Anh ta nhìn về phía tôi, trong ánh pháo hoa rực rỡ, ánh mắt anh ta say đắm dịu dàng, trong con ngươi đen thẳm đang phản chiếu lại những ánh sáng rực rỡ trên trời cao kia, ở nơi sâu nhất, có một hình bóng tôi nho nhỏ.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, ngoại trừ tôi và Lục Lệ Thành, những người khác đều đã ăn điểm tâm, những thứ đồ ăn trong tay đều đã hết một nửa.
Tôi vô cùng ngượng ngùng, lần đầu tiên ở nhà người khác lại ngủ nướng. Đào tử an ủi tôi : "Không sao cả, không phải cậu cháu vẫn còn đang ngủ sao ạ ? Mọi người đều biết là thời gian nghỉ ngơi trong thành phố và nông thôn cũng không giống nhau, bà ngoại cháu còn dặn bọn cháu không được gây ồn ảnh hưởng tới hai người đấy."
Đào tử chỉ nói được với tôi mấy câu đã lại đi làm việc của cậu ta rồi. Chị gái và chị dâu của Lục Lệ Thành đang bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị cơm tất niên. Tôi vừa vào tới cửa bếp, chị anh ta đã đẩy tôi ra : "Những việc này dì không làm được đâu, thôi dì đi xem TV đi, nếu không thích xem TV thì kêu cậu Thành dẫn dì đi dạo chơi loanh quanh đây."
Chị ấy thấy Lục Lệ Thành còn chưa dậy, định cao giọng gọi anh ta, tôi vội nói : "Không cần đâu ạ, ngày thường anh ấy cũng bận nhiều việc lắm, khó có cơ hội được ngủ nướng, để cho anh ấy ngủ đi ạ."
Chị gái anh ta lại định pha trà, làm mấy đồ ăn vặt cho tôi. Tinh Tinh đứng ở xa xa liền gọi tôi : "Dì ơi, để cháu dẫn dì đi chơi."
Tôi như tìm được cứu tinh, vội vàng chạy trốn qua chỗ Tinh Tinh, chị gái và chị dâu đều dặn dò vọng lại : "Nhớ để ý dì cho cẩn thận nhé."
Tinh Tinh che miệng cười trộm, tôi thì nhìn Tinh Tinh cười méo xệch. Tinh Tinh nắm tay tôi, đi dọc theo dòng suối : "Cô cháu và cha cháu đều sốt ruột thật sự đấy."
"Sốt ruột cái gì ?"
"Khó khăn lắm chú cháu mới tìm được một người thím về, bọn họ đều sợ không cẩn thận dọa thím chạy mất."
Tôi vội vàng la lên tới đỏ bừng cả mặt mũi : " Dì không phải, dì không phải...."
Tinh Tinh làm bộ khinh thường như người lớn : "Cháu biết, hai người còn chưa kết hôn, có điều vì chưa kết hôn, nên mới sợ dì chạy mất. Haizz, chú cháu là tâm bệnh của bà nội cháu, những lễ mừng năm mới ngày xưa, bà nội chẳng bao giờ vui vẻ được cả, lại thường nhìn ảnh ông nội cháu lén gạt nước mắt. Năm nay vui nhất là bà rồi, bà còn nói, nếu cháu làm tốt, thím thích cháu, bà nội sẽ cho cháu rất nhiều tiền mừng tuổi."
Tôi dở khóc dở cười, khó trách con nhóc con kia lại ân cần như thế, chẳng qua chỉ vì muốn lấy tiền thưởng mà thôi.
"Cháu dẫn dì đi đâu vậy ?"
"Sắp tới nơi rồi."
Vừa đi vừa nói chuyện, lòng vòng mấy đoạn, ở một nơi khuất gió, đầy nắng, một căn nhà nhựa lớn chợt xuất hiện trước mặt tôi
"Đây rồi ạ, vào đi thôi !" Tinh Tinh kéo tay tôi chui vào trong căn nhà nhựa kia, tôi A lên một tiếng đầy sợ hãi, - trước mắt là một biển hoa, màu đỏ, màu vàng, màu tím, màu hồng nhạt .... có hoa hồng đại đóa, có lan hồ điệp, cùng khoe sắc trên những cái giá cao thấp khác nhau trong căn nhà lợp nhựa kia.
Tinh Tinh chắp tay sau lưng, nhìn tôi hỏi : "Thích không ạ ?"
Tôi gật đầu, cô bé cười rất đắc ý : "Làm gì có người con gái nào không thích hoa chứ, dì thích cây nào cứ tùy tiện chọn đi ạ."
Trong bụi hoa có tiếng cười truyền ra, Đào tử chợt đứng dậy : "Em cũng thật biết mua chuộc lòng người."
