Được ngủ thoải mái sau giấc ngủ dài, Nhi thức dậy với cơ thể ê ẩm, đang nằm trong vòng tay rộng lớn, ấm áp của ai đó. Ngước lên liền nhìn thấy gương mặt điển trai, cương nghị "người gì mà nhìn góc độ nào cũng đẹp, ủa, sao mình ở đây, lại còn nằm trong lòng anh". Nhi ngồi bật dậy, cánh tay liền bị người kia kéo giật lại, cô mất đà lại ngã vô ngực người ấy. Khiêm mặc áo choàng ngủ, do sức kéo hơi mạnh, hai tay Nhi chống vào ngực anh, áo bị rộng, lộ ra gọng ngực vuông săn chắc, hai núm nhỏ xíu hồng hồng như hai hạt đậu đỏ, nổi bật trên làn da trắng của anh. Vừa được nhìn, vừa được sờ, bất giác Nhi đỏ mặt, cúi đầu im thin thít. Khiêm tự nhiên ôm lấy cô, gác cằm lên đầu Nhi, cất tiếng dịu dàng:
- Em còn đau không, muốn ăn gì anh kêu người mang lên.
Nghe cứ giống như vợ chồng sau đêm tân hôn ấy nhỉ. Không chỉ đỏ mặt, mà tim cô cũng thình thịch loạn nhịp. Không nghe Nhi trả lời, Khiêm hơi đẩy Nhi ra, cúi nhìn cô, thấy mặt cô đỏ bừng, lại lo cô sốt, liền đưa tay lên sờ thử, nhân tiện vuốt ve làn da nhẵn mịn, mềm mại của cô. Mùi hương bạc hà từ hơi thở của người đàn ông phảng phất, làm Nhi tỉnh cả người. Cô đẩy anh ra, xoay người bước xuống giường:
- Anh Khiêm! Sao em ở đây, và sao anh với em lại.....
- Ngủ chung?
Nhi không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu, Khiêm phì cười trước thái độ mắc cỡ của cô. Anh đằng hắng, giọng nghiêm nghị.
- Em hay lắm, Ngôi sao nhỏ. Công trình anh giữ gìn hơn 30 năm, trong một đêm bị em phá sạch, giờ em tính sao hả.
- Sao.???...em....với anh...???!!!
- Em ăn anh sạch sẽ, giờ không chịu trách nhiệm à. Con ong đã tỏ đường đi lối về, nên chê anh phải không?
Nhi cau mày, nhăn mặt, gãi gãi đầu cố nhớ chuyện đã xảy ra. Ngoài chuyện cô đấu với hai tên canh cửa, sau đó bị lôi quăng lên xe tải thì cô đã không biết gì nữa. Mở mắt còn không có sức, sao lại có sức cho chuyện kia....mà nhìn Khiêm nghiêm túc vậy, chắc không đùa đâu nhỉ. Khiêm bước xuống giường, thắt lại đai lưng, đi tới xoa xoa đầu Nhi, khom người nói với cô.
- Em muốn ăn gì?
- Gì cũng được - Nhi lí nhí.
- Ăn anh nữa nhé!
- Á.....h????!!!!
- Làm vệ sinh xong là có ăn, ngoan!
Khiêm nháy mắt với Nhi, rồi đi lại tủ, mở lấy ra bộ đồ mặc ở nhà, quần kaki, áo thun, mang đi ra ngoài. Nhi nhìn theo ngơ ngẩn, hay là mình đang mơ nhỉ. Cô tự tát mặt mình, "ôi, đau quá. Mọi chuyện là thật, sao kì vậy chòi."
Nhi đi vô toilet làm vệ sinh, đi ra đã thấy bộ đồ sạch sẽ đặt trên giường. Cầm lên coi đúng size của cô, lại có thêm đồ lót. Nhìn lại đồ trên người, là bộ pijama phi lụa màu tím, không lẽ anh ấy thay đồ cho mình. Nhi rụt cổ, lè lưỡi rồi lại đi vô toilet thay đồ. Nhi mở cửa ra phòng khách, mùi cháo hào thơm nức mũi. Hôm nay, Nhi mặc đầm trắng hai dây, khoác áo len cùng màu, nhìn cô càng xinh đẹp, tinh khiết. Khiêm ngồi trên sofa, thấy cô ra thì vỗ vỗ tay chỗ bên cạnh. Nhi hiểu, nhưng không ngồi, mà ngồi ở ghế đôn đối diện. Khiêm nhếch môi cười, đẩy tô cháo về phía Nhi:
- Em ăn đi, cháo hào ăn nóng mới ngon, đặc biệt hào rất mau lại sức.
