"Chào bác sĩ Tiêu, lại đến ca trực của anh à?"
"Chào buổi tối, tình trạng bệnh nhân giường 22 phòng 1806 có tốt hơn chút nào không?"
"A, vẫn như cũ, anh biết mà......" Y tá trẻ cúi đầu cười khổ.
Tiêu Chiến nghe vậy cũng không hỏi thêm, khẽ gật đầu, đi về hướng phòng 1806.
Cách lớp kính thủy tinh, anh nhìn thấy chồng của nữ bệnh nhân đang ôm đứa nhỏ gần 6 tháng tuổi ngồi cạnh giường để cô có thể lẳng lặng ngắm nhìn con.
Tiêu Chiến xoay người tựa vào khung cửa, thầm nghĩ có lẽ không nên vào quấy rầy khoảng thời gian hạnh phúc quý giá này của gia đình.
Nữ bệnh nhân họ Hứa vừa sinh con được 2 tháng, bởi vì đau bụng không chịu nổi đã đến khám ở khoa Tiêu hóa của bệnh viện số 3.
Buổi sáng hôm đó vừa đúng lúc Tiêu Chiến cũng theo thầy học tập, tận mắt chứng kiến thầy sau khi hỏi qua cặn kẽ tình hình và kiểm tra thì khẽ cau mày, yêu cầu làm xét nghiệm chuyên sâu.
Buổi chiều, khi Tiêu Chiến trở lại khu nội trú để trực thì ngạc nhiên khi nghe tin chị Hứa đã chuyển sang nhập viện khoa Ung bướu.
Kết quả kiểm tra là tế bào ung thư phát triển di căn, khiến tình hình nhanh chóng trở nên xấu đi.
Xuất phát từ bản năng của bác sĩ, Tiêu Chiến ở khu nội trú đã tìm thấy gia đình của chị Hứa vừa gặp sáng nay.
Cảnh tượng ngày ấy khi đẩy cửa phòng bước vào, cho đến hôm nay Tiêu Chiến vẫn không thể nào quên được: người mẹ mới sinh dáng vẻ nhu mì, cúi thấp đầu trên giường không nói một câu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn chồng và bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm đang nhỏ giọng trò chuyện ở cách đó không xa.
Tiêu Chiến đến gần bác sĩ chữa trị chính, loáng thoáng nghe được bệnh tình.
"......Anh xem, vết loét lõm xuống ở chỗ này của dạ dày đã biến đổi, cả chỗ này, rồi chỗ này nữa, có thể thấy tế bào ung thư đã phát triển di căn rất nhiều......"
Anh Hứa như người mất hồn, chỉ biết nghe theo lời giải thích của bác sĩ rồi gật đầu một cách máy móc.
"Tình hình không mấy khả quan?" Tiêu Chiến hỏi thăm bác sĩ sau khi rời khỏi phòng bệnh.
"Ừ, cậu cũng hiểu mà, lúc đầu chẩn đoán là ung thư dạ dày vẫn còn khá lạc quan.
Chỉ là, đã di căn rồi......"
"Đã quyết định phương án điều trị chưa?"
"Vẫn chưa, bây giờ chúng tôi đi họp bàn thảo luận.
Gặp lại sau."
"Được."
Là một bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa, đương nhiên Tiêu Chiến biết ung thư dạ dày là một loại khối u có độ ác tính cực kỳ cao, phát triển nhanh và phần lớn khi phát hiện ra đều ở giai đoạn cuối.
Đặc điểm lâm sàng của nó là diễn biến bệnh ngắn, tiến triển bệnh nhanh, khó chẩn đoán.
Đa số ca bệnh từ lúc phát hiện đến khi tử vong chỉ từ 3 – 5 tháng.
Giờ phút này, anh nhớ lại ngày đó cũng cách lớp kính thủy tinh, thấy anh Hứa ôm vợ mình thật chặt, thấp giọng nhỏ nhẹ trấn an cô.
Tiêu Chiến hiểu rằng từ ngày trở thành bác sĩ, cuộc sống của anh sẽ phải chứng kiến biết bao cảnh sinh lão bệnh tử.
Bất kể anh có muốn nhìn hay không, có thể nhìn hay không, đều sẽ phải cần thời gian và dũng khí, nỗ lực mở to mắt đi nhìn thật kĩ cuộc sống muôn vẻ này.
"Chào buổi tối, hôm nay cảm thấy thế nào?"
Hết giờ thăm bệnh, anh Hứa bế đứa bé về.