Tinh Tinh thoáng đỏ mặt, trừng mắt liếc Đào tử một cái : "Trong này cũng có hoa của em nhé, đây, đây, đều là do em tưới nước hết."
Đào tử cũng rất cam chịu : "Được, được được, đều là của em cả."
Tôi vừa đứng bên những cái giá ngắm hoa, vừa hỏi : "Đây là cậu trồng cả sao ?"
"Vâng ạ, năm nay là năm thứ hai rồi ạ."
"Thế nào, thị trường như thế nào vậy ? Hình như buôn bán hoa tươi cũng không dễ làm lắm thì phải."
"Buôn bán hoa đúng là không dễ, dân quê cũng không muốn tiêu phí vào mấy trò chơi bời vô bổ đó, chỉ có người trong thành phố là hay mua. Bên phía Vân Nam kia bốn mùa đều như mùa xuân, thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng, hơn nữa nhờ quy mô lớn, chi phí thấp hơn nhiều, cho dù tốn chi phí vận chuyển bằng máy bay, tới mấy nơi Tây An, Bửu Kê, Hán Trung ở vùng này, vẫn có ưu thế cạnh tranh hơn hoa tươi trồng tại chính chỗ bọn cháu."
Tôi liền quan sát đám hoa của cậu ta : "Cậu không bán hoa cắt cành, mà bán cả cây hoa sao ?"
Cậu ta giơ một ngón cái lên tán thưởng tôi : "Đúng ạ ! Cháu bán cây hoa, ra tới thị trường là bồn hoa. Dù sao khí hậu ở Vân Nam cũng không giống như khí hậu chỗ chúng cháu, giống hoa không giống nhau, hơn nữa chi phí vận chuyển bồn hoa rất cao, cho nên thị trường tiêu thụ hoa của cháu cũng không tệ lắm, nhất là mấy ngày lễ Tết, năm nay có thể bán sạch chỗ hoa này trước Tết.”
Tôi nhẩm tính số lượng giá, cùng số lượng hoa trên mỗi giá, lại căn cứ vào giá cả của hoa trên thị trường như tôi được biết, vô cùng kính nể thốt lên : "Chắc phải thu được từ ba tới năm vạn đi ?"
Cậu ta cũng thực ngạc nhiên : "Dì tính toán cũng nhanh như cậu cháu vậy! Đúng vậy, khấu trừ phân bón, nhân công, vận chuyển, đại khái có thể thu được hơn ba vạn."
"Sở trường của cậu cậu không phải tính toán, sở trường của tôi mới là tính toán, cho nên tôi mới làm công cho cậu của cậu."
Đào tử cười, chỉ vào một chậu hoa dâm bụt đỏ tươi nói : " Cây này đẹp, để lát nữa cháu tìm một cái chậu rồi trồng nó vào, để dì mang về phòng."
"Thế thì tôi không khách khí rồi."
Tinh Tinh vội vàng nói : "Là em dẫn dì tới đấy nhé."
Tôi và Đào tử cùng cười, Đào tử nói : "Biết rồi ! Nếu bà hỏi, thì công lao của em là lớn nhất."
Lục Lệ Thành đứng ở cửa căn lều hỏi : "Công lao gì chứ ?"
Tinh Tinh tỏ ra rất đắc ý : "Giúp chú tìm thím...." Tôi vội vàng che miệng cô bé lại, cười nói : "Tinh Tinh tặng tôi một chậu hoa."
Lục Lệ Thành liền tiến lại gần, Đào tử cẩn thận tách cành và thân của cây hoa Dâm bụt đã lựa khỏi những cây khác, đổ thêm đất vào chung trong một cái chậu nhựa gần đó.
Lục Lệ Thành liền hỏi : "Dược liệu của cháu dạo này thế nào rồi ?"
"Tốt ạ, năm nay giá của mẫu đơn bì và đỗ trọng giảm, nhưng may mắn là rễ bản lam và thiên ma giá lại không tệ."
"Cậu còn biết trồng cả cây thuốc sao ?" Tôi vô cùng kinh ngạc.
"Đâu chỉ thế, nó còn thầu nguyên cả triền núi, trồng mộc nhĩ và mộc nhĩ trắng cơ."
Đào tử ngượng ngùng đáp : "Không phải của cháu, mộc nhĩ và mộc nhĩ trắng là do cha mẹ cháu trồng, còn dược liệu là của cậu cháu thôi."
Lục Lệ Thành hỏi : "Sang năm cháu đã năm thứ tư rồi, đã nghĩ tới chuyện tìm việc làm chưa ? Mẹ cháu đã đề cập với cậu vài lần, muốn cháu tới Trùng Khánh, cách nhà không xa, lại là thành phố lớn, nếu không được, thì tới Bắc Kinh cũng tốt...."
Đào tử lập tức ngắt lời Lục Lệ Thành : "Cháu không muốn đi Bắc Kinh, cũng không muốn tìm việc ở Trùng Khánh."
