" Không hay rồi." Một luồng sáng từ xa xăm nhìn xuống nói. Sau đó chỉ trong tích tắc xuất hiện dưới vực Tuyệt Sinh. Xung quanh là một vùng sương mù tăm tối. Chất đầy xương trắng.
Luồng sáng xoay quanh một thi thể nát vụn, âm điệu đầy lo lắng:
" Làm sao bây giờ? Người xuyên thời không chết ở đây sẽ hồn phi phách tán. Chức vụ của mình e là giữ không được rồi."
" Ngươi hãy đưa nàng đến Tuyết sơn đi." Một giọng nói uy nghiêm vang trong đầu.
" Vâng. Cám ơn Ngôn chủ chỉ điểm." Luồng sáng cung kính nói. Rồi bao bọc thân hình tả tơi của cô biến mất.
Trên Tuyết sơn.
Luồng sáng cung kính truyền đạt ý của Ngôn chủ cho Tuyết thần.
Tuyết thần nhìn thi thể be bét máu đó thì cười giễu nói:
" Nàng ta cũng đủ xui xẻo khi bị ngươi chọn nhỉ."
Luồng sáng cứng đờ trong chốc lát rồi hỏi Tuyết thần:
" Không biết muốn hồi phục hoàn toàn và triệu tập đủ hồn phách phải tốn bao lâu?"
Tuyết thần vuốt bộ tóc dài, không để ý nói:
" Có thể năm năm, mười năm hay trăm năm gì đó."
Nói xong nhìn thấy luồng sáng đăm chiêu thì trào phúng:
" Ngươi định kiếm người nào thay thế nàng hoàn thành tiếp câu truyện này. Nhưng kiếm ai thì kiếm. Sau này có chuyện cũng đừng mang tới đây. Chỗ ta không phải nơi tị nạn."
Luồng sáng ủ rủ, quy tắc nơi đây không cho phép nhúng tay vào truyện. Cho nên khi đã đưa người đến chỉ có thể đứng trên cao quan sát. Giờ cô đã bị thành ra thế này chỉ có cách tới thời không khác kiếm một người hoàn thành nốt câu chuyện đang diễn ra giang dỡ này thôi. Còn về phần cô, hắn sẽ thương lượng, bồi thường xứng đáng rồi đưa cô trở về.
" Cáo từ Tuyết chủ." Luồng sáng cung kính nói rồi biến mất.
Tuyết thần nhìn cơ thể đang từ từ hồi phúc thì thở dài nói:
" Thật đáng thương cho một quân cờ."
Rồi đi lại ngồi tọa xuống giường băng, nhắm mắt tiến vào trạng thái bế quan.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Thế kỉ 21.
Luồng sáng mệt mỏi nhìn dòng người qua lại. Sức lực của hắn đang bị hao tổn nghiêm trọng. Muốn đọc được ý nghĩ, tính cách của họ phải tốn rất nhiều linh lực. Nhưng kết quả không được như ý.
Người mạnh thì sát khí quá nặng, người yếu đuối thì sao cứu người, người mưu mô quá e sẽ làm loạn câu truyện. Nhưng đa phần thì không biết về truyện Manh Phi Đãi Gã.
Luồng sáng nhớ tới cô thì linh quang chợt lóe. Cô có một người bạn. Cô nàng này cũng là ứng cử viên không tệ. Chỉ có một khuyết điểm là cô yêu thích Trữ Thiên Hợp quá. E là sẽ không muốn quay về đây. Nhưng đã đến nước này. Sức lực của hắn cũng không cho phép kén chọn nữa. Lập tức dùng linh thức dò xét vị trí của Trần Tiểu Tuyết. Bây giờ cô ta đang ở trường học.
Luồng sáng biến mất tại quảng trường.
Trường cấp ba Phượng Hải.
Một cô gái xinh xắn đang ngồi trầm tư trên ghết đá. Cầm cái ví tiền nhìn chăm chú. Đây là hình cô chụp chung với Loan Loan.
Loan Loan luôn chụp hình không ăn ảnh. Những tấm nào chụp ra cũng đều xấu muốn chết, như làm nền thêm cho sự xinh đẹp của cô.
