Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối
Còn trên lớp thì sao?
Anh Kiệt cùng cô gái đó đến lớp khi đã vào tiết. Cô giáo đang miên man giảng bài.
- thưa cô!_ bạn gái đó lên tiếng gọi cắt ngang dòng cảm xúc của bà cô.
- em là học sinh mới hả! anh Kiệt về chỗ đi!_ Cô cất tiếng nói
- Vâng!
- Ừ vậy vào đi..... nè lớp chúng ta có thêm thành viên mới, em giới thiệu đi!_ Cô hắng giọng nói lớn
Lớp im lặng chăm chú nhìn. Tiểu An và Tiểu Đan thì có ý nghĩ giống Anh Kiệt là cô gái này có một nét gì hơi giống ai nhưng chưa nhận ra. Tuấn Anh coi bộ cũng chú ý lắm à. Đúng là bạn thân cá mè một lứa.
Chỉ có Hàn Phong là chẳng thèm nhìn đến một cái.
- chào các bạn mình là Tú Quỳnh là học sinh mới chuyển đến, mong mọi người giúp đỡ_ cô có vẻ hơi rụt rè trong hoàn cảnh này nhưng cố nặn ra nụ cười chân thành nhất.
- ê dễ thương hé
- nhìn cũng good ấy chứ!
- nhưng em ấy có vẻ còn nai tơ lắm á!
Tú Quỳnh cũng gây bão lắm ấy chứ.
Cô ngơ ngác trước những lời bàn tán về mình.
Cảm thấy hơi đơn độc một chút. Cô nhìn quanh để kím tìm bóng hình của người con trai lúc nãy. Có lẽ đối với cô Anh Kiệt là người bạn đầu tiên ở đây giúp cô có cảm giác đỡ lạc lỏng.
- em chọn chỗ ngồi đi nhé!_ Cô giáo nói sau đó tiếp tục bài giảng còn dang dở.
Quỳnh tòn ten đi xuống chỗ Anh Kiệt.
- cậu ình ngồi chung nha!
- ừ.... à không được rồi, chỗ này có người ngồi rồi!
- vậy à tiếc thật!_ cô xụ mặt trông tội nghiệp. Anh Kiệt nhìn cũng chút áy náy (với gái đẹp)
- cậu xuống bàn trống bên đó ngồi đi nhé!_ Anh Kiệt tốt bụng nói. Cười một nụ cười chói sáng.
Tú Quỳnh lặng lẽ dời đô trông tiếc nuối. Nhắc mới nhớ, anh giờ mới phát hiện Tiểu San chưa vô. Chòm lên bàn trên
- Tiểu An này sao con sư tử không đi học?
- nó hả, chắt giờ này đang ở tận 9tầng mây gặp hoàng tử rồi!_ Tiểu An trả lời, tay lướt lướt trên điện thoại.
- ủa sao phải lên đó???_ Câu phát ngôn gây sốc hôm nay. Anh Kiệt nghệch mặt ra
- mày là bạn tao ở cùng nhà với tao, tao ăn gì mày ăn đó sao tao thông minh sáng lạng còn mày ngu dữ vậy Thằng kia._Tuấn Anh ngồi kế bên chỏ mỏ vô chửi.
- đồ hâm!_ Tiểu An nghe mà không chịu được nên nói ngay
- ủa vậy là sao?_ Anh Kiệt sau khi bị chửi cũng chẳng khôn ra được bao nhiêu, cái mặt vẫn ngơ ngơ hỏi lại.
- nó đang ngủ! được chưa anh hai!
- ờ....
...............
Quay lại với Tiểu San nhé.
Nhỏ đứng trước ngôi trường vô cùng đồ sộ, cánh cửa cổng đã được đóng chặt Và khoá cẩn thận.
- chỉ còn cách leo rào thôi!_ Tiểu San lắc đầu ngán ngẫm rồi xách ba lô sang phía bên hông trường.
Nhỏ đứng ngấm ngía rồi bắt đầu công việc.
Tiểu San trèo lên cái cây gần đó rồi phóng lên vách tường sừng sững. Cũng không mấy khó khăn đối với nhỏ.
- ô my chúa cao quá sao leo xuống đây trời!_ Đứng nhìn xuống mà hoa cả mắt.
Cô đang trù rủa cái ông nào thiết kế ngôi trường này mà bức tường rào cao thế không biết.
Nói rồi Tiểu San xoay lưng lại bám víu vào tường và trườn xuống. Đầu tiên nhỏ quăng cái cặp xuống trước. Sau đó tìm cách tiếp đất an toàn. Loay hoay kím cái ba lô nhưng không thấy đâu cả.