"Cháu muốn về quê sao ?"
Đào tử không hé răng, lại cắm cúi vào chăm sóc hoa, một lúc sau mới nói : "Cũng không hẳn thế, cháu muốn về trước đã, nếu có cơ hội, sẽ đi thăm thú một số địa phương khác."
Lục Lệ Thành liền liền nói : "Cháu nghĩ kỹ chưa ? Cha mẹ cháu đều hy vọng cháu có thể ra thành phố, bọn họ cũng không muốn người ta bàn tán sau lưng, nói là khổ khổ sở sở nuôi tới tốt nghiệp một sinh viên đại học, cứ nghĩ là có tiền đồ lắm, ai dè rốt cuộc cũng chỉ giống như mấy người không vào được đại học, không phải chỉ về quê làm nông dân thôi sao."
Tôi liền nói xen vào : "Đương nhiên là không giống rồi," Lục Lệ Thành liền liếc tôi một cái, tôi vội câm miệng.
Mặt mày Đào tử nhăn nhăn nhó nhó, Lục Lệ Thành lại nói : " Cháu phải biết rằng, nông thôn không thể so với thành phố, dân quê nhiệt tình hơn so với người trong thành phố, chính vì thế lại càng quan tâm tới những điều thị phi của người khác hơn với người thành phố. Mẹ cháu đã gắng gượng cả đời, mọi hy vọng đều ký thác trên người cháu, không thể trơ mắt ra nhìn người khác nói năng bậy bạ, tới lúc đó làm không tốt sẽ khiến cháu phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, sẽ không thoải mái đâu."
Đào tử rầu rĩ không vui, tôi liền lén cử động tay, chỉ chỉ vào Lục Lệ Thành, cậu ta như tỉnh ra, liền cười nói : "Không phải cháu còn có cậu sao ! Cháu là một người đàn ông đường đường chính chính, mấy lời nói ra nói vào của người khác chẳng ảnh hưởng được tới cháu, về phần mẹ cháu thì .... công tác đả thông tư tưởng của mẹ cháu giao cho cậu đi, mẹ cháu chịu nghe ý kiến của cậu nhất. Kỳ thật sinh viên sau khi tốt nghiệp trong thành phố, đại bộ phận lương cũng chỉ hai ba nghìn tệ, thậm chí chỉ hơn một nghìn. Những người hơi có chút tiền trong thành phố đều ở trong mấy cái chuồng bồ câu, chỉ có chút thời gian rảnh rỗi đã nghĩ tới việc tới nông thôn nghỉ dưỡng. Cháu thích sơn dã, thích chung quanh phòng ở của mình trồng đầy cây cối và hoa cỏ, không thích đi ở trong mấy cái chuồng chim bồ câu. Nếu mẹ cháu thích thành phố, thì tốt thôi, khi nào mẹ cháu có thời gian, cháu sẽ dẫn mẹ cháu tới thành phố nghỉ dưỡng."
Hay cho câu tới thành phố nghỉ dưỡng ! Tôi liền giơ ngón tay cái lên về phía Đào tử. Lục Lệ Thành cũng cười, vỗ vỗ vai cậu ta : "Biết chính mình muốn cái gì, chính mình sẽ phải đối mặt với cái gì là được rồi, bây giờ chỉ cần cố gắng nữa là được."
Đào tử nhìn tôi nói : "Cậu cũng phải cố gắng thêm nữa đấy."
Tôi ho khan hai tiếng : "Mau làm cho xong bồn hoa của tôi đi !"
Đào tử kêu tôi tự chọn bồn hoa cho mình, tôi liền chọn một cái bồn bằng sứ màu trắng hình bát giác, lại hỗ trợ cậu ta thả hoa vào lèn đất cho tốt, xong xuôi đang định quay đầu lại gọi Lục Lệ Thành tới xem. Chỉ thấy anh ta đứng giữa khu hoa Dâm bụt, đang nhìn tôi chăm chú, tôi vừa quay đầu lại, ánh mắt tôi lập tức đập thẳng vào ánh mắt của anh ta, anh ta hơi rùng mình một chút, nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Đào tử liền hỏi : "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta có nên về ăn trưa luôn không ?"
Lục Lệ Thành liền nói : "Bây giờ trong nhà đang chuẩn bị đồ cúng, mình có về cũng chẳng giúp được gì, lại gây thêm phiền hà, hơn nữa không cho ăn cái này, không cho ăn cái kia, lắm quy củ lắm ! Chi bằng cháu về trộm một ít rượu và thức ăn lại đây, chúng ta ngồi trong cái nhà trồng hoa này ăn còn hơn."
