Khương Quýnh vài ngày trước đã sớm quay về Tây Lương, y trình lên thư tay của Lưu Cảnh gửi cho Khương Vương Nam Cung Tác, có thể nhìn ra Nam Cung Tác đối với nội dung trong thư không vui vẻ gì mấy, theo đó liền lạnh nhạt với Khương Quýnh, lệnh y về nhà nghỉ ngơi, rồi âysau đó không còn tin tức nào nữa.
Nhà của Khương Quýnh ở trong nội thành Trương Dịch, huyện Trường Dịch cũng là vương thành của người Khương, trong thành có đầy kiến trúc của người Hán và lều trướng người Khương, chủ trướng của Khương Vương Nam Cung Tác liền được dựng ở trung tâm huyện thành, mà nhà của Khương Quýnh thì ở góc phía tây huyện thành, là một tòa tiểu viện chiếm hai mẫu đất, tiểu viện kiên cố vững chắc, là một tòa thượng đẳng tiểu viện, vốn là tòa nhà của một thương gia, thương gia đó mười mấy năm trước đã thoát ly khỏi Kinh Châu, tòa tiểu viện này liền bỏ trống không, Nam Cung Tác vì để cảm kích Khương Quýnh mang nhi tử từ Trường An trở về liền đem tòa tiểu viện này thưởng cho y làm nơi cư ngụ.
Trong nhà chỉ có hai cha con Khương Quýnh cùng với mấy tên nô bộc, thê tử của Khương Quýnh tạm thời ở tại nhà mẹ đẻ tại Quan Trung, nàng không biết hai phụ tử bọn họ trước mắt đang ở Lương Châu, đối với Khương Quýnh mà nói, Tây Lương cũng là nơi dừng chân tạm thời, chỉ cần thế cục Lũng Tây được bình ổn thì y sẽ đưa nhi tử rời khỏi Lương Châu.
Hai ngày này, tâm tình của Khương Quýnh thật sự không tốt lắm, một tên phụ tá khác của Nam Cung Tác lén nói cho y biết, lần trước y cùng Đào Lợi đi đất Thục bị Đê Hồ đuổi giết, trên thực tế là do Nam Cung Tác tiết lộ tin tức cho Dương Thiên Vạn, mục đích là muốn mượn tay của Dương Thiên Vạn giết chết Đào Lợi, chọc giận Lưu Cảnh xuất binh Lũng Tây, khiến cho Người Khương có được lợi ích trong đó nhiều hơn nữa.
Về phần Khương Quýnh y chỉ là trùng hợp thời gian, đây cũng chính là phán đoán đích thực của Đào Lợi hoàn toàn chính xác, y còn ở trên đường bảo vệ cho Nam Cung Tác, cho rằng Nam Cung Tác không thể bán đứng bọn họ, chính là cái tin tức này khiến cảm xúc của y trầm trọng, cho dù y tin tưởng Nam Cung Tác chưa chắc đã muốn giết chính mình, nhưng Nam Cung Tác hiển nhiên không có coi trọng mạng của y, Đê Hồ mà giết Đào Lợi, không nghi ngờ là sẽ giết luôn y, Nam Cung Tác làm sao không nghĩ đến việc này?
Giờ khắc này, Khương Quýnh rốt cuộc nhìn ra trong xương cốt Nam Cung Tác cũng không hề tin nhiệm mình, có thể trên danh nghĩa y là người Khương, nhưng trên thực tế đã không phân biệt với người Hán rồi, Nam Cung Tác đã có lòng phòng bị đối với y, căn bản cũng không đối đãi y như với người Hán.
Buổi chiều, Khương Quýnh rầu rĩ không vui quay trở về tiểu viện, hôm nay y đi từ biệt với Nam Cung Tác, chuẩn bị quay trở về Thiên Thủy, Tào Tháo là Lưu Cảnh đã đạt thành hiệp nghị ngưng chiến, Quan Lũng đã quy thuận Quân Hán, thế cục Thiên Thủy cũng liền hoàn toàn ổn định trở lại, đây là lúc y quay trở về rồi, cũng đón thê tử về, cả nhà có thể đoàn tụ rồi.
Nhưng Nam Cung Tác lại trốn tránh không gặp, y đợi đến gần một canh giờ Nam Cung Tác cũng không đồng ý gặp mặt, khiến tâm tình của y buồn bực, nhưng mà y đã quyết định, mặc kệ Nam Cung Tác có đáp ứng hay không, y cũng phải rời đi.
Khương Quýnh vừa về tiểu viện, nhi tử Khương Duy liền từ trong tiểu viện đi ra, cười nói:
- Phụ thân sao giờ mới về?
Khương Duy năm nay đã mười ba tuổi, thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, đôi lông mày vô cùng thanh tú, cậu đi theo phụ thân học sách luyện võ, đặc biệt võ nghệ tiến bộ thần tốc, đến ngay cả đám thị vệ bên người Nam Cung Tác đều không phải đối thủ của cậu.