Vuốt nhẹ khuôn mặt trên ảnh. Cô mệt mỏi thì thầm:
" Cậu đang ở đâu? Mình thề, mình không bao giờ giận cậu vô cớ nữa. Mình nhớ cậu lắm. Không có cậu, ai cùng mình đi chơi, ai xách đồ cho mình, ai chăm sóc mình khi mình ốm. Giờ cậu về đây đi mình sẽ học nấu ăn, học đi chợ, học chăm sóc cậu lại mà."
" Hả???!" Cô hơi hoảng hốt nhìn luồng sáng đột ngột xuất hiện trước mặt.
" Gì thế này?" Trần Tiểu Tuyết nuốt nước miếng nói.
" Cô muốn gặp bạn của cô?" Luồng sáng nhàn nhạt nói.
" Đúng. Ngươi biết Loan Loan đang ở đâu ư?" Cô gấp rút trả lời. Quên mất sự sợ hãi, ngạc nhiên.
" Chỉ cần cô cứu giúp Trữ Thiên Hợp. Hoàn thành ta sẽ đưa cô tới chỗ bạn cô." Ánh sáng nói ra điều kiện.
Trần Tiểu Tuyết sửng sốt nói:
" Trữ Thiên Hợp? Trong truyện Manh Phi Đãi Gã ư?"
Luồng sáng mệt mỏi nói:
" Đúng. Bây giờ năng lực của ta không còn nhiều nếu ngươi muốn đồng ý thì hãy đứng yên."
Lòng kích động không thôi gật đầu. Loan Loan, Trữ Thiên Hợp. Mình không nằm mơ đi.
Lúc cô đang được luồng sáng bao vây thì bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy ra, té mạnh xuống nền xi măng cứng rắn. Đau đớn quay đầu chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt cười âm hiểm của Hoàng Chi Nhi. Cô cố hét lên:
" Không được đưa ả tới đó!!!" Nhưng luồng sáng đã biến mất cùng với ả ta.
Nước mắt cô lăn dài, đau khổ nói:
" Sao lại là ả? Sao lại là ả? Hết thật rồi."
Một đoàn nữ sinh ăn mặc sang trọng tiến đến. Quan sát xung quanh một vòng rồi đi lại chỗ cô. Thương Vãn Như nhàn nhạt nói:
" Hoàng Chi Nhi, ả tiện nhân đó? Ngươi có thấy không?"
Trần Tiểu Tuyết miễn cưỡng đứng lên nói:
" Ả xô mình ra rồi chạy mất rồi."
Thương Vãn Như nhíu mày liễu, quay qua phân phó mấy cô gái còn lại mau tìm kiếm. Sau đó kiêu ngạo đi mất.
Cô thở dài, khó khăn y tới phòng y tế.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Hoàng Chi Nhi trong lúc trốn tránh Thượng Vãn Như thì phát hiện ra ánh sáng hào quang bao lấy Trần Tiểu Tuyết. Linh quang chợt lóe trong đầu, ở đây ai cũng khinh thường, bắt nạt ả. Nếu được tới thế giới trong truyện Manh Phi Đãi Gã còn lo không có đất dụng võ ư?
Luồng sáng sau khi phát hiện đưa nhầm người thì có chút ảo não.
Hoàng Chi Nhi nhìn thấy hoàn cảnh đơn sơ xung quanh thì giả vờ hốt hoảng nói:
" Đây là đâu? Ta thấy ngươi muốn làm gì Tiểu Tuyết nên xô người ra không ngờ bản thân lại bị đưa đến đây. Hức hức. Ta muốn về nhà. Ngươi đưa ta về đi."
Luồng sáng đã mất hết năng lực, không thể dùng thấu tâm thuật, không thể chứng thực suy nghĩ của cô nên đành nói:
" Cô biết câu truyện Manh Phi Đãi Gã chứ?"
Hoàng Chi Nhi cũng đang đánh cược, rất may cô ta thắng, nhưng vẻ mặt vẫn lo sợ, hoảng hốt nói:
" B...iết."
Luồng sáng thở hắt ra rồi thương lượng nói:
" Cô có thể diễn tiếp câu chuyện đang dang dỡ này được không? Hoàn thành ta sẽ đáp ứng cô một yêu cầu trong khả năng."