Đào tử nói : "Đúng đúng, năm trước cháu không đợi thắp hương ông bà, dám ăn vụng một miếng tai heo, bị mẹ cháu mắng suốt cả Tết, lần này mà cháu lại qua nữa, nhất định mẹ cháu sẽ nhìn cháu chằm chằm." Cậu ta đảo mắt một cái, liếc về phía Tinh Tinh, Tinh Tinh liền xòe tay ra trước mặt cậu ta, Đào tử thở dài, rút ví ra một tờ năm mươi tệ đặt lên tay Tinh Tinh, Tinh Tinh lại liếc về phía Lục Lệ Thành : "Chú ơi, còn của chú đâu ạ ?"
"Năm mươi tệ còn chưa đủ sao ?"
"Đó là phần của đại ca mà."
Lục Lệ Thành chỉ đành rút ví, rút ra môt tờ năm mươi tệ nữa đưa cho Tinh Tinh, tôi cũng ngoan ngoãn đi sờ ví, Tinh Tinh đã rất hào phóng : "Dì thì không cần, dì với chú tính một nhà." Nói xong không đợi tôi phản đối, lập tức kéo Đào tử chạy ra khỏi cái nhà hoa.
Nhà trồng hoa lập tức yên tĩnh trở lại, mũi như càng linh mẫn hơn, chỉ thấy hương hoa tràn ngập, khiến người ta phải say lòng.
Tôi liền rút di động ra, nhìn giờ, quyết định gọi điện chúc tết cha mẹ tôi. Đang tìm thẻ điện thoại, Lục Lệ Thành đã đưa di động của anh ta cho tôi : "Dùng điện thoại của tôi đi, có thể trực tiếp gọi đường dài quốc tế."
Điện thoại vừa chuyển, chỉ thấy đầu kia vô cùng ồn ào, cha tôi lớn tiếng : "Cha mẹ đang xem múa rồng, mẹ con bị một thằng nhóc kéo xuống múa cùng rồi, người ta muốn lắc mông, mẹ con lại múa dân gian, mấy kẻ ngoài nghề thấy động tác của mẹ con có vẻ là lạ, cũng lại học theo"
Tôi phì cười một tiếng : "Thế cha thì sao ạ ? Có mỹ nữ nào mời cha nhảy cùng không ạ ?"
"Hừ, cha không giống như mẹ con, thích chơi nổi đâu."
"Cha ! Năm mới vui vẻ ! Chúc cha mạnh khỏe, phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."
Cha tôi cũng cười to : "Con nói là cùng qua tết âm lịch cùng bạn bè, có vui không ?"
"Vui lắm ạ, còn được tặng một chậu hoa Dâm bụt cơ, đẹp lắm ạ "
"Vậy là tốt rồi, con cũng phải quen thêm bạn bè đi, mẹ con và cha không thể bên con mãi được..."
"Cha !" Tôi chợt cao giọng, cha tôi lập tức dàn hòa : "Để cha bảo mẹ nói chuyện với con."
Mẹ tôi vừa cầm lấy điện thoại, không đợi tôi nói gì đã kêu lên : "Chúc mừng năm mới ! Chúc bé cưng nhà ta năm sau tìm được một vị hôn phu như ý ! Chúc tôi sang năm có được con rể như ý ! Được rồi, mẹ đi múa tiếp đây, một đống người còn đang đợi mẹ múa dẫn đầu đây này, tạm biệt !"
Không đợi nghe lời phản đối của tôi, mẹ tôi đã chạy mất, tôi chỉ đành nói thêm mấy câu với cha tôi rồi ngắt điện thoại.
Tôi trả điện thoại lại cho Lục Lệ Thành : "Cám ơn"
"Ngày nào tôi cũng thấy cô gọi điện cho cha mẹ, xem ra tình cảm giữa cô và gia đình tốt lắm nhỉ."
Trong nhà trồng hoa độ ấm rất thích hợp, mùi hoa say lòng người, lòng người cũng trở nên dịu dàng lạ thường. Tôi vuốt ve một cây lan hồ điệp, nói : "Trước kia tôi cũng không ngoan như thế. Còn nhớ lần trước anh nhắc tới chuyện anh nấu ăn cho cha anh không. Thật ra tôi cũng rất thấu hiểu suy nghĩ của anh, bởi tôi cũng từng trải qua chuyện tương tự, chẳng qua tôi may mắn hơn một chút thôi."
"Cha cô cũng từng bị bệnh nặng sao ?"
"Ừm, bốn năm trước ông ấy bị phát hiện ra mắc bệnh ung thư dạ dầy, nhớ lại những tháng ngày đó mà sợ hãi, chỉ trong một năm ngắn ngủi, mẹ tôi như già đi mười tuổi, bất quá rốt cuộc chúng tôi cũng đã trải qua được, sau khi giải phẫu bệnh tình của cha tôi tương đối ổn, bác sĩ nói tế bào ung thư đã bị cắt bỏ hết rồi."
"Chúc mừng cô !"
