CHƯƠNG 44.1
Chiều hôm sau, Khổng Thu tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí Đô Thị, cậu chỉ nói về sự kiện lần này bị bắt cóc bên Phillippines, đồng thời cũng bày tỏ hy vọng giới truyền thông sẽ thôi không quấy rầy cuộc sống của cậu nữa.
Cậu không muốn phải nhớ đến những sự kiện khiến người khó chịu đó.
Hiển nhiên phóng viên báo Đô Thị cũng đặt câu hỏi về ảnh chụp của Khổng Thu và Blue khi cả hai cùng nhau trở về, một cơ hội phỏng vấn tốt thế này sao lại có thể bỏ qua vấn đề sốt dẻo đó cho được.
Khổng Thu cũng hào phóng thừa nhận, đối phương chính là bạn trai của mình, hai người đã tư định chung thân (tự quyết định sống bên nhau).
Khi được hỏi về thân phận của người yêu, Khổng Thu chỉ nói đối phương làm nghề tự do.
Phóng viên hỏi hai người quen nhau được bao lâu rồi, Khổng Thu ngọt ngào trả lời: “Chúng tôi đã quen từ lâu, rất lâu rồi, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy là hết thảy của tôi.”
Trên thế giới hiện nay, đồng tính luyến ái đã không còn là chuyện gì kỳ quái, nhưng giống như Khổng Thu, có thể thoải mái thừa nhận giới tính của mình thì vẫn rất là hiếm.
Phóng viên báo Đô Thị thuận nước đẩy thuyền, muốn dò hỏi tên bạn trai của Khổng Thu, nhưng cậu lại tỏ ý không hy vọng cuộc sống thường nhật của người yêu vì chuyện mình công khai mà bị ảnh hưởng, nên đã khéo léo cự tuyệt yêu cầu của đối phương.
Phóng viên lại đặt vấn đề về quan hệ của Khổng Thu và Mục Dã, sự kiện hai người nắm tay nhau trong đêm event âm nhạc hôm đó đã khiến mọi người khắc sâu ấn tượng khó phai.
Khổng Thu lo lắng đáp ngay, hôm đó Mục Dã bị bệnh đột ngột, phát sốt cả ngày, còn lại cậu cũng không cần nhiều lời, tin tức Mục Dã bị bệnh, mọi người cũng đã có nghe qua.
Phóng viên phỏng vấn hơn hai giờ, Khổng Thu cũng rất phối hợp, nên phóng viên vô cùng hài lòng rời đi, hơn nữa còn ngỏ ý muốn sau này Khổng Thu sẽ cho họ phỏng vấn độc quyền.
Tiễn bước mấy vị phóng viên kia xong, Khổng Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi, hy vọng đám phóng viên này sẽ không rảnh đến mức tự mình đi điều tra thân phận của Blue.
Bất quá đối với buổi phỏng vấn hôm nay, Blue đã khuyên cậu cứ nghĩ sao nói vậy, không nên băn khoăn nhiều, nhưng ngược lại, Khổng Thu lại càng thêm thận trọng, sợ nếu bản thân lỡ lời sẽ mang lại cho Blue phiền toái không cần thiết, dù sao thân phận của Blue cũng không giống với người thường.
Sau khi tạp chí phát hành, chỉ đăng những gì Khổng Thu đã trả lời lúc phỏng vấn, chứ không thêm mắm dặm muối, ngoài ra còn có cả bài phóng vấn Triệu tiểu thư.
Sự kiện lần này đã mang lại cho triệu tiểu thư một thu hoạch không nhỏ, đó là đã làm tăng sức hút của dư luận đối với cô.
Blue sau khi xem xong cũng không nói gì, chỉ cường điệu sau này không cho phép Khổng Thu ở một mình cùng với Triệu tiểu thư.
Gương mặt lo lắng mấy hôm nay của Khổng Thu cuối cũng cũng giãn hẳn ra, ngoan ngoãn đáp ứng.
Cuộc sống khôi phục lại như bình thường, Blue vẫn đều đặn ngâm mình trong bồn tắm tiến hành thủy tu.
Không khí ngày Tết ngày càng nồng đượm.
Khổng Thu hẹn Tiểu Trương cùng xuống phố sắm đồ Tết, còn phải đặt mua quà biếu cho vợ chồng Dư Nhạc Dương.
Khổng Thu vốn chỉ định đi một mình, Blue đang bận tu luyện, Khổng Thu không muốn quấy rầy thời gian “Thủy tu” gian khổ của anh.
