Norman nghĩ đến tính nhát gan của tiểu nhân ngư, không khỏi suy đoán.
Hắn nhảy xuống tạo thành động tĩnh lớn dọa tiểu nhân ngư rồi sao?
Hắn không có tới gần tiểu nhân ngư, ngữ khí ôn hòa kêu: An An, lại đây.
Cái đuôi An Cẩn chợt dừng, bơi đến chỗ xa hơn.
Norman:"..."
Hắn nhíu mày, đánh giá tiểu nhân ngư.
Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng ở lỗ tai tiểu nhân ngư, nguyên bản lỗ tai trắng nõn biến thành đỏ nhạt, phá lệ rõ ràng.
Hắn hơi giật mình: Ngại ngùng sao?
Những nhân ngư hắn gặp qua đều là vừa dữ vừa lớn mật, chưa từng gặp qua nhân ngư biết ngại ngùng.
An Cẩn cảm nhận tầm mắt phía sau, xấu hổ mà sờ sờ lỗ tai.
Đều là nam nhân, phản ứng của y có phải quá mức hay không?
Không đúng, y ở trong mắt Norman, liền người đều không tính, chỉ là một cái sủng vật.
Có sủng vật nhìn thấy chủ nhân không mặc quần áo lại thẹn thùng chạy trốn sao?
Không có! Sủng vật bình thường sẽ không giống y như vậy!
An Cẩn dùng sức nhéo nhéo ngón tay, banh khuôn mặt nhỏ vẻ mặt bình tĩnh xoay người.
Khuôn ngực rắn chắc của Norman lộ rõ trên mặt nước, phần còn lại bao phủ ở trong nước, bầu trời xanh thẳm chiếu vào mặt nước thanh triệt, dưới nước hết thảy trở nên mông lung.
Biểu tình An Cẩn khẽ buông lỏng, nhưng cũng không dám loạn xem, nhìn thẳng vào mắt Norman.
Norman thấy thế, hoài nghi phán đoán của mình có phải sai hay không, tiểu nhân ngư nếu thẹn thùng, sẽ không nhìn hắn như vậy.
Lỗ tai đỏ, đại khái là do bị dọa sợ, sau đó liền bị tức đỏ.
Hắn thử tiến tới gần tiểu nhân ngư, quan sát phản ứng của tiểu nhân ngư.
An Cẩn hô hấp cứng lại, các loại phỏng đoán ở trong đầu bay nhanh hiện lên, nhịn không được phát ra thanh âm nghi vấn: "A?"
Đây là muốn làm cái gì?
Norman thấy tiểu nhân ngư vẫn luôn ngoan ngoãn chờ ở chỗ cũ, có vẻ không tức giận.
Hắn liền triển khai kế hoạch nguyên bản, tới gần, ngừng ở chỗ cách tiểu nhân ngư 1 mét.
Hắn giơ tay trái lên, dựng lòng bàn tay đối mặt tiểu nhân ngư: "An An, công kích tay của ta."
Hắn một bên nói, một bên làm mẫu, tay phải hướng lòng bàn tay trái đấm một quyền.
An Cẩn mê mang, tìm đánh hả?
Norman thấy tiểu nhân ngư bất động, nắm lấy tay phải tiểu nhân ngư nâng lên, sau đó đem lòng bàn tay đối diện móng tay tiểu nhân ngư.
An Cẩn theo bản năng cuộn ngón tay lại, lại bị Norman nắm: "Dùng sức."
Norman cũng không trông cậy vào tiểu nhân ngư có thể nghe hiểu, dùng hành động làm tiểu nhân ngư hiểu được.
Tay trái của hắn duỗi về phía trước, đồng thời nắm ngón tay tiểu nhân ngư, công kích về phía bàn tay.
An Cẩn thấy biểu tình nghiêm túc của Norman, liền theo ý Norman, thoáng dùng sức.
Y cảm giác được rõ ràng, xúc cảm trên móng tay đã xảy ra biến hóa.
Tầm mắt của y hạ xuống, liền thấy màu sắc lòng bàn tay của Norman biến thâm, cũng trở nên cứng rắn.
Y bừng tỉnh, phát hiện mục đích của Norman: Mượn dùng y để huấn luyện năng lực cường hóa thân thể!
Y đánh giá tinh thần hải của Norman, lớp ngoài tinh thần hải như cũ có sợi tinh thần màu đen, nhưng màu sắc nhạt đi rất nhiều.
Phần giữa nguyên bản phần lớn là sợi tinh thần màu xám, đều đã biến thành màu trắng, tình huống tinh thần hải rất tốt.
Y thấy thế liền yên tâm, thoáng tăng lớn khí lực, công kích bàn tay Norman.