"Cám ơn ! Thật ra ngày hôm đó tôi có lỗi nhiều lắm, tôi cảm thấy mình không nên hỏi tới cùng như thế. Có một số loại thống khổ, không ai có thể chia sẻ được, nói ra chưa chắc đã giảm bớt được những đau khổ của mình, ngược lại còn khiến cho người khác cũng phải thương tâm theo, thực ra Ma Lạt Năng cũng không biết cha tôi từng bị ung thư."
"Tôi biết. Sau khi cha tôi qua đời một thời gian, đừng nói là người ngoài, ngay cả với anh trai và chị gái mình, tôi cũng không muốn nhắc tới bất kỳ chi tiết gì liên quan tới cha tôi. Khoảng thời gian đó, tôi thậm chí còn hoài nghi, không biết rốt cuộc sự có mặt trên đời này của mình có ý nghĩa gì không, bận tới mức không có cả thời gian để gọi điện về nhà, khoảng thời gian duy nhất có thể bên cha tôi, chính là lúc cha tới Bắc Kinh chữa bệnh."
"Sao lại không có ý nghĩa chứ ? Chắc chắn là cha anh tự hào vì anh lắm, tôi tin là mỗi lần ông ấy nhớ tới anh đều vô cùng vui vẻ."
Trong mắt anh ta thoáng hiện ra vẻ ngượng ngùng, vội đổi đề tài : "Tiếc là ông ấy không thấy cảnh Đào tử vào đại học, Đào tử mới càng giống một đứa con của rừng núi, lựa chọn của nó tuy không phù hợp với suy nghĩ của phần lớn người đời, nhưng nó hiểu rõ rằng nó nghĩ gì, muốn gì, đối với những người trẻ tuổi mà nói, như thế là đủ, thành công hay thất bại rốt cuộc chỉ là một cái kết quả mà thôi."
"Ừm, đại bộ phận thanh niên ở lứa tuổi như Đào tử còn ngây thơ lắm."
Đào tử đang đi từ cửa vào : "Sao cháu lại nghe thấy tên cháu nhỉ, đang nhắc gì tới cháu thế ?" Cậu ta đặt cái giỏ trước mặt chúng tôi, một bát thịt bò muối, một đĩa rau trộn tai heo, hai đĩa rau, một đĩa lạc rang. Tinh Tinh lôi cái bình quân dụng đeo ở lưng mở ra, đưa cho Lục Lệ Thành ngửi thử : "Thế nào, thấy cháu lợi hại không ? Năm mươi tệ của chú cũng đáng giá đấy chứ ?"
Lục Lệ Thành cười cầm lấy cái bình, uống một ngụm rượu cao lương : "Cháu là công thần lớn nhất."
Tinh Tinh dựa hẳn vào người Lục Lệ Thành, giống như ảo thuật đột nhiên lôi ra một cái bình nhỏ hơn đưa cho tôi. Tôi mở ra thử, uống một ngụm, rượu ngọt lịm tới tận xương, mặc dù vẫn còn nóng, nhưng lại ngon tuyệt khiến người ta không nói nên lời.
"Đây là cái gì vậy ? Uống ngon như vậy, giống rượu mà cảm giác lại không phải rượu."
Đào tử liền giải thích : "Thổ ngữ chỗ chúng cháu gọi là rượu ngâm, cũng hơi giống như rượu nếp than, chẳng qua rượu nếp than thì dùng gạo nếp, còn cái này thì dùng lúa mạch, thứ này con gái uống thích nhất. Lúc bọn cháu về nhà, bà nội đang ủ rượu, thấy bọn cháu lén lút trong phòng một lát rồi mới đi, bà liền lấy cái bình hay dùng của Miêu Miêu, đổ đầy rượu ngâm trong đó rồi kêu bọn cháu mang theo. Bà cháu rất tinh tường nhá ! Chắc chắn là biết cậu đang định làm chuyện xấu, nên mới cố tình rót một bình rượu ngâm cho dì."
Đang thao thao bất tuyệt đột nhiên nghẹn hẳn, sau gáy của cậu ta đã lại trúng một cái đập, Tinh Tinh cười ầm lên, Đào tử liền ngồi xuống cạnh tôi : "Tốt hơn hết là cháu nên giữ chút khoảng cách với cậu, bằng không chẳng sớm thì muộn cũng bị cậu đánh thành ngu si mất."
Chúng tôi ngồi giữa thảm hoa, thưởng rượu ăn thịt, nghe Đào tử nói về những ý tưởng trong tương lai của cậu ta, nghe Lục Lệ Thành kể những chuyện yêu quái nơi sơn dã, không biết cái này có tính là "danh sĩ thật, bởi phong lưu" hay không, có điều, đúng là chúng tôi rất vui vẻ.