Tiêu Chiến đến gần chị Hứa, cầm lên bản ghi chép ở đầu giường, vừa xem xét kĩ vừa ân cần hỏi thăm.
"Là bác sĩ Tiêu à, cậu lại đến khám sao.
Không khác mấy so với trước đây? Thường xuyên nôn mửa và tiểu ra máu, nhưng đau bụng thì có đỡ hơn chút."
"Chị vẫn chịu được hóa trị chứ?" Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút rồi dịu dàng hỏi.
Chị Hứa nghe hỏi khẽ cười nhẹ, khuôn mặt tái nhợt do bệnh đầy sầu muộn.
"Cho dù bác sĩ luôn nói những điều lạc quan về bệnh tình của tôi, nhưng tôi rất hiểu tình trạng sức khỏe của mình, đến giờ tôi vẫn khó chấp nhận sự thật này."
"Tôi chỉ muốn sống lâu hơn được chừng nào hay chừng ấy.
Tôi có thể tiếp nhận bất kì phương án điều trị nào.
Bác sĩ Tiêu, tôi chỉ muốn được nhìn chồng con lâu hơn một chút, chuyện này có phải rất khó không?"
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Khi còn khỏe mạnh, chúng ta luôn cảm thấy thật dư dả thời gian, ở cạnh người thân có là gì, đáng lẽ nên đi làm những chuyện có ý nghĩa hơn.
Nhưng bệnh trở nặng rồi mới thấy, việc ở cạnh gia đình trở nên còn khó hơn lên trời.
Trong từng hoàn cảnh khác nhau, những chuyện giống nhau đều có ý nghĩa khác biệt, vậy nên không thể đưa ra kết luận.
Bác sĩ Tiêu dù có chuyên môn cao đến đâu cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Nghe câu nói của chị Hứa, Tiêu Chiến trong khoảnh khắc dùng sức cắn chặt quai hàm, cố ngăn những giọt nước mắt ngược vào trong.
Suốt những năm tháng học tập của sinh viên y khoa, giáo viên luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thiết lập chế độ bình tĩnh suy nghĩ và kiềm chế cảm xúc đối với bác sĩ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến luôn dễ dàng bị những cảm xúc bi thương ảnh hưởng.
Nhất là cảnh cốt nhục chia lìa, anh gần như dùng hết khí lực của bản thân cũng không muốn phải nhìn thấy.
Nhưng mà, dường như chỉ với sức của một mình anh vẫn chưa đủ giúp bản thân thoát ra, anh còn cần cả Vương Nhất Bác nữa.
Trở về phòng khám, vừa nghĩ đến đây, anh theo thói quen lấy điện thoại di động ra, cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ, lập tức bấm số của cảnh sát Vương.
Âm thanh báo bận hoặc tắt máy giờ đây lại được kết nối, giọng nói trầm thấp của bạn trai thông qua điện thoại truyền đến tai Tiêu Chiến.
"Bảo bảo?"
Bác sĩ Tiêu trong nháy mắt liền bĩu môi.
"......" Điện thoại im lặng không có phản ứng đột nhiên vang lên tiếng hít mũi nhè nhẹ.
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác lo lắng hỏi, hắn vẫn còn một tiếng để ngủ.
"Anh muốn gặp em......"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó truyền đến tiếng thở dài khe khẽ.
"Em cũng nhớ anh.
Đợi em có được không?"
"Đợi đến khi nào? Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi, em có thử đếm chưa?"
Trong đầu Tiêu Chiến bây giờ đang rối bời, có một giọng nói luôn thôi thúc anh mau phát tiết đi.
"Em biết, nhưng em không còn cách nào khác."
Vương Nhất Bác ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng trọ, cầm điện thoại nghiêm túc trả lời.
"Em có cách, không làm cảnh sát chống ma túy không được sao?"
"Sau đó thế nào? Vì anh, em từ bỏ điều mình muốn làm.
Anh muốn em trở thành người như vậy?"
"Rốt cuộc em có yêu anh không? Em không cảm thấy đối xử với anh quá lạnh nhạt hay sao?"
"Tiêu Chiến, câu này là em hỏi anh mới đúng."
Mỗi lần Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cãi nhau đều mãnh liệt cảm nhận được lý trí đáng sợ của cảnh sát Vương.
Bởi vì Vương Nhất Bác luôn đánh vào điểm mấu chốt, mà Tiêu Chiến lại không muốn thừa nhận bản thân có vấn đề.
Điều đáng sợ nhất là, anh vậy mà không có cách nào trả lời, đối với chữ "yêu" này vẫn mãi luôn do dự, từ đầu đến cuối không thể nói ra.
