Tụi nó say mê ngắm nhìn, miệng ai cũng mỉm cười.
Vù...ù.... Á Á Á Á bất ngờ con tàu phóng vụt đi, lượn ngang lượn dọc nghiêng ngả với một tốc độ chóng mặt. Tụi nó giật mình nhắm mắt la hét hết sức, những tiếng hét như muốn chọc thủng trời, cào cấu tay mấy anh vì sợ. Tội cho tụi hắn, đau chết mà nào dám than phiền.
Hết chuyến!
- khụ.... khụ....khụ....
cả đám đứng không vững, loạng choạng khi vừa chạm chân xuống mặt đất. Mặt mày thì xanh như tàu lá chuối.
Cả đám thề rằng không bao giờ chơi cái này nữa.
Tiểu San ngồi dựa vô Anh Kiệt thở lấy thở để, Hàn Phong đưa chai nước cho Tiểu Đan, cô cám ơn rồi nhận lấy.
Mới khởi động mà đã bèo nhèo đến thế cơ đấy.
Trò thứ 2 : Vượt thác! Lại là cảm giác mạnh.
Cũng là ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn và tàu bắt đầu chạy.
Con dốc cao chót vót, chiếc tàu leo chậm chạp lên đến đỉnh.
- cao quá hà, bay xuống dưới có sao không?_ Tiểu An sợ sệt nắm lấy tay Tuấn Anh.
- yên tâm Anh sẽ bảo vệ em_ Tuấn Anh tự tin nói
- anh biết bơi hôn?
- không!_ Đấy câu trả lời gọn nhẹ và súc tích làm cho nhỏ cũng xúc Động.
- vậy cũng nói!_ nhỏ bĩu môi. Ít ra đã chịu nói chuyện bình thường với anh, chắt hết giận rồi.
- Hàn Phong! không chơi được hôn?_ Tiểu Đan đưa bộ mặt ngây ngô hỏi anh. Phong phì cười, đúng là nhìn cô lúc này thật khó nhịn cười. Tiểu Đan tròn mắt long lanh nhìn anh, nụ cười rất đáng yêu... thình... thịch.... hình như tim cô đang nhảy múa liên hồi thì phải. Và đây là lần đầu tiên anh cười tươi với cô như vậy.
- như vầy hết sợ chưa?_ Anh nắm lấy tay cô và hỏi, trong lòng cũng đang đặt câu hỏi ình, tại sao lại làm như thế. Tiểu Đan mỉm cười gật đầu làm anh nhẹ lòng, mà thật vô lý sao cô lại có cảm giác này - vui - cô lắc đầu ình là ngớ ngẩn, nếu không có anh ở đây cô đã bật cười khanh khách, phải kìm chế! nhưng không thể phủ nhận sự thật là khi bàn tay kia nắm chặt lấy mình thì cô chẳng còn sợ nữa. Cô mải mê suy nghĩ mông lung.
Tiểu San ngồi sau nhìn chằm chằm xuống cái hồ nước to rộng đang đón chờ mình mà thích thú. Cô bật cười
- ha ha có khi nào xuống dưới lật thuyền hôn ta?
Cốc... Anh Kiệt gỡ đầu cô. Tiểu San lườm anh sắc lẻm chu mỏ chửi bới.
- đồ khùng này. Muốn chết hả?
- con gái con lứa ăn nói vô duyên. Lật thuyền để chết hết cả đám hả?_ Anh Kiệt cải lại.
- xì! suy cho cùng là nhát gan chứ gì?_ Tiểu San xì một tiếng rỡ dài khuôn mặt ra vẻ chế giễu anh.
- tôi đây không sợ trời không sợ đất đấy nhé, nhưng ngoài 2 cái đó ra thì tất cả đều sợ_ anh vỗ ngực xưng tên, Tiểu San nghe xong ngồi cười nức nẻ. Tú Quỳnh nhìn họ mà lắc đầu, đúng là oan gia.
3..............2.............1 ào..... đùng...... rào..... rào........ một loạt những âm thanh vang lên liên tiep. Thuyền tụi nó trượt nhanh xuống dốc đập mạnh vào mặt nước yên tĩnh phía dưới, nước văng tung toé, Tiểu An rút vào Tuấn Anh nhưng vẫn không khỏi ướt. Cả đám nhìn như vừa tắm mưa nghịch nước, ướt sủng.
