm đây!Tối rãnh thì đến phòng thử nghiệm.Mật khẩu mở cửa là Thiênthầnchết_Duy ghé vào tai nó vì mật khẩu phòng là bí mật chỉ có vài người được biết
Nó đơ hình vì Duy.cậu ta có ý gì khi nói mật khẩu cho nó biết?Và nó có nên đến không?
Trở về làm việc của mình nó mới nhớ ra Thắng.Nó quên là Thắng đã nói đưa nó đi ăn.Vội lấy điện thoại ra nhắn tin xin lỗi Thắng rồi bắt tay vào công việc của mình.
Tối đến nó nằm một mình trong phòng,nó đang phân vân có nên đến phòng thử nghiệm không?Và đến để làm gì chứ?Cứ thế nó suy nghĩ rồi ngủ quên mất không hay
11h đêm nó chợt tỉnh lại không hiểu vì sao nó lại tỉnh lại.Đầu nó cứ bảo nó hãy đến phồng thử nghiệm mãi rồi nó cũng không thể từ bỏ ý nghĩ đó.Nó khoác vào một chiếc áo ra lấy xe chạy ngay đến phòng thử nghiệm của HP
"Không biết anh P đã về chưa?Anh ấy đã ăn gì chưa nữa"_nó tự nghĩ rồi cho xe ghé vào một quán ăn đêm mua một phần cháo.Không hiểu sao nó lại thích thú đến thế nữa?
Cầm khay cháo trên tay nó đi thật nhẹ.Đứng trước một căn nhà to lớn.Cánh cửa được khóa rất công phu.Ổ khóa nhỏ nhưng rất chắc bằng máy tính.Nó nhập mật khẩu vào "cạch" cánh cửa to lớn hé ra một bên nó tiến vào trong
P đang chăm chú nhìn những mảnh ruby để tìm cách ghép chúng lại một cách đẹp mắt.Bàn tay của anh thật điêu luyện những mảnh ruby từ từ dính lại với nhau thành hình con rồng.Chợt anh nghe có tiếng bước chân vội đeo mặt nạ vào rồi đi tìm chủ nhân tiếng động đó
-Cô làm gì trong đây?Sao cô biết mật khẩu mà vào
-Em được Duy gọi vào!
-Để làm gì?_P hỏi
-Anh vừa phải thôi nhé!Nè ăn đi_Nó chìa khay cháo ra trước mặt P
-Cái gì?_P hỏi
-Cháo,ăn đi_Nó cười
-Tôi không ăn_P nói rồi tiếp tục làm việc
-Chiều giờ anh đã ăn gì đâu!
-Kệ tôi!Liên quan gì đến cô
-Này!Anh đủ rồi đó!Tôi quan tâm nên mua cho_Nó quát lớn
-Không cần_P dừng tay lại đôi mắt nhắm hờ
-Anh!!Tôi cũng không có rãnh mà quan tâm tên điên như anh!Là tôi muốn anh còn nguyên cái mạng để có thể hoàn thành sợi dây chuyền đúng lúc
-Ra là thế_P cười khẩy
-Sao lại cười?
-Liên quan gì cô!Cô ra ngoài được rồi.Cầm theo cháo luôn
-Tôi sẽ đi nếu anh ăn hết chúng
-Thôi được!Tôi sẽ ăn hết_vừa nói xong P cố sức ăn hết khay cháo trước mặt nó
"Phải làm sao đây Trang?Anh ấy quá giống anh Phú,cái vẻ mặt lạnh lùng đó nó quen quá!"_nó nhìn P ăn mà cõi lòng cứ nghĩ đến Phú không ngớt.P quá giọng Hắn từ những cứ chỉ nhỏ
-Xong rồi đó..Cô..