Nhi yên lặng, cúi xuống múc cháo ăn. Tóc cô dài, Nhi cứ vừa ăn, vừa giữ tóc khỏi rơi trúng cháo. Phía sau, có người nhẹ nhàng cầm sợi dây ruy băng màu hồng, túm tóc Nhi cột lại gọn gàng. Cô thoáng bồi hồi, người kia còn đặt xuống bàn ly sữa tươi, rồi lại ngồi xuống ghế sofa, nhà nhã đọc tin tức trên điện thoại.
Nhi ăn vội vàng cho xong, lật đật mang tô đi rửa.
- Em uống sữa đi, rồi rửa ly luôn một lần.
Không hiểu sao mà Nhi cứ răm rắp nghe theo, lúc nào đứng trước người đàn ông này, cô cũng như con nai tơ ngơ ngác. Nhi ra cầm ly sữa tu ừng ực, quay lại thì ai kia đang rửa tô cháo, anh nhìn cô, đưa tay ý kêu cô đưa ly sữa. Cô ngại ngùng, cầm ly xoay xoay:
- Sẵn tay anh rửa luôn. Anh mỏi tay lắm rồi đó.
Nhìn lại thì tay anh vẫn đang đưa lên không trung, Nhi nhe răng, nhanh chóng đưa cho Khiêm cái ly. Nhi nhìn đàng ấy đang rửa ly chén, khí chất ưu nhã như nam thần trong phim. "Không lẽ phục vụ quán bar kiêm luôn rửa ly sao ta?" Cô cứ nhìn đến ngây ngẩn. Khiêm rửa xong, lau tay, tựa vào quầy bếp phía sau, hai tay đút túi quần, nghiêng đầu nhìn Nhi, nhếch môi cười
- Ngôi sao nhỏ! Em có gì muốn hỏi anh?
- Anh Khiêm! Tại sao em lại ở nhà anh?
- Anh đưa em tới.
- Nhưng mà làm sao anh gặp em, rõ ràng là em bị nhóm người bắt cóc, chúng quăng em lên xe tải, chở đi đâu em cũng không biết.
Mắt Khiêm tối đi, anh chầm chậm tiến ra phòng khách, nắm bàn tay Nhi, cúi nhìn cô, vén mấy sợi tóc lòa xòa. Đột nhiên, Khiêm ôm Nhi vào lòng, siết chặt như sợ cô sẽ bay đi mất. Giọng nói âm trầm:
- Tinh Nhi! Cho anh biết, em nghĩ gì về anh?
- Anh là bạn em. Một người đàn ông bươn chải đủ mọi nghề để kiếm sống, nên em thấy ở anh sự đồng cảm.
- Vậy nếu anh nói...anh không phải thợ hồ, em còn đồng cảm với anh không?
- Anh không nói thì em cũng biết rồi.
- Em biết? Biết gì?
- Thì có thể anh làm kế toán, hoặc kỹ sư xây dựng, hoặc việc gì đó ngồi văn phòng nên mới trắng như thế, và ở căn hộ cao cấp này. Võ công anh giỏi vậy, không chừng buổi tối anh kiêm nghề võ sư nữa á.
- Theo anh tới một nơi.
Không chờ Nhi trả lời, anh nắm tay cô đi ra cửa, xuống tầng trệt, bắt grapcar đi qua quận hai. Anh dắt Nhi lên quán cà phê sân thượng, nơi có xích đu hình trứng giữa khóm hoa Lavender. Cô thích thú, ngồi ngay lên xích đu đung đưa, cười tít mắt.
Khiêm đứng bên cạnh, xoay lưng góc 90 độ, chống chân ngược vào cây treo xích đu, hai tay nhét túi, từ tốn kể cho Nhi nghe:
- Anh đang chạy trên đường ở quận hai, vô tình thấy em bị nhóm người trói tay bỏ lên xe. Anh đuổi theo bọn chúng về tới Tịnh Biên. Anh đoán có lẽ chúng tính bán em qua biên giới. Anh thưa công an, đặc nhiệm cử vài chiến sĩ giả làm người có máu mặt trong giang hồ, vờ vô hỏi mua lại em. Qua trao đổi nhằm quan sát, các anh trinh sát ập vô bắt trọn ổ. Anh đưa em về. Hết.
- Anh đúng là quế nhân của em, không phải nói là thần hộ mệnh mới đúng. Lần nào em gặp nạn, anh cũng xuất hiện kịp thời hết á.