- hi hi mát quá_ Tiểu San cười hí hửng
Trò thứ 3 Ngôi nhà ma (yô hô tuyệt vời)
- không đi! không vô đâu!_ Tiểu An và Tú Quỳnh la lối trước cổng nhà ma.
- có gì đâu mà sợ, cũng mua vé luôn rồi_Tiểu San nói
- không chơi trò này là uổng phí lắm đó_ Anh Kiệt thêm vào.
- cục cưng đi đi anh bảo vệ em_ Tuấn Anh nắm tay An nói vẻ kiên quyết.
- anh không sợ ma hả?_ Tiểu An tròn mắt hỏi
- sợ chứ!_ anh gật đầu cái rụp, cũng nữa, cha nội này chuyên gây những màn lãng xẹt.
- mình đi đông người mà, ma nó không dám làm gì đâu_ Tiểu Đan cũng ra sức thuyết phục 2 người họ.
Tiểu An và Tú Quỳnh vẫn một mực lắc đầu nguầy nguậy, họ không thèm nói nữa vì biết chỉ tốn thời gian, họ đẩy luôn 2 chị vào trong. Qua khỏi cánh cửa khung cảnh thay đổi hoàn toàn. Tiếng nhạc rùng rợn và tiếng la hét, khóc lóc thảm thiết pha lẫn vào nhau thật hỗn độn và chua chát tai người nghe. Không gian mờ ảo với những ánh sáng xanh đỏ lờ mờ. Hai bên đường là những lồng sắt giam giữ hồn ma, chúng mặc áo trắng tóc dài lủ khủ, máu me đầy người. Tụi nó giật thót, xém đứng tim khi nhìn vào chúng. Cả đám bấu chặt vào nhau không dám tách rời. chỉ vừa đi được vài bước Mấy chị đã toát mồ hôi nhất là Tiểu An và Tú Quỳnh. Quỳnh ôm lấy cánh tay phải của Anh Kiệt, còn bên trái là Tiểu San. Bảo An thì úp mặt vào Tuấn Anh không dám nhìn xung quanh. Tụi nó đã quên mất một điều Tiểu Đan bệnh tim. Mà có nhầm nhò gì. Tàu lượng siêu tốc còn đi được mờ.
- hu hu không chịu đâu, đi ra, không chơi nữa_ Tiểu An mếu máo
Cô quay lại thì chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa sắt vừa đóng kín, hết hi vọng thoát ra khỏi đây rồi. Họ cứ tiếp tục đi từng bước ngập ngừng.
- trả mạng lại cho ta!
một giọng nói khàn đặc hơi thở lạnh ngắt của ai đó phả vào sau gáy. Mấy anh chị đứng bất Động không giám nhúc nhích. 3 giây sau cả đám ôm chầm lấy nhau, hét thật kinh khủng áp đảo luôn tiếng nhạc, chỉ không nghe tiếng Hàn Phong thôi. Liền ngay đó con ma biến mất. Họ níu áo nhau tiếp tục bước đi.
- Á buông ra, buông tao ra hu hu_ Tiểu An mếu máo vì bị bàn tay nào đó nắm cổ chân lại. Vài giây sao nó tự thả ra, cô ôm Tuấn Anh cứng ngắt.
- còn bao lâu nữa mới ra khỏi đây?_ Quỳnh sợ sệt hỏi.
- phải tìm lối ra nếu không sẽ ở đây luôn đấy_ Hàn Phong lê tiếng.
- hả???_ Cô sốc toàn tập.
- Á cứu cứu_ Tiểu San bị một con ma mắt xanh móng vuốt dài trên trần bất ngờ nắm tay. Cô hốt hoảng kêu la.