Mấy người cùng ngồi tán chuyện trong nhà hoa, cho tới lúc trời đã khá muộn, mới đứng dậy ra về.
Trước bữa cơm tất niên phải thắp hương ông bà, anh trai Lục Lệ Thành và Lục Lệ Thành đứng trước, Miêu Miêu theo sát sau. Ba chén rượu, một tế trời, hai tế điện, ba mới lễ tổ tông. Sau đó mọi người mới đỡ bà vào ngồi ở ghế trên, một đám con cháu cùng ra quỳ lạy, cùng chúc may mắn, bà lì xì cho con cháu. Tôi đứng trong một góc nhìn bọn họ, đại khái đây mới là một gia đình Trung Quốc thực sự, những gia đình con một của Trung Quốc bây giờ khó mà hiểu được mấy thứ này.
Đợi Miêu Miêu là người cuối cùng quỳ lạy bà xong, lễ đã xong, chỉ còn mình tôi đứng bên tay phải, những người khác đã quỳ lạy xong cả, đều đi sang bên tay trái. Mọi người cùng quay nhìn tôi, không khí chợt rơi vào tình trạng xấu hổ. Lục Lệ Thành vừa định nói, tôi đã đi ra trước mặt bà, cung kính cúi đầu. Hành lễ với người nhiều tuổi nhất trong một gia đình, không chỉ thể hiện sự tôn trọng của người ít tuổi đối với những bậc trưởng bối, mà còn ngụ ý xin được người trưởng bối chúc phúc. Bà đồng ý nhận lễ của tôi, cũng coi như phúc khí của tôi.
Mẹ Lục Lệ Thành cười sung sướng tới mức miệng không khép lại được, nắm chặt lấy tay tôi, tự nhiên lại rơi nước mắt, trong mắt chị gái của Lục Lệ Thành cũng nhấp nhoáng lệ. Mẹ Lục Lệ Thành vừa gạt nước mắt, vừa nhét bao lì xì vào tay tôi, nói mấy câu, mọi người cùng cười ầm lên. Tôi không hiểu gì cả, chỉ nhìn về phía Lục Lệ Thành đầy nghi hoặc, ai ngờ đã thấy mặt anh ta đỏ lên, cũng chẳng giải thích gì cả, chỉ gật đầu với tôi đầy cảm kích.
Anh trai Lục Lệ Thành tuyên bố bắt đầu bữa cơm tất niên, mọi người cùng ngồi vào đúng chỗ của mình theo thứ tự, một cái đĩa lớn đựng đầy sủi cảo còn nóng hầm hập đã được bưng lên, khắp phòng đầy những tiếng cười, ba chữ "Cơm tất niên" hàm nghĩa tam đại đồng đường[1] trên cùng một mâm cơm đã có dịp thể hiện cụ thể.
Ăn xong bữa cơm tất niên, mọi người cùng xúm lại ngồi xem chương trình tất niên trên TV, tôi và Tinh Tinh, Miêu Miêu ra sân đốt pháo, chỉ một lát lại thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, làm tai cũng thấy ông ông, mà trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Không biết Miêu Miêu lấy đâu ra một đống pháo chuột, ném đuổi theo tôi. Tôi vừa la hét ầm ĩ xin được tha, vừa chạy trốn loạn chung quanh. Lục Lệ Thành nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, liền ra xem thử, thấy tôi bị một thằng nhóc năm tuổi đuổi nhảy lên nhảy xuống la hét ầm ĩ, nước mắt ngắn nước mắt dài, không khỏi đứng dựa cửa phì cười.
"Miêu Miêu, đây là pháo nhé, không thể ném vào người người khác." Tôi cố gắng giải thích, nhưng Miêu Miêu cứ giả vờ như không hiểu. Tôi lại cố thương lượng : "Miêu Miêu, dì là khách nhé, cháu là chủ nhà, không thể làm thế được."
Nguyên tắc của Miêu Miêu là không thèm hé răng, chỉ giơ tay, rất độc ác ném thẳng một quả xuống dưới chân tôi. Tôi như con mèo bị đốt phải mông, nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía Lục Lệ Thành, túm lấy anh ta, dùng anh ta làm tấm chắn, chắn trước người mình. Không ngờ vẻ mặt uy nghiêm của Lục Lệ Thành cũng chả có tác dụng gì đối với Miêu Miêu cả, thằng nhóc kia không nói nửa câu, lập tức ném thêm ba quả pháo xuống dưới chân bọn tôi, chẳng những tấn công tôi, mà tấn công luôn cả Lục Lệ Thành.
Lục Lệ Thành cùng kéo tôi tránh né, Miêu Miêu không ngừng cố đuổi giết, Đào tử lửa cháy thêm dầu, cũng cầm một nắm pháo chuột ném xuống dưới chân bọn tôi. Lục Lệ Thành kêu lên đầy cảnh cáo "Lưu Hải Đào", Lưu Hải Đào "Dạ" một tiếng rất to, kèm theo tiếng "Dạ" là một quả pháo nữa đã ngoan ngoãn rơi xuống dưới chân bọn tôi.