Trùng hợp Tiểu Trương cũng đi sắm tết có một mình, hai người vừa nghe đối phương phải cô đơn đi shopping liền hợp ý quyết định cùng nhau đi chung.
Đối với Tiểu Trương, Blue ngoại lệ an tâm cho Khổng Thu đi cùng, Khổng Thu ban đầu nghĩ Blue sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ vừa nghe cậu nói, Blue không cần suy nghĩ liền gật đầu.
Trong mắt Blue, Tiểu Trương không hề có chút giá trị uy hiếp nào cả.
Chạy đến trước cửa kính của một cửa hàng thời trang, chỉ vào váy ngắn có hoa văn bằng nỉ đang mặc trên người một ma nơ canh, Tiểu Trương hăng hái hỏi: “Khổng tiên sinh, ngài xem cái váy này nhìn được không?”
Khổng Thu vô cùng chuyên nghiệp đáp: “Cũng không tệ lắm, nhưng không hợp với cô.
Cô mặc nó vào sẽ lộ rõ khuyết điểm của đôi chân.”
“Eo…” Tiểu Trương thật sự buồn bực, cô cũng biết chân mình có chút thô.
Khổng Thu vỗ vỗ vai Tiểu Trương, cổ vũ nói: “Mỗi người đều có một loại trang phục phù hợp với hình thể của mình, dáng người của cô cũng không tính là kém.
Đồ Tết năm nay của cô cứ để tôi chọn cho.
“Cảm ơn Khổng tiên sinh!” Tiểu Trương bật người cười hạnh phúc, đây là siêu cấp ưu đãi mà Khổng Thu dành cho cô nha, tư vấn hình tượng miễn phí luôn.
“Vậy cái váy kia có hợp với tôi không?” Có người ở phía sau hỏi Khổng Thu.
Khổng Thu xoay người lại, nhìn thấy một gương mặt đang tươi cười, trông cực kỳ xinh đẹp.
Lui lại mấy bước, Khổng Thu đã ngắm rõ đối phương, Tiểu Trương khẽ kêu, cô gái này thật mỹ lệ.
Mỹ nhân có gương mặt tựa như con lai vô cùng xinh đẹp đang chỉ tay vào chiếc váy Tiểu Trương đã nhìn trúng lúc nãy, hỏi lại: “Cậu cảm thấy tôi mặc cái váy này có hợp không?”
Khổng Thu nhìn xung quanh, cô gái này, hình như trong tiệm không có ai quen biết cô.
Định thần lại, Khổng Thu lễ phép hạ mắt nhìn lại dáng người của cô.
Đối phương đang mặc một chiếc áo lông ngắn màu hồng phấn hiệu Hello Kitty.
Một chiếc váy ngắn màu hồng phấn in hoa văn bách điệp, một đôi giày đế xuồng cao gót cũng màu hồng phấn, lộ ra đường nét quyến rũ của đôi chân thon dài.
Trên tay cô mang túi xách cũng lại là màu hồng phấn của Hello Kitty, mái tóc mềm mượt tung bay trước thân, trên cổ quấn khăn choàng, và đường nhiên cũng là màu phấn hồng, mặt cô tầm khoảng 26 tuổi, bất quá chiếc váy kia…..
Chợt nhìn thấy nét tò mò không chút giấu diếm trên mặt của cô, Khổng Thu mỉm cười nói: “Cái váy này không hợp với cô cho lắm, nó không hợp với phong cách của cô, mặc vào trông rất đứng tuổi.”
“Đứng tuổi hả?” Cô gái kinh ngạc kêu lên, nhảy đến trước mặt Khổng Thu, ánh mắt cười mị hoặc, “Tôi thoạt nhìn trẻ lắm sao? Phải vậy không? Phải vậy không?”
Khổng Thu thoáng lùi lại hai bước, cố bảo trì gương mặt tươi cười: “Chẳng lẽ cô lớn tuổi lắm sao? Tôi cảm thấy dường như cô còn nhỏ tuổi hơn tôi nữa.”
“A a a a…” Cô gái che mặt lại, hai mắt tỏa sáng, thanh âm nhu hoặc làm cho da gà của Khổng Thu nổi khắp toàn thân.
Không phải là không dễ nghe, chỉ là nhõng nhẽo hơi thái quá.
“Tôi thoạt nhìn thật sự, thật sự trẻ đến thế sao?” Cô gái khẽ chớp chớp đôi mi cong dài tựa như búp bê Barbie.
Khổng Thu gật gật đầu, Tiểu Trương cũng gật gật đầu, trong lòng thầm than: Cô gái này là ai thế không biết? Đúng là kỳ quái.