Câu nói của P chưa dứt thì đầu môi anh ấm lên và ngọt cách lạ thường.Nó không thể kìm chế khi nhìn anh.anh làm nó nhớ đến Hắn rất nhiều đến nổi nghĩ anh là Hắn.Nó đã không ngại ngần đặt môi mình lên môi anh làm anh đơ hình lập tức
-Anh Phú!Em nhớ anh_Nó thỏ thẻ trong lòng anh
-Em..em..._Vòng tay nó ngày một chặt hơn.P cảm thấy nhói ở tim nhưng anh không thể làm gì được
-Anh đừng nói!Em biết em đang nhầm nhưng xin cho em mượn lòng ngực của anh một chút_Nó thỏ thể lần nữa.Đôi mắt đã ngập trong nước mắt và nó đã vở òa trong lòng anh thật sự
P đơ hình với thái độ của nó,anh không biết nên làm gì lúc này?Có nên đẩy nó ra không?Không!Anh không vô cảm đến thế.Anh đã thực sự yếu lòng khi thấy những giọt nước mắt của nó.Anh có nên nói cho nó biết sự thật đằng sau chiếc mặt nạ đó không?Một chút nao lòng anh bất động
OoO
Sáng hôm sau nó lại được Thắng đưa đến HP.Nhưng hôm nay nó thật lạ,nó chọn một chiếc quần mềm mại ôm sát đôi chân thon dài.Chiếc áo mỏng manh nhưng không hề hở hang.Nó nhớ lại hôm qua lúc cùng P,lúc đó nó thấy P thật đáng yêu trong cái vẻ lạnh lùng chết người đó
-Em đi làm vui vẻ nhé!_Giọng Thắng cất lên kéo nó về thực tại.Anh hôn nhẹ lên trán nó
-Anh cũng thế_Nó trả lời rồi bước vào phòng làm việc
Công việc hôm nay thật dễ dàng.Nó chỉ đến để quan sát người khác làm việc nên đâm ra chán.Trang phục thì đã được bên Daca làm còn phụ kiện đã có P thủ vai.Nó vung vai ngáp dài nhìn thật đáng yêu.Không biết từ khi nào nó đã bỏ quên cái bề ngoài băng đá ngày xưa,chắc có lẽ là từ khi gặp Hắn
Nó chợt nhận được một tin nhắn cảnh báo nó tránh xa Thắng ra.Haha có ai mà rãnh thế không?Nó tuy đã đồng ý với Thắng nhưng chẳng có chút tình cảm gì ngoài tình bạn!Nó biết như thế sẽ làm tổn thương Thắng nhưng nó không có sự lựa chọn vì nó càng không muốn Thắng vì nó mà buồn đau thêm.Nó khê nhếch môi cười sau khi đọc xong.Muốn đánh nó thì ok nó chịu.Tuy là con gái nhưng nó cũng có vài món võ phòng thân.Nó tiếp tục làm việc cho đến giờ ăn trưa .
Tối đến nó nằm một mình trong phòng,nó đang phân vân có nên đến phòng thử nghiệm không?Và đến để làm gì chứ?Cứ thế nó suy nghĩ rồi ngủ quên mất không hay
11h đêm nó chợt tỉnh lại không hiểu vì sao nó lại tỉnh lại.Đầu nó cứ bảo nó hãy đến phồng thử nghiệm mãi rồi nó cũng không thể từ bỏ ý nghĩ đó.Nó khoác vào một chiếc áo ra lấy xe chạy ngay đến phòng thử nghiệm của HP
"Không biết anh P đã về chưa?Anh ấy đã ăn gì chưa nữa"_nó tự nghĩ rồi cho xe ghé vào một quán ăn đêm mua một phần cháo.Không hiểu sao nó lại thích thú đến thế nữa?
Cầm khay cháo trên tay nó đi thật nhẹ.Đứng trước một căn nhà to lớn.Cánh cửa được khóa rất công phu.Ổ khóa nhỏ nhưng rất chắc bằng máy tính.Nó nhập mật khẩu vào "cạch" cánh cửa to lớn hé ra một bên nó tiến vào trong
P đang chăm chú nhìn những mảnh ruby để tìm cách ghép chúng lại một cách đẹp mắt.Bàn tay của anh thật điêu luyện những mảnh ruby từ từ dính lại với nhau thành hình con rồng.Chợt anh nghe có tiếng bước chân vội đeo mặt nạ vào rồi đi tìm chủ nhân tiếng động đó
-Cô làm gì trong đây?Sao cô biết mật khẩu mà vào
-Em được Duy gọi vào!
-Để làm gì?_P hỏi
-Anh vừa phải thôi nhé!Nè ăn đi_Nó chìa khay cháo ra trước mặt P
-Cái gì?_P hỏi
-Cháo,ăn đi_Nó cười
-Tôi không ăn_P nói rồi tiếp tục làm việc
-Chiều giờ anh đã ăn gì đâu!