Tinh Tinh mải đứng xem chúng tôi vô cùng sung sướng, quên mất lời bà nội dặn cần phải lấy lòng tôi, cũng cầm nắm pháo đuổi theo bọn tôi.
Tôi và Lục Lệ Thành bị tấn công trước sau, tránh cũng không tránh được, anh ta chỉ đành kéo tôi ra sân. Miêu Miêu đuổi theo vài bước, nhưng nó sợ bóng tối, cơn sợ lại nổi lên, đành dừng chân, lại cất giọng rất ngọt ngào : "Chú ơi, chú đi ra đi, cháu không ném vào chú nữa đâu ! Dì Tô ơi, dì ở chỗ nào rồi ? Cùng ra chơi đi, cháu sẽ không ném vào dì nữa đâu."
Tin nó mới là lạ ! Tôi và Lục Lệ Thành cùng ẩn trong rừng trúc cạnh sân, không dám lên tiếng.
Tôi túm lấy một cánh tay của anh ta, vừa thở vừa cười : "Người nào đó hôm nay thực quá mất mặt."
Không biết nhà ai đốt pháo hoa, trên trời, chốc lát có một đóa hoa cúc, chốc lát lại là một đóa hoa lan. Đào tử cũng không cam lòng yếu thế, cũng lôi pháo hoa nhà mình ra, bắt đầu đốt trong sân nhà mình, Miêu Miêu, Tinh Tinh mỗi đứa cầm một quả.
Hoa màu tím, hoa màu xanh, hoa màu vàng, hoa màu đỏ.... những đóa hoa đủ màu sắc cùng đua nhau nở rộ trên không trung, Tinh Tinh và Miêu Miêu vô cùng hưng phấn hết la hét lại nhảy múa tưng bừng.
"Đẹp quá !"
"Mau nhìn, mau nhìn đi, quả kia mới đẹp kìa !"
Lục Lệ Thành ngửa đầu nhìn lên không trung, ánh sáng của pháo hoa khiến mặt anh ta lúc sáng lúc tối.
Tôi ngửng đầu nhìn pháo hoa một lúc, lại túm lấy tay Lục Lệ Thành lắc lắc : "Sự chú ý của thằng nhóc kia đã bị dời đi rồi, chúng ta có thể về được chưa, đã nhiều năm rồi tôi không được đốt pháo hoa, tôi cũng muốn đốt."
Anh ta nhìn về phía tôi, trong ánh pháo hoa rực rỡ, ánh mắt anh ta say đắm dịu dàng, trong con ngươi đen thẳm đang phản chiếu lại những tia sáng rực rỡ trên trời cao kia, ở nơi sâu nhất, có một hình bóng tôi nho nhỏ.
Anh ta chầm chậm cúi xuống, cái hình ảnh tôi nho nhỏ kia lớn dần lên.
Pháo hoa rực rỡ, bóng trúc lòa xòa, khung cảnh xinh đẹp rực rỡ đó như một giấc mộng, tôi giống như trúng cổ độc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, kệ hơi thở anh ta quấn quýt quanh tôi, cánh tay anh ta ôm lấy tôi, môi anh ta chậm rãi áp xuống môi tôi.
Gió hoang vần vũ, không quan tâm tới những thống khổ của con người, phảng phất như muốn vét sạch hết thảy.
Tôi bừng tỉnh, vội vàng đẩy anh ta ra.
Tôi điên rồi ! Anh ta cũng điên rồi ! Cả hai chúng tôi đều điên rồi. Anh ta uống rượu, tôi cũng uống rượu, lại dưới khung cảnh đẹp đẽ mê hoặc lòng người như vậy, đều do lỗi của pháo hoa cả
Đợi một lần trái tim thay đổi, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, gặp lại nhau sau một đời người. Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay..... Không tưởng chỉ sợ là vô dụng, sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ, dễ dàng buông tha chút bóng dáng của tình yêu.
Thanh âm thê lương của Lâm Ức Liên vẫn quanh quẩn trong bóng đêm, tôi cố trấn tĩnh lại rồi mới dám nghe máy : "Alo ?"
"Mạn Mạn, cậu sao thế, sao giọng cậu nghe là lạ thế ?"
"Mình không sao cả, chắc là do tín hiệu di động đấy."
Ma Lạt Năng cười : "Bạn yêu ơi, năm mới vui vẻ !"
"Cậu cũng năm mới vui vẻ nhé !"
"Hôm nay cậu có vui vẻ không ?"