“A a a a, quả nhiên hôm nay chọn bộ cánh này đúng là một quyết định đúng đắn.” Cô gái cúi đầu nhìn lại bản thân, rồi mới nhìn về phía Khổng Thu, hứng trí bừng bừng nói: “Tôi rất thích trang phục của Hello Kitty, nhưng tất cả bọn họ đều bảo tôi là đồ cưa sừng làm nghé, chỉ có cậu là người đầu tiên khen tôi đó nha.” (Polly: Nếu Khổng Thu mà biết thân phận của chị thì cũng sẽ nói câu đó thôi ạ!!!!)
Nếu nhớ không lầm thì hình như bản thân cậu không có khen câu nào thì phải.
Khổng Thu tự cười khổ trong lòng, cậu cũng là lần đầu tiên đụng phải một cô gái kỳ quái như thế.
Nữ nhân cười tủm tỉm tiến lên hai bước, đến sát người Khổng Thu, ôn nhu nói: “Tôi tên là Nữu Nhân.”
“Ách, xin chào, tôi là Khổng Thu.” Khổng Thu kéo Tiểu Trương lên làm lá chắn giữa cậu và Nữu Nhân.
“Đây là trợ lý của tôi, Trương Đạt.”
“Xin chào.” Tiểu Trương đưa tay ra, vẻ mặt vô cùng quái dị.
“Xin chào, xin chào, cô thật đáng yêu mà.” Nữu Nhân bắt tay với Tiểu Trương, rồi mới đẩy cô ra một bên, lực chú ý của Nữu Nhân rõ ràng đã đặt trên người của Khổng Thu.
Tặng cậu một nụ cười mê người, nũng nịu hỏi: “Cậu có thể dẫn tôi đi shopping được không? Tôi muốn mặc trang phục có phong cách nhất quán, nhưng ngoài Hello Kitty ra, cái gì cũng không rành, tôi không biết phong cách nào hợp với mình.”
“Ơ…” Khổng Thu muốn cự tuyệt, tuy đối phương là một đại mỹ nữ, nhưng lúc này trong lòng cậu đang âm thầm phát cáu.
“Đáp ứng tôi đi mà.” Cô gái lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, thoạt nhìn chật vật đến nỗi khiến người khác không tài nào từ chối.
“Ách, vị tiểu thư này, cô chỉ đi có một mình thôi sao?” Trong đầu Khổng Thu lúc này hiện lên gương mặt của con mèo nào đó cùng đôi nhãn đồng màu lam, ý niệm duy nhất là nhất định phải kiên quyết cự tuyệt.
“Ừ, tôi hôm nay chỉ đi có một mình thôi, chủ nhân rất dễ thu hút sự chú ý của người khác nên tôi không muốn chủ nhân đi theo.” Nghe Nữu Nhân nói thế, cả Khổng Thu lẫn Tiểu Trương đều trợn tròn mắt nhìn cô, trong khi đó Nữu Nhân vẫn cố nài nỉ: “Đừng gọi tôi là tiểu thư, gọi Nữu Nhân đi.”
“Ách… Nữu Nhân, cái kia….” Khổng Thu không muốn đáp ứng, vạn nhất nếu lỡ để Blue biết, nhất định anh ấy sẽ lại nháo một trận rung trời chuyển đất mất.
“Đi mà, đi mà, đồng ý đi, tôi vất vả lắm mới được một mình đi shopping đó, Tiểu Thu Thu, đáp ứng tôi nha.” Nữu Nhân lại tiến thêm một bước, vươn tay kéo áo Khổng Thu, mà sau khi Khổng Thu nghe đối phương gọi mình là “Tiểu Thu Thu” thì liền ngây ngẩn cả người.
Nhìn cô gái xinh đẹp, tinh xảo trước mắt, tim Khổng Thu đập mạnh mấy cái.
Nữu Nhân nhìn đồng hồ Hello Kitty trên tay mình, thúc giục: “Nhanh lên, Tiểu Thu Thu, tôi chỉ còn lại ba tiếng thôi đó.”
“Khổng tiên sinh…” Tiểu Trương đứng bên cạnh khẽ giật nhẹ góc áo của Khổng Thu.
Khổng Thu nghĩ nghĩ, khẽ cười trấn an Tiểu Trương, rồi mới nói: “Đi thôi, đến giờ shopping rồi.”
“Tiểu Thu Thu, cậu tốt thật đó.” Nữu Nhân kéo Khổng Thu bước tới, Tiểu Trương lập tức đuổi kịp, chỉ sợ cô gái kỳ quái này sẽ kéo Khổng Thu đi làm mấy chuyện đáng xấu hổ mất. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...