Norman thấy tiểu nhân ngư hiểu được ý của mình, buông ngón tay tiểu nhân ngư ra, nói: "Tiếp tục công kích."
Năm ngón tay An Cẩn tạo thành vuốt, trảo hướng bàn tay Norman.
Trong nháy mắt bàn tay chạm phải móng tay của y, trở nên cứng rắn như sắt.
Norman: "Tăng lớn sức lực."
Hắn dùng tay phải làm mẫu, khuỷu tay đẩy về sau, rồi dùng lực về phía trước công kích.
Có khuỷu tay tăng mạnh lực lượng, lực đạo cũng sẽ tăng lớn rất nhiều.
An Cẩn thấy hắn ngăn cản thực nhẹ nhàng, không hề cố kỵ, học tư thế của hắn, dùng sức công kích.
Norman lại lần nữa nhẹ nhàng hóa giải: "Lại lần nữa."
An Cẩn: Y bắt đầu hoài nghi chính mình.
Y có phải quá vô dụng hay không, còn không thể gây cho chủ nhân một chút áp lực nào.
Chủ nhân hoàn toàn không có đạt được mục đích rèn luyện!
Y mím môi, thở sâu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy nghiêm túc, khuỷu tay của y đẩy về sau, sau đó nhanh chóng phát động công kích: "A!"
Hô một phát khẩu hiệu cổ vũ, muốn tăng thêm ảnh hưởng bằng âm thanh, nhưng hoàn toàn không có tạo thành khí thế như trong tưởng tượng.
Dữ lên nào dữ lên nào!!
Norman bị dáng vẻ này của y manh tới, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Hắn rốt cuộc lý giải vì cái gì sẽ tồn tại nô lệ của sủng vật.
Giống tiểu nhân ngư vừa tri kỷ ngoan ngoãn lại đáng yêu như này, hắn cũng nguyện ý sủng.
An Cẩn gần như là dùng toàn lực công kích, vẫn là không có cấp Norman tạo thành một tia áp lực nào.
Tầm mắt của y chuyển từ bàn tay Norman tới trên mặt của hắn, lặng lẽ đánh giá.
Chủ nhân có thể hay không đối với y thất vọng, cảm thấy y vô dụng?
Lại nhìn thấy khóe miệng Norman hơi hơi cong lên, cười.
Gương mặt An Cẩn cứng lại: Cảm thấy y yếu nên buồn cười sao!
An Cẩn nghiêng đầu không thèm xem Norman, hai tay giấu ở sau người, rõ ràng tỏ vẻ: Y không làm nữa.
Ý cười trong mắt Norman càng sâu.
Hắn giơ tay xoa xoa đầu tiểu nhân ngư: "Đừng nóng giận, ngươi đã rất lợi hại, luyện nhiều tốc độ tay là được.
Lực lượng của ngươi là ở cái đuôi."
Bởi vì động tác này, khoảng cách giữa chủ và thú được kéo gần hơn.
Cảm giác tồn tại của Norman nguyên bản liền rất mạnh, khoảng cách gần như vậy, làm tim An Cẩm không khống chế được đập nhanh hơn.
An Cẩn không ngừng ở trong đầu mặc niệm " ta là sủng vật ta là sủng vật", miễn cưỡng khắc chế xúc động muốn chạy.
Lại không ngờ, cái đuôi đột nhiên bị chân Norman chạm vào một chút.
Y giật mình một cái, đuôi cá phản xạ có điều kiện mà vung về phía Norman.
Norman nguyên bản muốn bảo tiểu nhân ngư thử xem sức mạnh của đuôi cá, không nghĩ tới đuôi của tiểu nhân ngư lại mẫn cảm như vậy.
Tốc độ phản ứng của hắn cực nhanh, đuôi cá vừa chụp đến trên người, làn da từ ngực đến chân của hắn, nháy mắt cường hóa.
Bùm Theo kịch liệt tiếng nước, Norman bị đánh lùi về sau một đoạn xa, ở mặt nước vẽ ra một đường bọt trắng lớn.
An Cẩn trợn mắt há hốc mồm, cúi đầu nhìn nhìn cái đuôi xinh đẹp, lại vội vàng nhìn về phía Norman.
"Ngươi không sao chứ?" Y hướng Norman bơi qua, nôn nóng hỏi.
Hoảng loạn làm y nói tiếng phổ thông, thanh âm mềm dính, mơ hồ không rõ.
Norman nghe không hiểu, nhưng không ngại ngại hắn lý giải lo lắng trong giọng nói của tiểu nhân ngư.
Hắn chui vào trong nước, một giây sau, đột nhiên xuất hiện trước mặt tiểu nhân ngư.