"Vui lắm ! Còn cậu thì sao ?" Vừa rồi vui quá, vui tới mức không ngờ tôi có thể vui trở lại được nhanh như thế, sau phải nhìn mặt người khác như thế nào, tôi thật không biết. Tôi không dám nhìn Lục Lệ Thành nữa, chỉ quay lưng lại với anh ta, hoàn toàn không biết vẻ mặt hiện tai của anh ta như thế nào.
Mình cũng rất vui. Mình và Tống Dực cùng ăn đồ nướng ven đường, mình uống rất nhiều rượu dừa, hơi say, không cẩn thận mượn rượu làm loạn. Mình đòi Tống Dực phải đứng lên bàn, nói to câu : "Anh yêu em" trước mặt mọi người trên đường, cậu đoán xem anh ấy sẽ làm gì ?"
Giọng tôi khô khốc : "Không biết"
Ma Lạt Năng phá lên cười : "Thế mà anh ấy làm thật. Trời ạ ! Bây giờ mình tỉnh rồi, chính mình cũng không tin đó là sự thật. Thế mà anh ấy lại đứng lên trên bàn, nói to mấy chữ "Anh yêu em" với mình, lúc đấy cả chợ đêm đầy người, vốn mọi người đang bận rộn đi tới đi lui, đột nhiên hết thảy đều ngừng lại, im lặng nhìn mình và anh ấy, lúc đó mình có cảm giác cả thế giới này đột nhiên ngừng chuyển động..."
Thanh âm của nàng chợt nhòe đi trong tai tôi, tôi khổ sở khom người, tay ép chặt vào dạ dày, nơi đó đột nhiên đau quặn lên.
"Mạn Mạn ? Mạn Mạn ?"
"Mình đây !"
"Cậu sao thế, có nghe mình nói gì không ?"
"Mình đang nghe đây !"
Những tiếng cười đùa của đám trẻ con chợt truyền tới, Ma Lạt Năng liền hỏi : "Ầm ĩ thế, mọi người đang làm gì đấy ?"
Tôi đáp : "Bọn mình đang đốt pháo hoa."
Ma Lạt Năng cười : "Vậy cậu chơi tiếp đi, nhớ chúc Tết Lục Lệ Thành giùm mình nhé."
"Được, cậu cũng chúc Tống Dực một câu giúp mình nhé."
"Năm mới vui vẻ !"
"Năm mới vui vẻ !"
Tôi ngồi bệt xuống đất, cố gắng ấn mạnh tay vào phần gốc dạ dày, hy vọng có thể giảm bớt sự đau đớn. Lục Lệ Thành đỡ tôi dậy, tôi chậm rãi nói : "Vừa nãy...."
"Vừa nãy nhất thời bị pháo hoa mê hoặc, dưới tình cảnh đó, cho dù là ai, tôi cũng muốn hôn cả."
Tôi thở phào một cái. Lục Lệ Thành đỡ tôi vào nhà, Đào tử vừa nhìn thấy mặt tôi, vội hỏi : "Sao thế ạ ?"
"Đột nhiên thấy đau dạ dày."
"Để cháu đi tìm thuốc cho dì."
Tôi uống thuốc xong, lại uống thêm một bát nước ấm nữa, sự đau đớn dần giảm, có lẽ là nhờ thuốc giảm đau, mà cũng có lẽ đã dần chấp nhận được nội dung của cuộc điện thoại của Ma Lạt Năng.
Lục Lệ Thành hỏi : "Cô muốn vào nghỉ, hay muốn đốt pháo hoa ?"
Anh ta liền lôi cả thùng pháo hoa lại gần, đốt một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa giúp tôi đốt pháo hoa. Mỗi quả pháo hoa đều có một cái tên rất vui vẻ may mắn : "Đoàn tụ sum vầy", "Vàng ngọc đầy nhà", "Đèn đuốc rực rỡ."
Chúng nó đều đẹp như trong mộng, cùng nở ra những đóa hoa rực rỡ nhất trong đêm đen. Tinh Tinh và Miêu Miêu cùng đứng dưới đám pháo hoa vừa nhảy múa vừa la hét, tôi cầm hai thân pháo hoa khua khuẩy loạn xạ trong không trung, Đào tử cũng cầm hai thanh pháo hoa đánh nhau với tôi, chúng tôi cầm pháo hoa truy đuổi lẫn nhau, kẻ thì cười, người thì kêu to sợ hãi.
Lục Lệ Thành im lặng nhìn chúng tôi, một tay cầm thuốc, một tay cầm một quả pháo hoa tự do hướng xuống đất, quả pháo hoa tự do cô đơn nổ tung trong tay. Trong khoảnh khắc rực rỡ đó, anh ta không thèm liếc lấy một cái.
[1] Tam đại đồng đường : Ba thế hệ trong một gia đình : gồm đời ông bà, đời cha mẹ và đời cháu. Tứ đại đồng đường sẽ thêm đời chắt ..v.v.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...