-Kệ tôi!Liên quan gì đến cô
-Này!Anh đủ rồi đó!Tôi quan tâm nên mua cho_Nó quát lớn
-Không cần_P dừng tay lại đôi mắt nhắm hờ
-Anh!!Tôi cũng không có rãnh mà quan tâm tên điên như anh!Là tôi muốn anh còn nguyên cái mạng để có thể hoàn thành sợi dây chuyền đúng lúc
-Ra là thế_P cười khẩy
-Sao lại cười?
-Liên quan gì cô!Cô ra ngoài được rồi.Cầm theo cháo luôn
-Tôi sẽ đi nếu anh ăn hết chúng
-Thôi được!Tôi sẽ ăn hết_vừa nói xong P cố sức ăn hết khay cháo trước mặt nó
"Phải làm sao đây Trang?Anh ấy quá giống anh Phú,cái vẻ mặt lạnh lùng đó nó quen quá!"_nó nhìn P ăn mà cõi lòng cứ nghĩ đến Phú không ngớt.P quá giọng Hắn từ những cứ chỉ nhỏ
-Xong rồi đó..Cô..
Câu nói của P chưa dứt thì đầu môi anh ấm lên và ngọt cách lạ thường.Nó không thể kìm chế khi nhìn anh.anh làm nó nhớ đến Hắn rất nhiều đến nổi nghĩ anh là Hắn.Nó đã không ngại ngần đặt môi mình lên môi anh làm anh đơ hình lập tức
-Anh Phú!Em nhớ anh_Nó thỏ thẻ trong lòng anh
-Em..em..._Vòng tay nó ngày một chặt hơn.P cảm thấy nhói ở tim nhưng anh không thể làm gì được
-Anh đừng nói!Em biết em đang nhầm nhưng xin cho em mượn lòng ngực của anh một chút_Nó thỏ thể lần nữa.Đôi mắt đã ngập trong nước mắt và nó đã vở òa trong lòng anh thật sự
P đơ hình với thái độ của nó,anh không biết nên làm gì lúc này?Có nên đẩy nó ra không?Không!Anh không vô cảm đến thế.Anh đã thực sự yếu lòng khi thấy những giọt nước mắt của nó.Anh có nên nói cho nó biết sự thật đằng sau chiếc mặt nạ đó không?Một chút nao lòng anh bất động
OoO
Sáng hôm sau nó lại được Thắng đưa đến HP.Nhưng hôm nay nó thật lạ,nó chọn một chiếc quần mềm mại ôm sát đôi chân thon dài.Chiếc áo mỏng manh nhưng không hề hở hang.Nó nhớ lại hôm qua lúc cùng P,lúc đó nó thấy P thật đáng yêu trong cái vẻ lạnh lùng chết người đó
-Em đi làm vui vẻ nhé!_Giọng Thắng cất lên kéo nó về thực tại.Anh hôn nhẹ lên trán nó
-Anh cũng thế_Nó trả lời rồi bước vào phòng làm việc
Công việc hôm nay thật dễ dàng.Nó chỉ đến để quan sát người khác làm việc nên đâm ra chán.Trang phục thì đã được bên Daca làm còn phụ kiện đã có P thủ vai.Nó vung vai ngáp dài nhìn thật đáng yêu.Không biết từ khi nào nó đã bỏ quên cái bề ngoài băng đá ngày xưa,chắc có lẽ là từ khi gặp Hắn
Nó chợt nhận được một tin nhắn cảnh báo nó tránh xa Thắng ra.Haha có ai mà rãnh thế không?Nó tuy đã đồng ý với Thắng nhưng chẳng có chút tình cảm gì ngoài tình bạn!Nó biết như thế sẽ làm tổn thương Thắng nhưng nó không có sự lựa chọn vì nó càng không muốn Thắng vì nó mà buồn đau thêm.Nó khê nhếch môi cười sau khi đọc xong.Muốn đánh nó thì ok nó chịu.Tuy là con gái nhưng nó cũng có vài món võ phòng thân.Nó tiếp tục làm việc cho đến giờ ăn trưa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...