Tóc đen bị nước ép dính sát vào trán, giọt nước rơi xuống trong mắt, hắn nhẹ chớp đôi mắt, trở tay đem tóc vuốt ngược về sau.
Ngũ quan tuấn lãng hoàn toàn hiện ra, mày kiếm sắc bén, đôi mắt màu nâu thâm thúy, lúc này bị nước tẩm qua, càng là lượng đến kinh người.
An Cẩn xem ngây người, Norman tuyệt đối là người đẹp trai nhất mà y từng gặp qua.
Ta không có việc gì thanh âm Norman trầm thấp, là giọng thấp tiêu chuẩn, khi nghiêm túc thì rất có uy nghiêm, khi ôn hòa thì
An Cẩn xoa nhẹ lỗ tai, cảm thấy em gái hàng xóm từng nói qua một cái hình dung rất chính xác —— làm lỗ tai mang thai.
Norman chỉ vào cái đuôi của y: "Lực đuôi rất tốt, lực lượng không cần rèn luyện, chỉ là yêu cầu huấn luyện độ nhạy."
An Cẩn theo tay của hắn nhìn về phía cái đuôi, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, có chút vui vẻ, vây đuôi trên dưới đung đưa.
Y vẫn là rất lợi hại!
Thu hồi tầm mắt, không thể tránh khỏi, thấy được cơ thể không ở trong nước của Norman.
Nơi nào đó phình phình, cực kỳ rõ ràng, phi thường phù hợp hình tượng con người rắn rỏi của Norman.
An Cẩn mặt thoắt cái đỏ bừng, ánh mắt vội vàng rời đi, nghiêng đầu.
Norman liếc mắt một cái liền nhìn thấy lỗ tai và cần cổ phiếm đỏ của tiểu nhân ngư.
Thẹn thùng rất rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, khi hắn xuống nước, tiểu nhân ngư lập tức tránh đi, ước chừng cũng là vì thẹn thùng.
Hắn nhớ tới cảnh tượng tiểu nhân ngư trốn tránh hắn khi đi vào buồng vệ sinh, lúc trước cảm thấy là thẹn tâm, hiện tại xem ra, có lẽ còn có thẹn thùng.
Norman có chút kinh ngạc, tiểu nhân ngư sẽ bởi vì nhân loại ăn mặc mà thẹn thùng, chỉ số thông minh lại cao.
Nếu không phải bề ngoài là nhân ngư, hắn sẽ cho rằng đối phương là một cái thiếu niên hồn nhiên.
Norman phát hiện, tiểu nhân ngư bị hắn nhìn chăm chú, lỗ tai càng đỏ.
Hắn hơi suy tư, lên bờ, cầm lấy áo sơ mi cùng quần tây, đi về hướng trong nhà.
An Cẩn nghe được động tĩnh, quay đầu xem qua, mặt trời chiếu vào cơ thể gần như trần trụi của Norman, làn da ướt át hơi hơi phiếm ánh sáng.
Y nhìn thoáng qua, lại vội vàng thu hồi.
Trầm mình xuống dưới nước, dùng nước để hạ nhiệt tai và mặt.
Huấn luyện cứ như vậy liền kết thúc? So với tưởng tượng của y thì sớm hơn.
Y phỏng đoán có phải vừa rồi cái đuôi dùng sức quá lớn, đả kích đến Norman hay không.
Có cần an ủi hay không nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, y nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần của Norman.
Y trồi lên mặt nước, nhìn qua.
Norman mặc một thân đồ thể dục xanh sẫm, hai tay cầm một quả bóng, chính là cái gì kêu bóng thét chói tai lần trước, được treo trên cần câu.
Norman đi đến bên cạnh hồ, hô một tiếng: "An An."
An Cẩn nhìn về phía hắn.
Thành công hấp dẫn lực chú ý của tiểu nhân ngư, Norman giơ tay lên, dùng sức đem bóng thét chói tai trong tay ném ra ngoài.
Quỹ đạo bay của bóng cực chuẩn, từ vách tường chảy xuống đến trong nước.
An Cẩn đột nhiên cảm thấy hành động này quen mắt, giống chủ nhân cùng chó chơi ném đĩa bay.
Y nhìn nhìn quả bóng đang dập dềnh trong nước, lại nhìn nhìn Norman.
Không phải là muốn y làm như vậy chứ?
Norman giơ tay chỉ vào bóng thét chói tai: "An An, nhặt lại đây."
Thật đúng là như vậy!
An Cẩn đôi mắt trợn tròn, y chỉ là một con tiểu nhân ngư thôi mà! Vì cái gì muốn luyện tập nhặt bóng?
Thấy biểu tình nghiêm túc của Norman không giống nói giỡn, An Cẩn quyết định ngoan ngoãn nghe lời.