- rỡ ràng lúc nãy thảy xuống đây mà!_ Tiểu San gảy đầu lảm nhảm.
- quay phải 45° nhìn thẳng!_ Có tiếng nói phát ra phía sau lưng. Nhỏ nghe lời làm theo và.....
- a kia rồi, nãy giờ kím muốn chết!_ nhỏ reo lên mừng rõ mà không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề, chẳng mấy chốc nữa cô sẽ tàn đời.
- thấy chưa?_ Tiếng nói lúc nãy lại cất lên
- thấy rồi hi hi sau nó ở đó ta?_ Ôi nó hồn nhiên như cô tiên trả lời.
- tui quăng vô đó đó!
- thằng nào dám...._ cô hùng hổ quay lại định quát cái tên rỗi hơi đó một trận để biết thế nào là sức mạnh của "âm nhạc ".
Thế mà khi quay lại thì đập vào mặt Tiểu San là ông thầy giám thị, nhỏ cứng người đơ vài giây sau đó lên tiếng.
- ủa thầy buổi sáng tốt lành ạ! đi đâu zạ tập thể dục hả? Dạ chào thầy em đi._ nói xong cô tính chùn nhanh nhưng bị túm cổ lại.
- đi đâu đóa!_ Ông hỏi nhẹ nhàng hết sức
- dạ ... dạ...
- dạ thưa giống gì, đi trễ há còn trèo tường nữa há, tính trốn nữa há giờ sao đây????_ông nghiến răng ken két nói
- thầy ơi tha cho em lần này đi mai mốt em hổng dám nữa đâu_ Tiểu san thành khẩn năng nỉ.
- không có tha thiết gì hết đi theo tui lên phòng giám hiệu viết tường trình_ Ông quả quyết lôi cổ Tiểu San đi nhưng nhỏ nhanh mồm kể lể
- thầy ơi nhà em nghèo khổ lắm thầy, sáng 2 giờ khuya mẹ em phải thức dậy sớm ra vườn cắt rau ra chợ bán ngày có mấy chục ngàn. Em thương mẹ nên sáng nào cũng dậy để phụ mẹ. Mà do hôm nay có bài kiểm tra nên hồi tối Thức đến tận 12h học bài. Sáng 2h lại thức nên em mòn mỏi quá vừa ngả lưng nghỉ mệt đã ngủ quên lúc nào chẳng hay. Vì thế nên mới trễ... hic... hic..._Tiểu San sụt sùi nói làm ông thầy cảm Động đến chảy nước mắt. Móc khăn tay trong túi ra chậm.
- tội nghiệp em quá... thầy không ngờ trường mình có học sinh có hoàn cảnh khó khăn như vậy...
Thầy đang tràn trề cảm xúc thì Tiểu San có điện thoại. Là Tiểu Đan gọi. cô bắt máy ngay và chửi xối xả
- con quỷ nhỏ kia, tụi bây giỏi quá hé đi học mà không kêu tao dậy để tao ngủ quên đến giờ làm tao phải trèo tường vô còn gặp ông thầy giám thị hắc ám. Coi tao xử tụi bây ra sao...... hì hì không có em giỡn thôi mà.... đừng manh động.... bình tĩnh
đang trong cơn hăng say thì Tiểu San bắt gặp ánh mắt nãy lửa cùng khuôn mặt đỏ lự của ông thầy thì mới võ lẽ ra. Nhưng muộn mất rồi.
Tiểu San co dò mà cấm đầu chạy.
- đứng lại đó cho tôi!!!!! em... em... quá đáng, dám lừa gạt tâm hồn trong sáng và tấm lòng thánh thiện của tôi!!!!_ Ông cũng nhanh chân đuổi theo. Miệng thì la oai oải.
- sao xuôi dữ vầy nè. Đúng là cái miệng hại cái thân_ Tiểu San than trời trách đất cho cái sai lầm trầm trọng của mình.
.......
Trên lớp, Tiểu Đan thắc mắc nhìn vô điện thoại.
- con này nó bệnh hay sao á! Tự nhiên chưa kịp nói gì đã sổ nguyên tràn.
Tiểu Đan lầm bầm, Hàn Phong nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm.
- im lặng chút đi!_ Anh lên tiếng cộc lốc.
- không_ tự nhiên bị Tiểu San chửi oan cô phùng mang quay sang anh quát làm giật mình trái tim bé bỏng của Hàn Phong luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...