- Anh không phải thần tiên, không có phép cứu em mãi được. Nên chỉ còn cách là em phải ở bên anh, trong tầm mắt anh, anh mới an tâm.
- Hihi! Nghe giống như anh đang tỏ tình em vậy à.
- Nghĩ sao thì nó là vậy.
- Thôi, bỏ qua. Em muốn về quê, mẹ em tỉnh rồi, có thể chuyển lên thành phố. Em hứa với bệnh viện, ai ngờ gặp chuyện, họ mà đổi thuốc free thì mẹ em làm sao. A! Anh cho em mượn điện thoại gọi cho bệnh viện.
- Anh gọi rồi, có người vừa chuyển thêm 200 triệu, em cứ an tâm tịnh dưỡng cho khỏe. Không lẽ em muốn gặp mẹ trong bộ dạng này.
Hai trăm triệu, chỉ có thể là bác Yến. Tính ra đêm đầu tiên của mình cũng được giá hời. Tự suy nghĩ, nước mắt Nhi rơi trên gương mặt gượng cười, thật đau lòng. "Bán trinh cứu mẹ, khi mẹ tỉnh, mình lại phải trốn ở đây không được gặp. Cuộc đời mày khốn nạn quá Nhi ơi".
- Đừng khóc, mẹ cứ để anh lo. Em cứ an tâm dưỡng thương là được.
Khiêm đứng đối diện, an ủi cô. Đột nhiên, Nhi chồm tới ôm ngang eo của anh, khóc thút thít.
- Em nhớ mẹ quá, anh Khiêm ơi, em nhớ mẹ.
Khiêm vỗ vỗ vai cô, ngồi xuống một chân, ngước nhìn cô, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên gương mặt khiến anh say đắm.
- Nín đi, anh đưa em đi gặp mẹ. Nhưng chỉ đứng từ xa nhìn thôi. Em cũng không muốn mẹ đau lòng đúng không?
Nhi vui mừng, gật đầu lia lịa, lại nhoẻn miệng cười thật tươi. Dưới ánh nắng chan hòa, người đàn ông ngồi một chân bên xích đu hình trứng, nhìn cô gái nhỏ trên xích đu bằng đôi mắt nhu tình, chiều chuộng. Lần đâu tiên, Nhi nhận ra, trái mình đập rộn rã khi bên anh, có lẽ "em yêu anh mất rồi".
Họ về phòng trọ của Nhi, lấy con wave cũ của cô chạy về quê. Khiêm không biết chạy xe, nên Nhi phải dành nửa buổi chỉ cho anh. Cứ tưởng sẽ mất nhiều thời gian, không ngờ chưa tới 5 phút thì Khiêm đã chạy rất thành thục. Nhi bị thương mà, nên Khiêm phải cầm tài thôi.
Tại Trịnh gia, bà Mỹ An mặt mày hầm hầm nhìn Trịnh Khâm
- Nói! Có phải ông và con đĩ đó đã có con với nhau, đúng không?
- Bà...bà lớn rồi, ăn nói đàng hoàng cho con cháu nó nể.
- Hứ! Loại đạo mạo như ông mà còn điếm đàng, sinh cả con rơi thì đàng hoàng với ai?
- Tôi không có. Đừng vu khống
- Tôi vu khống ư. Được
Bà quăng xuống bàn xấp hình của Nhi, nhìn y chang bà Thanh Vy hồi trẻ. Ông Khâm nhìn xấp ảnh chấn động, tay ông run run sờ lên gương mặt của người thương, ông quắc mắt nhìn vợ
- Ở đâu bà có hình này? Con bé đang ở đâu?
- Hahaha! Nhận rồi à. Tôi đã bán nó qua biên giới. Nhà này chỉ có một đứa con gái tên Trịnh Phan Thanh Mỹ, và một thằng con Trịnh Phan Thanh Phong, không còn đứa nào nữa, con ngoài giá thú cũng không.
- Bà bán con bé? Trời ơi! Tội nghiệt của tôi, sao bà trút lên nó.
Ông Khâm kêu thảm thiết, uất ức, ngã ra giật giật, mắt trợn trừng, sùi bọt mép. Bà An hoảng hốt, đỡ chồng đi cấp cứu. Ngoài phòng chờ, bà gọi cho Thanh Phong và Thanh Mỹ.
Thanh Phong ở công ty, anh lấy ít máu thu thập ở căn nhà nhốt Nhi bên quận hai, phân tích lấy máu của cô thử ADN. Đang chờ kết quả thì mẹ anh điện, anh tức tốc qua bệnh viện nơi ông Khâm cấp cứu, chưa kịp đọc kết quả ADN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...