Y đong đưa cái đuôi, nhanh chóng bơi tới đối diện, nhặt quả bóng lên, lại bơi tới trước mặt Norman.
Y giơ bóng lên, đưa cho Norman.
Norman tiếp nhận, nhéo một chút, bóng liền phát ra thanh âm ó ó.
Norman thấy tầm mắt tiểu nhân ngư theo thanh âm rơi xuống trên tay hắn, lại lần nữa nâng lên tay, dùng sức đem cầu ném tới ra xa.
"Đi, nhặt về tới."
An Cẩn: Bóng thét chói tai không phải dùng để hống y sao?
Này cùng tưởng tượng của y không giống nhau, y chỉ nghĩ niết bóng kêu ó ó thôi!
An Cẩn ngẩng đầu xem Norman, ngón tay Norman đối diện lại nói một lần: "Nhặt về đây."
Thôi vậy, chủ nhân vui là được.
An Cẩn xoay người bơi hướng đối diện, đem bóng nhặt trở về.
Nhưng mà, sự tình còn không có kết thúc.
Sau năm lần qua lại, An Cẩn mệt đến thở hồng hộc, bắt lấy bóng ném tới mặt đất bên cạnh hồ.
Mệt chết cá rồi!
Y không bao giờ thích bóng thét chói tai nữa.
Y nâng đầu, ủy ủy khuất khuất mà hướng Norman kêu hai tiếng.
Là một trạch nam, y đối với vận động không có hứng thú!
Norman ngồi xổm xuống, nhẹ niết cánh tay y, từ bàn tay nắm đến cả cánh tay, cảm nhận được cơ bắp của y run rẩy, chau mày: "Sức chịu đựng quá kém!"
An Cẩn vô tội mà chớp chớp mắt, làm nũng: "A ~"
Y muốn sức chịu đựng làm cái gì? Liền tính đánh nhau, nhân ngư trời sinh lực lượng, thêm dị năng của bản thân, như vậy là đủ rồi.
Y lại không đi tham gia thi đấu bơi lội.
Thanh âm làm nũng mềm mại, không khỏi làm ý tưởng của Norman có một tia dao động.
Trở thành chiến sủng, khẳng định phải chịu khổ.
Tiểu nhân ngư mỏng manh như vậy, có thể chịu được sao?
Hắn nhìn về phía bóng cao su trong tay, đây là hắn lấy tới huấn luyện tiểu nhân ngư tốc độ cùng độ nhanh nhẹn.
Còn muốn huấn luyện tiếp sao?
An Cẩn chú ý tầm mắt của hắn, đôi mắt trợn tròn, không thể tin tưởng nhìn Norman.
Y đã sớm cam chịu khổ cực của bóng cao su, từ giờ về sau, không bao giờ muốn bắt bóng cao su nữa.
Huống chi hiện tại còn mệt như vậy!
Y chỉ là một tiểu nhân ngư thôi a!
Này không phải việc mà tiểu nhân ngư có thể thừa nhận!
Y vội vàng ném quả bóng cao su ra xa, nhìn bóng cao su mà kêu phi, lại quay cái ót với bóng cao su, miệng cũng bĩu lại, toàn thân đều tỏ vẻ kháng nghị.
Norman thấy bộ dáng này của y, trong mắt nhiễm ý cười.
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn tỏ chút tính tình, xem ra thật sự không thích.
So sánh cùng những nhân ngư chỉ biết rít gào lớn tiếng, múa may móng vuốt tỏ vẻ bất mãn, tiểu nhân ngư thật sự quá mức đáng yêu.
Norman suy tư một lát, huấn luyện chiến sủng chọc tiểu nhân ngư sinh khí không ca hát, mất nhiều hơn được.
Hắn nhặt bóng lên: "Không thích liền không luyện vậy."
Ánh mắt An Cẩn sáng lên, trầm mình xuống mặt nước, liên tục ục ục phun ra bong bóng, lại đem đầu nhô khỏi mặt nước, cười với Norman.
Norman xoa xoa đầu tiểu nhân ngư, lúc này, trí não trên cổ tay vang lên.
Hắn nhìn về phía thông tin truyền đến, từ phó quan của hắn.
"Bệ hạ, khu số năm xuất hiện lượng lớn tinh thú, thỉnh cầu chi viện."
Chỉ nghe một câu, sắc mặt Norman đột nhiên sắc bén lên.
Hắn đứng dậy, hướng phía tiểu nhân ngư chỉ chỉ phòng nhân ngư, đi nhanh vào biệt thự.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã duy trì (づ3)づ╭?
Kế hoạch từ khâu thực hiện đến hủy bỏ, ở giữa đã xảy ra cái gì vậy?
Norman: Làm nũng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...