Nhìn ánh mắt nụ cười sáng lạn tươi tắn của nhi tử, tâm tình Khương Quýnh lập tức thoải mái lên, y cũng cười nói:
- Vốn là đi cáo từ với Khương Vương nhưng y không chịu gặp mặt ta, thôi đi, ta để lại cho y một bức thư, chúng ta trực tiếp rời khỏi.
Dừng một lúc, Khương Quýnh lại hỏi:
- Con đã từ biệt với Nam Cung Bá Ngọc chưa?
Khương Duy gật gật đầu, cậu lấy ra một thanh kiếm khảm bảo thạch, đây là Bá Ngọc tặng cho cậu làm kỷ niệm, cậu cũng tặng cho thanh kiếm của mình cho gã rồi, lúc này, Khương Duy nhớ ra một việc, vội vàng nói:
- Phụ thân, Bá Ngọc khuyên chúng ta không nên trở về quận Thiên Thủy, đi Thục Trung hoặc là Quan Trung đều được.
- Vì Sao?
Khương Quýnh nhướn mày, không hiểu hỏi.
- Có thể là y biết được một chút tin tức, có thể Người Khương sẽ tấn công Lũng Tây.
- Cái gì?
Khương Quýnh chấn động, vội vàng giữ chặt bả vai nhi tử trầm giọng hỏi:
- Tin tức này có thật không?
- Là Bá Ngọc nói cho con biết, nguyên nhân cụ thể không biết, nhưng gã là vương tử, hẳn là tin tức rõ ràng hơn so với chúng ta.
Khương Quýnh biết quan hệ giữa nhi tử và vương tử Nam Cung Bá Ngọc cực kỳ tốt, nhân phẩm Nam Cung Bá Ngọc cũng không tệ, so với phụ thân gã thì gã tâm địa lương thiện, nếu như gã nói như vậy, nhất định là thật rồi, nhưng quận Thiên Thủy là căn cơ của gia tộc Khương thị nhà y, nếu người Khương tấn công quận Thiên Thủy, chẳng phải là hủy hoại căn cơ của gia tộc y sao.
Tuy rằng Khương Quýnh có còn mấy tình cảm gì đối với gia tộc nhưng dù sao cũng là gia tộc của y, hơn nữa y xuất sứ y Thục Trung, lại cam đoan Nam Cung Tác có thành ý, hiện tại Nam Cung Tác lại thừa dịp thời Quân Hán công đánh người Đê chuẩn bị công đánh Lũng Tây đang binh lực trống không, điều này khiến Khương Quýnh sau này làm sao đối mặt với Lưu Cảnh.
Khương Quýnh không kịp nghĩ ngợi, lập tức với nhi tử nói:
- Mau mau đi thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức đi ngay.
Rất nhanh, cha con Khương Thị thu dọn được một túi đò đạc, hai người dẫn ngựa ra khỏi tiểu viện, trở mình lên ngựa, chạy về hướng ngoài thành. Chính lúc y rời khỏi tiểu viện chưa lâu thì kỵ binh người Khương tiến đến bao vây lấy tiểu viện của Khương Quýnh, bọn họ phụng mệnh Khương Vương đến bắt Khương Quýnh, không để y rời khỏi Lương Châu.
- Bọn họ vừa mới đi chưa bao lâu, mau đuổi theo!
Một ngàn kỵ binh quay đầu ngựa lại, như gió bay điện chớp đuổi theo hướng bắc môn.
Khương Quýnh mang theo nhi tử ra khỏi bắc môn, chính tại lúc này, Khương Quýnh nghe thấy đằng sau tiếng võ ngựa như sấm, y quay đầu lại, chỉ thấy không xa bụi đất tung bay, một chi kỵ binh hung hãn chạy về hướng y. Khương Quýnh hoảng sợ thất sắc, y biết là Khương Vương không chịu bỏ qua cho y.
- Đi phía nam!
Y mang theo nhi tử chạy đi hướng phía nam, y chỉ có thể đi Đại Đầu Bạt cốc, xuyên qua Kỳ Liên sơn, có thể trực tiếp đến Hà Hoàng, hiện tại đại quân Lưu Cảnh hẳn là ở phía bên đó, phụ tử hai người một đường chạy gấp, nhưng phía sau hơn ngàn truy binh đuổi theo sát, càng ngày càng gần.
Khương Quýnh thấy tình thế nguy cấp, liền nói với con trai:
- Con đi đến Hán Trung tìm Lưu Cảnh, y từng đáp ứng với ta đưa con đi Tương Dương đọc sách, con đi mau!
- Phụ thân, con muốn cùng đi với phụ thân.
- Đừng ngốc nữa, Nam Cung Tác sẽ không giết ta, nhưng con mà để y bắt được, ta vĩnh viễn sẽ không thoát được, con đi đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...