Ả khó hiểu nói:
" Diễn tiếp? Dang dỡ? Ý ngài là sao?"
Luồng sáng kiên nhẫn nói:
" Thật ra trước khi cô đến đã có một người tới đây. Nàng xảy ra chuyện nên không thể hoàn thành được câu chuyện này. Nên ta đành phải hao phí sức lực đi tìm người thay thế."
Hoàng Chi Nhi hơi khó chịu. Nhưng không còn sự lựa chọn nào cả, đành phải tranh thủ hết lợi ích về cho mình mới là thông minh. Ả bày ra vẻ mặt mê mang nói:
" Nhưng ta không biết gì cả, làm sao diễn tiếp đây, còn vẻ ngoài nữa?"
Luồng sáng không vấn đề nói:
" Ta sẽ chuyển kí ức của nàng khi đến đây qua cho cô. Và biến cô thành nàng."
Nói xong thì cũng thực hiện ngay, chỉ trong vòng một khắc cô đã thành nàng, sỡ hữu tất cả trí nhớ ở đây.
Ả nhắm mắt tiếp nhận, càng về sau khóe môi càng cong lên. Không ngờ, không ngờ. Lần này ả lời to rồi. Nhưng là người sống trong môi trường ngươi lừa ta gạt. Ả rất nhanh đã nắm vững tính cách và cách nói chuyện của cô nên không bận tâm lắm về phần diễn xuất này. Cái ả cần còn chưa có nên thoát cái mặt ả đã trắng bệt, run rẩy nói:
" Ta e không thể diễn tiếp được. Ta cũng như nàng, yếu đuối, không có bản lĩnh. Có diễn tiếp e cũng sống không thọ."
Luồng sáng rất khó xữ. Thật ra một người khi tới đây sẽ có cơ duyên dẫn dắt, để có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng lại đưa sợi dây chuyền hắn làm phép nên mới chết. Giờ coi như cho cô gặp cơ duyên trước cũng được.
Trầm tư trong chốc hắn lên tiếng:
" Cô muốn có bản lĩnh cũng được nhưng phải do chính bản thân cô cố sức học lấy. Cô muốn học về phương diện gì?"
Thật ra ả đã tính toán chu toàn nhưng nếu trả lời quá nhanh thì chắc chắn hắn sẽ sinh nghi nên giả vờ lo sợ suy nghĩ một lúc rồi mới dè dặt nói:
" Trữ Thiên Hợp trúng độc nên ta muốn học về độc. Có được không?"
Luồng sáng không nghi ngờ chấp thuận. Đưa cô đến Tàng Thư các. Chuyên độc thuật, làm một cấm chế, chỉ giới hạn cho cô đọc ở phạm vi nhỏ. Nhưng điều đó là quá đủ để cô tung hoành rồi.
Ả kìm nén kích động, từ tốn, dịu ngoan ngồi đọc.
Luồng sáng nhìn Hoàng Chi Nhi rồi cất tiếng:
" Cô khi nào học xong có thể gõ chuông ba tiếng, ta sẽ đưa cô nhập truyện. Nên nhớ một ngày ở đây bằng một năm trong truyện."
Ả khó chịu suy nghĩ, thật giảo hoạt, mình đang tính học xong hết thảy mới nhập truyện. Không ngờ, nếu ả ở đây quá lâu thì tình hình sẽ khó khống chế.
Thủy Băng Tuyền không phải thông minh thường. Với lại Giang Dĩ Bác đang có tình cảm với bề ngoài này, nếu mình không nhanh chân thì hỏng bét. Suy suy tính tính ả ngượng ngùng nói:
" Năm ngày sau. Ta sẽ nhập truyện."
Luồng sáng hài lòng nói:
" Được." Rồi biến mất.
Ả siết chặt cuốn sách trên tay rồi lao đầu vô học.
Không ai biết ả đã học được những gì.
Năm ngày sau.
Ả lưu luyến để cuốn sách lại chỗ cũ rồi đi tới luồng sáng. Chỉ trong chớp mắt ả đã đứng ở một nơi hoang vu. Cau mày nhìn xung quanh không một bóng người. Giậm giậm chân rồi đi về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...