Mình yêu không? Mình có yêu em ấy không?
"Tiêu Chiến, em ngay cả thời gian ngủ còn không có, thật sự không rảnh cùng anh cãi nhau."
"Anh cũng không có thời gian đó, được chưa?"
Tiêu Chiến vừa nghe Vương Nhất Bác nói đã tức lên, lập tức cúp điện thoại.
Anh không muốn ngắt điện thoại, cũng không muốn cãi nhau, càng không muốn nhìn thấy sự cố chấp của bản thân.
Anh chỉ muốn cùng Vương Nhất Bác trò chuyện vui vẻ thôi mà.
Rõ ràng chỉ muốn gặp nhau một lần, vì sao lại khó đến vậy?
====
Mỗi sáng, sau khi xong ca trực đêm của Tiêu Chiến, xe của Lý Tinh Hà luôn xuất hiện trước cổng bệnh viện để đón anh.
Lúc đầu, Tiêu Chiến cho rằng là do bác sĩ Lý cùng khoa với mình nên mới có lịch trực giống nhau.
Sau này, Tiêu Chiến mới biết Lý Tinh Hà đã đặc biệt điều chỉnh kế hoạch ban đầu để phù hợp với thời gian của anh.
Vậy tại sao Vương Nhất Bác lại không thể vì mình mà điều chỉnh? Câu hỏi phiền muộn vẫn luôn chôn sâu này, vào đêm nọ, sau một tuần cãi nhau chiến tranh lạnh, đã hoàn toàn bùng phát.
Chị Hứa ra đi lúc nửa đêm, mắt cô vẫn mở to cho đến khi tắt thở, điện tâm đồ hiện lên một đường thẳng tắp cùng tiếng "bíp" kéo dài.
Cô ấy là một trong những bệnh nhân có ý chí sống cao nhất mà Tiêu Chiến từng gặp.
Nhưng dù ý chí mạnh mẽ đến đâu và áp dụng các phương án điều trị cường độ cao, vẫn không ngăn được sự di căn nhanh chóng của các tế bào ung thư ác tính.
Anh Hứa ôm đứa con dựa vào mép giường không nhúc nhích.
Nếu là thân nhân nhà khác đã sớm khóc không thành tiếng, nhưng anh Hứa từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng.
Khi đang chỉnh trang lại, y tá nói anh Hứa cần tháo nhẫn cưới và hoa tai của chị Hứa xuống, lúc này, anh ta mới lên tiếng.
"Hoa tai cứ để cô ấy đeo, đây là món quà đầu tiên tôi tặng cô ấy.
Còn về nhẫn, chúng tôi đã quyết định sẽ để lại cho bé con mang."
Anh Hứa dịu dàng vỗ vỗ đứa bé 6 tháng tuổi trong vòng tay, nhẹ giọng thì thầm.
"Bé con ngoan, mẹ đã ngủ rồi."
Những y tá, bác sĩ trong phòng bệnh nghe xong đều nhanh chóng cúi đầu, không đành lòng nhìn tiếp.
Đây là lời bộc bạch thâm tình nhưng cũng đau lòng nhất mà Tiêu Chiến từng được nghe.
Từ đây âm dương vĩnh viễn cách biệt, nhưng xin con hãy mang theo tình yêu của mẹ mà sống thật tốt.
Gần như trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến từng bước rời khỏi phòng bệnh của chị Hứa, che miệng vội vã trở về phòng làm việc của mình, kéo rèm lại.
Anh từ từ ngồi xổm xuống, hai tay bao bọc lấy thân mình, không khỏi thấp giọng nức nở.
Tại sao anh không có một người mẹ như vậy? Cũng sẽ không có ai yêu anh như vậy cả, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu đã không có rồi.
Nhưng Tiêu Chiến lại quên mất đặt tay lên trái tim tự hỏi, bản thân anh thì làm thế nào để yêu đối phương.
Ảnh hưởng của gia đình đã ăn sâu vào tận xương tủy, giờ phút này, anh không cách nào để tự giải thoát bản thân khỏi lời nguyền từ khi sinh ra ấy.
Mặc cho lời nguyền này đã cắn nuốt hạnh phúc trong hơn hai mươi mấy năm qua của anh.
Rạng sáng 12 giờ rưỡi, Vương Nhất Bác nghe thấy âm báo tin nhắn, vội vàng bật sáng màn hình.
"Vương Nhất Bác, chúng ta chia tay đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...