6 người còn lại phải nhào đến giúp cô gỡ ra nhưng con ma này đúng lì. Họ kéo thế nào cũng không được. Tiểu San khóc lóc làm họ càng rối cuối cùng nó cũng tự thả ra. Tiếp tục đi theo con đường mòn, Đến ngã 4 đường tụi nó đang băng khoăn không biết nên đi hướng nào để ra khỏi đây nhanh nhất thì cơ thể cảm thấy lạnh hơn hẳn, từ đâu 3 hồn ma chạy ra xông vào cả bọn. Bên trên cũng có một con ma bay lơ lửng
hoảng quá 7 người chạy tán loạn, mỗi người một nơi (tua nhanh đoạn này nhé)
Cũng may Tiểu An và Tuấn Anh vẫn tay trong tay không rời nhau. 2 người vượt qua bao thử thách cuối cùng là người ra ngoài đầu tiên. Tiếp theo là Anh Kiệt. Còn bên trong ngôi nhà ma thì sao?
Tiểu Đan vấp té nhào ra nền gạch. Những viên sỏi cọ xát và đầu gối. Không đau lắm nhưng đủ làm cô đi khập khiễng, Tiểu Đan gào thét trong lòng để thoát khỏi nơi quỷ quái này. Cũng may vừa nãy cô đã uống vài viên thuốc nếu không chắt bỏ mạng ở đây. Tiểu Đan cảm nhận có ai đó đằng sau, cô đang trong trạng thái vừa sợ vừa dè dặt đề phòng.
Và có gì đó chạm vào vai cô.
Tiểu Đan xoay người quật ngã nó. Thân ngã lăn quay kêu la đau đớn.
- là người!_ Tiểu Đan lẩm bẩm
- chứ chẳng lẽ là ma, cô nhìn như thế nào vậy?_ Hắn chưa thể đứng lên nhưng vảnh mỏ lên cải có chút bực bội.
- anh... là Hàn Phong, tôi.... tôi xin lỗi tại tôi sợ quá nên quá tay...._ Nhận ra người quen trong bóng đèn mờ mờ Tiểu Đan mừng rơn, nhanh tay đỡ anh dậy miệng ríu rít xin lỗi.
- may mà cô sợ quá nếu bình thường chắt tôi gãy xương sống luôn rồi _Anh giận dỗi nói.
- hic... hic..._Tiểu Đan rưng rưng nước mắt vì bị anh trách móc. Người đang sợ mà không thông cảm tí nào.
Anh bối rối ai ngờ nói có nhiêu đó mà cô lại phản ứng như thế.
- nè khóc hả? đúng là mít ướt_ Anh chẳng những không xin lỗi mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
- hu hu hu_ vì thế cô khóc to lên.
- thôi! Nít đi, khóc xấu ghê!_ cha nội này không có lời lẽ nào coi được hết trơn.
Ai ngờ vậy mà có hiệu quả cô nít ngay, con gái mà đụng đến sắc đẹp là có phản ánh ứng ngay. Chỉ còn lại tiếng hức hức nhẹ.
- tôi dẫn cô ra ngoài_ Anh nắm tay cô kéo đi nhanh, khó lắm mới đi kịp anh, thấy Tiểu Đan đi có vẻ lạ. Anh nhìn xuống chân cô.
- bị gì à?
- đau chân!
- Tại sao?
- té
Cũng tiết kiệm lời nói dữ. Anh ngồi xuống Đưa lưng về phía cô.
- lên tôi cõng.
Cuối cùng họ cũng ra được
Ở đâu đó
Á! Hai người va vào nhau.
- không có mắt à?
- xin lỗi.
- ai thế?
- là.....chị sao?
- phải!
- em muốn hỏi một chuyện? chị đang định làm gì thế sao lại đến đây?
- ha ha em sợ chị làm gì sao? Ha ha chị có thể làm gì chứ? Chị là một kẻ thất bại mà, làm gì ư.
- chị ... em... chuyện đã qua rồi mà!
- ừ thì chuyện đã qua nhưng vết thương thì còn sâu lắm em có biết không? biết không hả? hừ bỗng nhận ra người yêu của mình, người sắp đính hôn của mình không hề yêu mình mà lại yêu....
- chị....
- mà thôi không muốn nhắc nữa, em không cần bận tâm chị sẽ làm gì đâu! Biết đâu lịch sử lặp lại chị em mình lại yêu chung một người ha ha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...